Truyền thuốc xong, cơn sốt của Thủy Mộ Hàn hạ dần, Thủy Tâm Nhu để anh về nhà nghỉ ngơi.
Anh không nói gì, lái xe rời đi.
Xuất mồ hôi toàn thân xong, anh quả thực thoải mái không ít, hít thở cũng thông thuận hơn nhưng ho khan không nhanh hết như vậy.
Anh không có nghe lời về nhà nghỉ ngơi mà tới nhà họ Bối.
Người tiếp đãi anh là Lã Giai Vi, vừa khéo anh cũng là đến tìm bà.
Lúc truyền nước biển ở bệnh viện, Thủy Mộ Hàn nhận được điện thoại của Lục Hướng Nam, từ tin tức anh tra được, nhà của Hoa Thiên Tầm là do Lã Giai Vi kêu người tới quấy rối, lại còn tung lời ác ý, nói không để cô sống bình yên, ai bảo cô khi dễ con gái nhà họ Bối.
Thủy Mộ Hàn lại tới nữa, Lã Giai Vi thương con gái không chào đón anh, bà nghiêm mặt đối mặt anh.
“Thủy Mộ Hàn, cậu lại tới làm gì? Không phải nói hôn này không tính toán gì hết sao?” Ngạo nghễ ngẩng cằm, Lã Giai Vi lạnh lùng nhìn chăm chú Thủy Mộ Hàn, giọng bà không chút tình cảm.
“Khụ khụ khụ…” Thủy Mộ Hàn khẽ che miệng, anh vẫn không nhịn được ho khan vài tiếng.
“Nếu cậu muốn tới nhận lỗi với Bối Kỳ hoặc là xin con bé tha thứ thì không cần thiết. Con bé đợi cậu vài năm, cậu xem cậu đối xử với con bé thế nào, cậu vỗ ngực hỏi mình xem có lương tâm hay không.”
Lã Giai Vi nói rất chanh chua, Thủy Mộ Hàn không tự giác nhíu mày.
“Dì, lần này con tới không phải tìm Bối Kỳ, con tới tìm dì, khụ khụ khụ…” Đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Lã Giai Vi, Thủy Mộ Hàn tinh tế quan sát vẻ mặt bà.
“Tìm tôi? Ồ… cậu quá đề cao tôi rồi, cho dù cậu nói gì, tôi cũng sẽ không tha thứ việc cậu thương tổn Bối Kỳ, lại càng không đồng ý hôn sự của hai người.”
Lã Giai Vi có chút kinh ngạc, đối với lời nói của Thủy Mộ Hàn bà vẫn khịt mũi coi thường, đôi mắt lại càng không che dấu lộ ra khinh miệt trào phúng.
“Con không phải tới tìm dì nói về chuyện hôn sự mà muốn tự mình hỏi dì một việc.”
“…” Khuôn mặt Lã Giai Vi bỗng dưng đóng băng, không vui nhếch môi.
“Cửa tiệm của Hoa Thiên Tầm có phải do dì mua, cũng bảo chủ nhà bảo cô ấy dọn đi ngay lập tức?”
“Đúng thì thế nào, tôi mua cửa hàng cũng phiền tới anh Thủy anh sao? Liền biết cậu và cô ta không chỉ có chung một đứa con, không nghĩ tới Thủy Mộ Hàn cậu thông minh một đời vẫn để cho một con đàn bà đê tiện rót thuốc mê, may mà không kết hôn được, nếu không tôi còn tiếc hận thay Bối Kỳ nhà chúng tôi đây.”
“Dì, khụ khụ khụ… đuổi tận giết tuyệt có phải hơi quá mức? Dì muốn chỉnh cô ấy cũng không cần phải kéo con xuống nước chứ? Những thủ đoạn này thật sự khiến cho con trẻ chấn động, không thể tưởng được mấy thủ đoạn hạ lưu này dì cũng làm được. Khụ khụ khụ… thương con gái, con có thể hiểu, nhưng cũng không cần khinh người quá đáng! Có gì bất mãn nhằm vào con là được, sai không phải ở cô ấy, là con có lỗi với Bối Kỳ, Hoa Thiên Tầm thay bản thân cô ấy lấy lại công bằng là việc nên làm, khụ khụ khụ…”
Đôi mắt đẹp tóe lửa, Lã Giai Vi dùng lời lẽ nghiêm khắc biện hộ, “Thủy Mộ Hàn, lời này của cậu là có ý gì? Ai dùng thủ đoạn hạ lưu đuổi tận giết tuyệt, cậu đừng có mà ngậm máu phun người, tôi đường hoàng dùng phương thức hợp pháp mua lại cửa tiệm không được à? Tôi chẳng qua là bảo Hoa Thiên Tầm lập tức dọn ra khỏi cửa tiệm của tôi mà thôi, làm gì mà quá đáng hả?”
