Yêu Đi, Giang Tiểu Thư

Chương 2: (2) sự quyến rũ chết người




Cô nhìn người đàn ông chỉ đắp một chiếc chăn mỏng từ eo trở xuống, để lộ thân trên da dẻ mịn màng, cơ bắp cân đối. Vì ở trong tư thế nửa nằm sấp nửa nằm nghiêng, nên cô chỉ nhìn thấy nửa gương mặt anh ta. Tuy là nửa gương mặt nhưng từ hàng lông mày dài và rậm, sống mũi cao đến đường nét quai hàm đều cho thấy đây là một gương mặt rất thu hút.

Giang Mỹ Hy bất giác thở phào, dường như cũng không quá bực bội và hối tiếc nữa. Cô rón ra rón rén nhặt quần áo của mình lên, nhanh chóng mặc vào người, định nhân lúc anh ta chưa tỉnh dậy khẩn trương chuồn khỏi đây. Nhưng khi cô mặc xong quần áo, đang định nhặt đôi giày cao gót ra cửa, cô chợt ngập ngừng.

Dù sao đêm qua là cô vào nhầm nhà, lỗi của cô trước, trong trí nhớ của cô hình như cũng là cô chủ động trước. Đối với chuyện này, quan niệm của Giang Mỹ Hy giống sếp cô, khá là Âu hóa, xưa nay chưa từng cảm thấy phụ nữ là bên chịu thiệt, chỉ cảm thấy mọi người lấy thứ mình cần mà thôi.

Cô đảo mắt nhìn căn phòng bừa bộn, đêm qua người ta cho cô ở lại, chăm sóc cô, mấu chốt là có một số chuyện hình như còn rất hợp nhau. Vì cô mà nhà người ta bừa bãi hết cả lên, nhất là bộ sofa trong phòng khách, trông đã thấy giá không hề rẻ, thế mà hình như cô đã nôn ra… Không từ mà biệt như thế này hình như có chút quá đáng…

Cô lại quay vào phòng, lấy tất cả tiền mặt trong túi ra để dưới chiếc đồng hồ đeo tay trên tủ đầu giường, nghĩ một hồi lại cảm thấy chưa chắc đã đủ, thế là cô để lại một mảnh giấy ghi số điện thoại của mình kèm lời nhắn: “Nếu không đủ thì liên lạc với tôi.”

Tiếng đóng cửa vang lên, Diệp Hủ từ từ mở mắt, tưởng tượng bộ dạng như chuột gặp phải mèo lúc sáng nay của người nào đó, anh bất giác cười cười. Nhưng khi anh liếc thấy số tiền trên tủ đầu giường, nụ cười của anh bỗng đông cứng. Anh ngồi dậy, cầm tờ giấy bên dưới lên, sắc mặt liền tối sầm lại!

Giang Mỹ Hy vừa về đến nhà, chuông báo thức trên điện thoại liền vang lên, sớm hơn bình thường mười lăm phút, lúc này cô mới nhớ ra sáng nay ở công ty còn có một việc rất quan trọng, thủ tục cuối cùng của đợt tuyển dụng mỗi năm một lần của U Kí – buổi phỏng vấn người mới do Partner (chức vụ cao nhất trong công ty kiểm toán) cầm trịch diễn ra sáng nay.

Sở dĩ nói nó quan trọng là vì hai nguyên nhân: thứ nhất cô phải thay Partner đến chủ trì buổi phỏng vấn; thứ hai, trong số các ứng viên có cháu gái cô, Mục Địch.

Nhắc đến Mục Địch, Giang Mỹ Hy chợt thấy hơi đau đầu. Trước kia con bé làm gì cũng có tâm lí được sao hay vậy, 60% phụ thuộc tâm trạng, rõ ràng không thể trở thành người xuất chúng, cho nên tuy may mắn thi đỗ đại học Tài chính, cũng tốt nghiệp, nhưng so với tiêu chuẩn tuyển dụng của U Kí, con bé còn kém xa. Hơn nữa bản thân con bé dường như cũng không quá bận tâm chuyện có vào được U Kí hay không, nhưng hai vị nữ sĩ họ Giang trong nhà – mẹ Giang Mỹ Hy và chị gái cô lại vô cùng quan tâm việc này, đồng thời đã nói từ trước rằng nếu Mục Địch không được tuyển dụng, thì đó là do dì con bé tức Giang Mỹ Hy cô vô trách nhiệm.

