Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 184: Không Làm Sẽ Không Phải Chết, Đáng Đời Anh




“Hoa Thiên Tầm… Hoa Thiên Tầm…”

Theo từng tiếng la to chỉ có tiếng vang vọng đáp lại anh, bóng dáng cô như thật sự biến mất rồi.

Hai chân Thủy Mộ Hàn xoay tròn theo ánh mắt, giống như trời đất quay cuồng trước mắt anh.

Hóa ra tâm đau khiến người khó chịu như vậy.

Không biết hiện tại cô thế nào, cũng không biết cô có bị thương hay không?

Cô biến mất rất tốt, thế nhưng lòng anh lại có cảm xúc khó nói nên lời quấy nhiễu khiến anh giống như bị thiếu mất thứ gì đó.

Chỉ cảm thấy thê lương vô hạn!

Ánh mắt Thủy Mộ Hàn khô khốc, có chút vô lực che mặt mình.

Người sáng mắt vừa nhìn hết thảy những thứ này liền biết là do đám lưu manh côn đồ làm, Hoa Thiên Tầm có thù hận lớn như vậy với ai chứ?

Chẳng lẽ lại là Lã Giai Vi tìm người làm?

Thủ đoạn đuổi tận giết tuyệt của bà cũng đủ ngoan độc!

Hai chân Thủy Mộ Hàn giống như mọc rễ, anh sửng sốt đứng ở trong phòng ngẩn người. Anh nhìn những thứ dữ tợn này còn thấy sợ, huống chi Hoa Thiên Tầm, cô lại còn mang thai, cô chịu đựng được toàn bộ những chuyện này sao?


Chết tiệt, đứa con lại không phải của mình, anh vậy mà vẫn quan tâm cô. Thủy Mộ Hàn hết sức mất bình tĩnh, lòng càng thêm ngột ngạt phiền toái.

Cà vạt bị anh tháo ra, nút áo sơ mi thứ nhất cũng bị anh cởi ra.

Lúc này quá mẹ nó muốn hút một điếu thuốc, anh theo phản xạ sờ vào túi áo mới nhớ tới bao thuốc chuẩn bị cho lúc xã giao kia đã bị anh hút hết rồi.

Chầm chậm hít thở, suy nghĩ của anh dần ổn định lại.

Ngay sau đó, Thủy Mộ Hàn gọi điện cho Thủy Tâm Nhu.

“Có chuyện mau nói có rắm mau thả, em đang ăn cơm.” Nhất thời điện thoại truyền ra giọng nói tức giận lạnh lùng của Thủy Tâm Nhu.

“Tâm Nhu… Hoa Thiên Tầm cô ấy… thế nào vậy? Cô ấy chuyển đi rồi sao?” Giọng nói Thủy Mộ Hàn rất nhẹ, hoàn toàn không có sự kiêu ngạo hung hăng, giống như tùy ý Thủy Tâm Nhu bóp chết.

“Anh muốn chị ấy thế nào? Không đi còn chờ chết sao? Anh, nhà chị ấy thành ra như vậy có phải lại do anh tìm người làm không? Anh cũng quá mẹ nó khốn kiếp rồi, anh ghét chị ấy thế nào, hận chị ấy thế nào, chị ấy vẫn là mẹ của con trai anh.


Nếu có gì không hay xảy ra với chị ấy, anh bảo Duệ Duệ làm sao bây giờ? Nó sẽ khóc chết mất! Anh không thừa nhận đứa nhỏ trong bụng chị ấy là của anh, được, người ta hiện tại cũng không mượn anh phụ trách. Anh thích tìm ai kết hôn thì tìm người đó sung sướng đi, anh đừng có lại lên cơn đi chỉnh người ta.”

Thủy Mộ Hàn nhíu mày rậm, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập biểu tình không vui, “Thủy Tâm Nhu, em nghĩ anh thành người thế nào rồi hả? Anh không có xấu xa như thế! Cửa tiệm của cô ấy không phải do anh mua, nhà cô ấy lại càng không phải do anh tìm người làm. Nói thực ra, anh hiện tại ở nhà cô ấy, chỉ thấy một đống bừa bãi, Hoa Thiên Tầm không có ở đây.”

“Ồ… Không phải anh làm vậy ai làm? Anh không phải muốn đuổi tận giết tuyệt chị ấy sao? Thủy Mộ Hàn, em cuối cùng cảm thấy anh không phải người tốt, nhất là lúc đối xử với chị Hoa. Anh lòng dạ hẹp hòi, cố chấp, keo kiệt… còn nhiều nữa, không nói, miễn cho anh còn nói em quở trách anh.”