Khốn kiếp, đây không phải là tuyên bố lòng hướng về cái con đàn bà đê tiện nghèo hèn Thiên Tầm kia sao?
Đến đây vài phút, nếu không phải bà nhắc tới Bối Kỳ, anh còn có thể nhớ tới cô sao?
Người đàn ông này thay lòng đổi dạ thật đáng sợ!
Truyền thông bên ngoài mắng không sai, chính là một người đàn ông bội bạc da mặt cực dày!
“Dì, dì thật không biết hay giả bộ hồ đồ? Khụ khụ khụ… Chủ nhà nói với Hoa Thiên Tầm là con bức cô ấy đi, trên thực tế con cái gì cũng không làm, Tâm Nhu cũng ở đó nghe thấy được, mà cửa hàng lại do dì mua. Không chỉ như vậy, nhà Hoa Thiên Tầm còn bị côn đồ quấy rối, cô ấy hiện tại chỉ có tìm chỗ để trốn. Con đã cho người điều tra, nghe nói là dì bảo người đi làm, lại còn nói là sẽ đuổi tận giết tuyệt cô ấy.”
Tại sao có thể như vậy, Lã Giai Vi có chút lờ mờ, bà không có cho người làm, càng không có quen biết mấy tên côn đồ, bà chỉ mua cửa hàng mà thôi.
“Thủy Mộ Hàn, tôi chỉ mua cửa hàng mà thôi, chuyện khác không biết, tôi lại không biết tên lưu manh nào, tôi đi tìm ai làm chứ. Mặc dù tôi tức giận, cũng muốn dạy dỗ Hoa Thiên Tầm, nhưng tôi cũng là người văn minh, tôi làm sao có thể đi tìm những cái tên lưu manh nhận tiền làm việc kia, tôi điên sao?”
“…”
“Hôn này kết không được có phải cậu quay đầu nói xấu tôi?”
Nhìn sắc mặt Lã Giai Vi quả thực bà không biết việc này.
Thủy Mộ Hàn im lặng, tròng mắt hoạt bát chuyển động, nếu không phải Lã Giai Vi làm, vậy tới cùng là ai muốn gây nên mâu thuẫn giữa bọn họ?
Một mũi tên trúng ba con chim, đích thật là biện pháp tốt không chê được!
“Dì, dì không thấy toàn bộ chuyện này cực kỳ quỷ dị sao? Khụ khụ khụ… giống như có người muốn dẫn chúng ta đi sai đường! Vì sao ba chúng ta bên nào cũng cho là mình đúng? Chúng ta đều bị liên lụy ở bên trong.”
Lã Giai Vi kiềm nén lửa giận, trong lòng bà cũng có một dấu chấm hỏi, bởi vì việc này lộ ra khiến người hồ nghi kỳ quặc.
“Có lẽ chúng ta đều bị người lợi dụng rồi.” Liếc Lã Giai Vi một cái, Thủy Mộ Hàn lớn mật nói ra suy đoán của mình.
“Có thể là do con tiện nhân Hoa Thiên Tầm kia vừa biên vừa diễn không? Cô ta muốn quan hệ hai nhà chúng ta trở nên tệ đi.”
“Khụ khụ khụ… không phải cô ấy, cô ấy không có năng lực kia!”
“Cậu liền chắc chắn như vậy?”
“Nếu cô ấy có bản lĩnh như vậy, vụ tai tiếng bốn năm trước sẽ không bị khui ra, cô ấy cũng sẽ không bởi vậy mà biến mất vài năm, khụ khụ khụ…”
Nghe lén một hồi, Bối Kỳ thình lình đẩy xe lăn ra.
“Mẹ… Mộ Hàn, anh đến rồi!”
Không tồi, cô hóa trang mặt mình trắng nhợt, cho bản thân thêm chút làm người thương cảm.
Cô không tiếp tục nghe trộm nữa, cô không muốn bọn họ đem lời nói toạc ra, không nghĩ tới Thủy Mộ Hàn vì chuyện của Hoa Thiên Tầm mà tới đây.
“Bối Kỳ, con không thoải mái nên nghỉ ngơi nhiều, đừng đi lung tung.” Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Bối Kỳ, nghe giọng nói mềm mại yếu ớt của cô, Lã Giai Vi liền đau lòng.