Quả nhiên, Giang Mỹ Hy tới công ty vừa đỗ xe xong, mẹ cô đã gọi tới. Để không chuốc thêm rắc rối cho mình, tất nhiên cô xoa dịu là chính, nhưng đề phòng kết quả phỏng vấn thật sự có gì bất trắc, trước khi cúp máy, cô vẫn rào trước: “Yên tâm đi, con sẽ cố gắng hết sức giúp Tiểu Địch. Có điều mẹ cũng phải chuẩn bị tâm lí có thể sẽ không thành, dù sao công ty đâu phải nhà ta mở, kể cả Partner cũng chưa chắc đã quyết được, nói gì đến một giám đốc nhỏ chủ trì buổi phỏng vấn thay mặt Partner như con, có thành hay không cuối cùng vẫn phải trông chờ biểu hiện của Tiểu Địch.”

Nhưng mẹ cô hoàn toàn không quan tâm: “Đầu óc con có thể linh hoạt chút được không? Con kiên quyết muốn giữ thì ai nói gì được? Sao con cứng nhắc thế hả, hai năm rồi còn chưa làm tới vị trí Partner, mẹ thấy chắc chắn là vì chuyện này đấy! Con…”

Giang Mỹ Hy nhận thấy, khi đối diện với mẹ, câu nào cô nói cũng là thừa. Cô nhìn đồng hồ, đã sắp muộn rồi, thế là cô ngắt lời mẹ, nói: “Được rồi, con biết rồi, con sẽ tùy tình hình mà làm, không có chuyện gì khác thì con cúp máy trước đây.”

“Đợi đã!”. Giọng mẹ cô đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn, “Tiểu Trương đã hẹn con mấy lần rồi, con suốt ngày làm thêm, hôm qua đã hứa sẽ gặp thế mà lại không gặp, bao giờ con rảnh thì mau gặp đi, đừng để người lớn hai bên phải lo lắng theo nữa.”

Không nói chuyện này thì thôi, vừa nói đến chuyện này Giang Mỹ Hy liền nhớ tới chuyện nhầm lẫn đêm qua, cơn giận vừa miễn cưỡng dẹp xuống lúc này lại bùng lên.

Có đồng nghiệp công ty đi ngang qua chào cô, Giang Mỹ Hy khẽ gật đầu, rảo bước vào thang máy.

Trong thang máy chỉ có một mình cô, giây phút cửa thang máy khép lại, cô cũng không kiềm chế được cơn giận của mình nữa: “Mẹ, mẹ đừng sắp xếp những cuộc xem mặt hoàn toàn vô nghĩa kiểu như vậy nữa được không? Ai bảo con người nhất định phải kết hôn? Hôn nhân của mẹ và chị con đều thất bại, sao mẹ vẫn còn cố chấp với chuyện này như vậy? Đây có phải là một trong những biểu hiện của hội chứng Stockholm1 không, hôn nhân hành hạ mẹ vạn lần, mẹ vẫn coi hôn nhân như mối tình đầu? Nếu mẹ và chị có hơi sức khuyên con xem mặt lấy chồng, chi bằng hai người đi khám bệnh trước đi!”

1 Biểu hiện của trạng thái tâm lý không bình thường.

“Giang! Mĩ! Hy!”. Từ đầu dây bên kia, cơn giận của bà Giang truyền tới với tất cả sự phẫn nộ, bà gào lên, “Nhà họ Giang này không có loại con gái không gả đi được! Cho dù cuối cùng phải li hôn, mày cũng phải tìm một người mà lấy cho mẹ! Còn nữa, mẹ mày không bệnh tật gì hết, nếu có bệnh, cũng là bị mày làm cho tức phát bệnh!”