“Anh ở trong lòng em tệ như vậy sao?”

“Không phải, anh không tệ, bởi vì anh vốn là vậy! Hành vi việc làm của anh, nhất là cái miệng không tha người kia, thật tiện a. Là người một nhà em mới nói với anh, đổi lại người khác em còn chẳng buồn hé răng.”

“Thủy Tâm Nhu, em một ngày không cay cú anh em không phải em gái anh rồi.” Quả thực là bỏ đá xuống giếng!


“Được rồi, em không cay cú anh, em muốn tiếp tục ăn cơm. Anh, tha cho em đi, em gái anh cũng sắp chết đói rồi nè.”

“Này… Hoa Thiên Tầm bây giờ vẫn ổn chứ? Cô ấy đi nơi nào rồi hả?”

Mặc dù Thủy Mộ Hàn nói rất nhỏ, Thủy Tâm Nhu vẫn nghe rất rõ, cô ở trong lòng nói xấu sau lưng.

“Tóm lại là không chết được, nhưng em có thể chắc chắn một điều, chị ấy đã hết hy vọng với anh rồi. Cho nên, anh thích tìm ai kết hôn thì tìm người đó đi, chị ấy sẽ không lại chạy tới ngăn cản anh, cũng sẽ không ảnh hưởng anh sống cuộc sống thần tiên hạnh phúc. Thật ngại quá, em cũng không biết chị ấy đi đâu, chị ấy không nói với em.”

“…”

“Được rồi, em thật sự muốn ăn cơm, tạm biệt!”

Thủy Tâm Nhu cúp điện thoại mới bật cười. Quá sung sướng, tên khốn không làm sẽ không phải chết, đáng đời anh, là anh không nói chuyện tình cảm.

———————-

Hoa Thiên Tầm sẽ tới chỗ đó ư?

Thủy Mộ Hàn ngẫm nghĩ, sau đó anh vội vàng chạy xuống lầu.

Cô nói cô trốn không được sao? Hẳn là quay trở về thôn Hoa Điền thôi.

Chiếc Lamborghini màu vàng lập tức biến mất nơi đầu đường mờ tối. Anh còn nhớ rõ ngôi nhà kia của cô.

Trước kia lúc bọn họ mới bắt đầu yêu đương, anh giống như một thằng nhóc ngây ngô mới hiểu sự đời, thường xuyên đưa cô tới nơi đó. Cô nói cô rất thích thôn Hoa Điền, ở nơi đó luôn ngửi được mùi hoa thơm dễ chịu.

Không khí vùng ngoại ô cũng đặc biệt tốt, cô thích không khí tươi mát nơi đó.

Ngoại trừ thôn Hoa Điền, Thủy Mộ Hàn nghĩ không ra nơi Hoa Thiên Tầm có khả năng tới nhất. Cô sẽ phải trở về ở nhà cô đi, trông coi cái người chết kia!

Xe chạy vào con đường nông thôn nhỏ hẹp, tốc độ xe của Thủy Mộ Hàn cũng từ từ chậm lại.

Ngừng lại tại nhà tên Thác Dã kia, anh duỗi chân bước xuống xe.


Anh biết bọn họ không phải anh em ruột nhưng vẫn đối đãi với nhau như anh em. Bởi vì sau khi vụ bê bối kia nổ ra, anh cực kỳ để ý quan hệ không rõ ràng đó giữa bọn họ.

Thủy Mộ Hàn nhìn vào bên trong, tối đen một mảnh, anh không chắc Hoa Thiên Tầm có ở bên trong hay không.

Thỉnh thoảng anh còn nghe được tiếng chó sủa.

“Hoa Thiên Tầm… Hoa Thiên Tầm…”

“…”

“Cô có nhà không?”

“…”

“Có ai bên trong không?” Thủy Mộ Hàn vừa hô lớn vừa dùng lực gõ cửa.

“..”

Anh đợi một hồi cũng không có bất kỳ tiếng đáp lại nào, đèn bên trong vẫn như cũ không sáng.

Đôi mắt thâm thúy nheo lại, Thủy Mộ Hàn đột nhiên đi qua hướng tường rào.

Hai tay vỗ vỗ, anh đang định trèo tường đi vào, nhất thời, mấy ánh đèn pin rọi tới anh. Dưới ánh sáng yếu ớt phản xạ lại, anh nhìn thấy một đống bóng người trên tường rào.