“Bối Kỳ, thực xin lỗi, khụ khụ khụ…” Ngoại trừ nói lời xin lỗi với cô, Thủy Mộ Hàn tìm không thấy lời khác để nói.
“Mẹ, con không sao, con nghe giọng Mộ Hàn nên xuống lầu, con… muốn gặp anh ấy, tuy anh ấy làm hơi quá mức nhưng con vẫn không khống chế được cảm xúc của mình.” Nói xong, Bối Kỳ cúi thấp đầu, cố gắng nặn ra mấy giọt nước mắt.
“Đứa ngốc, không cần khổ sở, sẽ có người đàn ông tốt hơn chờ con.” Lã Giai Vi đứng dậy, bà đi qua ôm Bối Kỳ vào lòng an ủi.
Thủy Mộ Hàn nhìn thấy trong lòng có cảm xúc rối bời, đôi mắt cũng lướt qua chút phức tạp, có một sự áy náy tự trách thật sâu chiếm giữ lòng anh.
Từ hôn lễ như trò cười đi qua, đây là lần đầu tiên anh gặp Bối Kỳ, sắc mặt cô thật sự không tốt, vừa nhìn đã thương!
“Mẹ, có thể cho con ở riêng cùng Mộ Hàn hay không, con có rất nhiều lời muốn nói với anh ấy?”
Bối Kỳ bỗng dưng ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn động lòng người càng khiến Lã Giai Vi thêm đau lòng.
“Được được được… mẹ nghe con, con nói chuyện với cậu ta, nếu cậu ta khi dễ con, con lớn tiếng kêu, mẹ lập tức xuống lầu.” Nói xong, Lã Giai Vi dịu dàng mà đau lòng lau đi nước mắt của Bối Kỳ.
Theo tiềm thức bà liếc Thủy Mộ Hàn một cái rồi mới lên lầu.
————————–
Bốn về vắng lặng, chỉ có cô và Thủy Mộ Hàn, Bối Kỳ mấp máy môi, đôi mắt nhiễm nước giảo hoạt cũng bắt đầu sáng rực.
“Hàn, anh đặc biệt đến gặp em sao? Nếu mẹ em có nói gì không hay, bà chỉ là vì muốn tốt cho em, anh đừng để trong lòng.”
“Thực xin lỗi, anh biết trong hôn lễ là anh không đúng, là anh khiến em khó chịu. Bối Kỳ, anh không đáng cho em đối tốt như vậy, anh khốn nạn như thế, em lại còn… khụ khụ khụ…”
“Hàn, uống chút nước đi, anh bệnh sao? Có đi gặp bác sỹ chưa?” Thừa dịp Thủy Mộ Hàn ho khan, Bối Kỳ chặn lời lại.
Cô có dự cảm Thủy Mộ Hàn muốn nói chuyện khác với cô, cô không cho anh nói.
“Anh không sao, đã uống thuốc rồi, khụ khụ khụ…”
“Chúng ta tội gì phải làm khổ nhau thế? Hàn, nếu về sau anh không cùng Hoa Thiên Tầm có bất kỳ quan hệ gì, chúng ta vẫn có khả năng. Em có thể tha thứ cho anh, chúng ta bắt đầu lại lần nữa. Em vẫn không quên được anh, cũng hận không được anh, em còn rất nhớ anh.”
Bối Kỳ nức nở nói, giọng nói của cô mang theo chút run rẩy.
Cô điềm đạm đáng yêu nhìn Thủy Mộ Hàn, giống như một đóa hoa nghênh đón bão tố tới gột rửa.
Nhưng phàm là người có tâm nhìn thấy điều tốt đẹp sẽ không đành lòng tổn thương.
Thủy Mộ Hàn uống nước xong, cánh môi mấp máy, yết hầu của anh giống như bị mắc kẹt, anh không phát ra được chút thanh âm nào.
Chân mày không tự giác nhíu chặt, anh bình tĩnh nhìn Bối Kỳ.
“Mộ Hàn, đừng bỏ em lại có được không? Mấy năm nay em đều chấp nhất chờ anh. Thậm chí, em nghĩ chỉ cần anh vẫn ở cạnh em, mặc kệ anh và Hoa Thiên Tầm thế nào, em đều có thể nhẫn nhịn. Chỉ cần về sau anh đối xử với em thật lòng, lời cô ta nói trong hôn lễ em có thể làm như không nghe thấy, không để ở trong lòng.”
“…”
“Mộ Hàn, em còn muốn ở cùng anh, chúng ta lần nữa chọn ngày kết hôn đi.”