Nói xong không đợi Giang Mỹ Hy trả lời bà cúp máy luôn. Gi-ang Mỹ Hy nghe tiếng “tút tút”, ngẩn người ra giây lát.

Trong trí nhớ của cô, trận đấu này đã kéo dài gần mười năm, bao giờ mẹ cô mới có thể thực sự suy nghĩ cho cô, đừng vì ánh mắt của người khác mà ép cô làm chuyện cô không muốn làm.

Trong khoảnh khắc, cô nghĩ mình sắp sụp đổ, nhưng giây phút cửa thang máy mở ra, cô lập tức xốc lại tinh thần, sải bước ra ngoài như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Thư kí Lâm Giai thấy cô xuất hiện, bèn thở phào: “Maggie, cuối cùng chị cũng đến, bị tắc đường à?”

Giang Mỹ Hy không trả lời, mà hỏi Lâm Giai: “Phỏng vấn ở phòng họp nào?”

“Phòng họp số ba.”. Nói đến đây, Lâm Giai nặn ra một nụ cười, “Vừa mới bắt đầu.”

Giang Mỹ Hy nhướng mày, cô chịu trách nhiệm chủ trì buổi phỏng vấn, cô còn chưa tới sao đã bắt đầu rồi? Lâm Giai nhanh chóng hiểu ý, cười khó xử, nói: “Chẳng phải còn có Kevin sao?”

Ai cho anh ta nhiều chuyện?”

Lâm Giai nhìn quanh, chắc chắn không có ai xung quanh mới hạ thấp giọng, nói: “Anh ta nói là ý của sếp, hai người cùng phụ trách phỏng vấn, em cũng không tiện nói gì.”

Nghe thấy câu này, Giang Mỹ Hy khẽ cười khinh bỉ, nhưng rốt cuộc là khinh bỉ người bạn học cũ Kevin Lục Thời Vũ của cô hay là khinh bỉ chuyện sếp cứ chốc chốc lại muốn giữ thế cân bằng giữa hai người họ, cô cũng không nói rõ được, cũng không muốn nghĩ sâu hơn.

Lúc này họ đã đi tới trước cửa phòng họp số ba, Lâm Giai đang định gõ cửa, nhưng Giang Mỹ Hy như không nhìn thấy, đẩy thẳng cửa bước vào.

Trong phòng họp chỉ có hai người, người ngồi ở vị trí người phỏng vấn chính là Lục Thời Vũ, người còn lại lúc này đang xoay lưng về phía cô, nghe thấy tiếng động người đó cũng không quay lại, chỉ có Lục Thời Vũ cười giả tạo với cô từ đằng xa.

Giang Mỹ Hy thậm chí không buồn chào hỏi, không nói một câu nào, đi thẳng tới vị trí bên cạnh Lục Thời Vũ và ngồi xuống. Nhưng, khi ngẩng đầu lên nhìn rõ người đàn ông trước mặt, cô liền hóa đá ngay tại chỗ!

Sao anh ta lại ở đây? Là anh ta thật ư?

Cô nhìn người đàn ông trẻ tuổi đối diện, anh ta cũng nhìn thẳng vào cô, ánh mắt hết sức thẳng thắn, có chừng có mực.

“Bị tắc đường à?”. Lục Thời Vũ chợt lên tiếng khiến Giang Mỹ Hy sực tỉnh.

Cô nhanh chóng cúi đầu, giả vờ nhìn hồ sơ trên bàn, đồng thời điều chỉnh tâm trạng mình.

Thấy cô không trả lời, Lục Thời Vũ cũng không giận, vui vẻ giới thiệu sơ qua: “Daniel, đây là Maggie, vị giám đốc còn lại của chúng tôi mà tôi kể với cậu. Maggie, chúng tôi cũng vừa mới bắt đầu. Tiếng Anh của Daniel rất khá, thành tích chuyên môn cũng rất cao.”