Còn có mấy con chó đang nhìn anh sủa gâu gâu, đầu lưỡi thò ra ngoài giống như chỉ cần chủ nhân nó ra lệnh một tiếng, chúng nó sẽ lập tức xông lên cắn xé anh, đuổi theo anh.

Thủy Mộ Hàn ngẩn ra, anh không dám lộn xộn, anh chậm rãi giơ hai tay xoay người sang nhìn người tới.

Ánh sáng mấy cây đèn pin tập trung chiếu trên mặt anh, tuy ánh sáng có phần chói mắt, Thủy Mộ Hàn vẫn thấy rõ người tới. Hóa ra là Hoa Doãn Hạo, chung quanh anh còn có hai mươi ba mươi anh em thôn Hoa Điền.

Bọn họ đều cầm gậy gỗ, côn sắt, xẻng gì gì đó… Kia chẳng những giống bắt trộm mà càng giống đánh nhau hơn.

Nếu đánh, anh một mình một người khẳng định đánh không lại cả đám bọn họ, huống chi đối phương tới không có ý tốt.

Nhếch mày, đôi môi mỏng cong lên, Hoa Doãn Hạo lộ ra giọng điệu mỉa mai, “Ồ, hóa ra là đại tổng giám đốc Thủy a! Tôi tưởng là thằng trộm nào muốn bò vào nhà chị Hoa trộm đồ, thật ngại quá, vô ý triệu tập nhiều anh em như vậy tới hoan nghênh đại tổng giám đốc Thủy đại giá quang lâm.”

Nói xong, Hoa Doãn Hạo lại còn lưu manh vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của Thủy Mộ Hàn.

Tuy gương mặt anh ta rõ ràng còn lưu lại dấu năm ngón tay nhưng cho dù đem khuôn mặt tên khốn này đốt thành tro anh vẫn nhận ra.

“Các anh em, trước hạ vũ khí xuống đi, hiểu lầm thôi, đừng dọa đái đại tổng giám đốc Thủy. Người ta từ xa tới, rất khó đi một chuyến thị sát thôn Hoa Điền chúng ta. Bằng không, người ta sẽ cho rằng chúng ta là lưu manh, du côn. Thủy tổng, ừm, có phải anh cũng nghĩ vậy không?”

Cuối cùng, Hoa Doãn Hạo lại còn vỗ vỗ mặt Thủy Mộ Hàn.

“Hoan nghênh a, đại tổng giám đốc Thủy, tối nay gió nào thổi anh chạy tới vùng quê nghèo hoang vu của chúng tôi vậy?” Các anh em đi theo Hoa Doãn Hạo ồn ào, không ai không lộ ra biểu tình xem thường.

Dám khi dễ chị Hoa của bọn họ, còn dám tới thôn Hoa Điền, muốn chết sao?

Ở địa bàn của bọn họ, bọn họ không sợ, có bản lĩnh liền tự mình đi ra thôn Hoa Điền đi.

“Cậu muốn thế nào?” Đôi mắt Thủy Mộ Hàn lóe sáng trong bóng tối, tràn đầy hơi thở tà mị.

Nếu anh sợ, anh sẽ không đến đây.

“Không muốn thế nào cả, chỉ là các anh em muốn tâm sự với anh mà thôi. Chó chúng tôi nuôi cũng có linh tính, chúng nó cho là trộm xông vào, cho nên liền dẫn chúng tôi qua, vừa khéo lại là đại tổng giám đốc Thủy áo mũ chỉnh tề. Chậc chậc, chỉ là không thể tưởng được đại tổng giám đốc Thủy cũng sẽ làm chút chuyện trộm vặt, muốn trèo tường bò vào nhà người ta. Chúng tôi sao có thể ngồi yên không để ý.”

“Anh Hạo, đừng dài dòng với hắn, đưa hắn tới cục cảnh sát đi.”

“Đúng vậy, ai bảo hắn khi dễ chị Hoa như vậy, cho hắn ngồi tù cũng không quá đáng.”

“Em không nghĩ ra lý do hắn nhìn trúng thôn Hoa Điền này của chúng ta để vào nói chuyện làm ăn nha, a.. nào có ông chủ buổi tối tới xem cánh đồng hoa chứ, nhìn hoa như nhìn trứng? Có thể xem như trộm đánh một trận rồi đưa lên đồn.”

“…”

Thủy Mộ Hàn nghe xong lời nói đầy thô tục không tự giác nhíu chặt mày.

Bĩu môi, anh nhìn chằm chằm Hoa Doãn Hạo, cực kỳ khách khí hỏi: “Thiên Tầm có ở nhà không? Tôi đến tìm cô ấy.”