Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 179: Em Đã Nói Là Anh Đáng Đời Mà




Mẹ bị cha kéo đi, ánh mắt cha thật hung dữ, nhất thời Thủy Thịnh Duệ không nắm được tay Hoa Thiên Tầm, cậu sợ hãi khóc lớn.

“Thủy Mộ Hàn cũng thật là, anh thật mẹ nó đáng đánh đòn, cũng không biết giữ ý trước mặt con. Nào… Duệ Duệ đừng khóc, cô út ôm, mẹ không có việc gì, mẹ và ba đi nói chuyện rồi sẽ trở lại.”


Oán trách một câu, Thủy Tâm Nhu ôm Thủy Thịnh Duệ vào trong ngực dỗ dành.

Đám phóng viên truyền thông đã sớm tận tụy đuổi theo, khách khứa và họ hàng dự lễ cũng lần lượt tản đi.

Một buổi lễ long trọng kết thúc bằng một hồi náo nhiệt.

Qua Nhã hết sức mệt mỏi, nhíu mày, phức tạp thở dài một hơi.

Thủy Mộ Hàn không nói đã bán đứng anh, chuyện cho tới bây giờ, bà làm mẹ cũng không biết nói gì hơn.

Bốn năm qua đi bọn họ vẫn dây dưa không rõ, hiện tại lại có thêm một đứa bé, bà cũng không biết nên thu xếp thế nào, người nhà họ Bối tức giận bỏ đi rồi.

“Mẹ, anh cả sẽ có cách xử lý, mẹ đừng lo lắng. Về buổi tiệc, có cần gọi điện hủy không?”

“Diệc Sâm, con gọi điện cho khách sạn bên kia hủy bỏ đi, hôn này hẳn là kết không được rồi. Ài, mẹ cũng không trông chờ gì nữa, thể diện nhà họ Thủy mất hết rồi.”

“Được! Con đưa mẹ và Tâm Nhu về trước, con thấy anh ấy tạm thời không về được, hơn nữa, chờ lát nữa vẫn còn phải ứng phó với truy vấn của đám phóng viên.”

Qua Nhã gật đầu, sau đó bà đứng dậy.

Bên ngoài lễ đường có một chiếc BMW X6 màu đen, bên trong có một nam một nữ, bọn họ an tĩnh nhìn chằm chằm hàng loạt phóng viên đuổi theo xe Thủy Mộ Hàn.

Dạ Vũ Dực bật cười ha ha, khóe môi lướt qua chút không đứng đắn sau đó lại biến mất, anh đường hoàng ra dáng hỏi Hắc Mộc Đồng, “Thành quả như vậy có hài lòng hay không? Em nên cám ơn anh thế nào đây?”


“Anh muốn tôi cảm ơn thế nào? Đừng đòi hỏi quá nhiều! Trình diễn xong rồi, bảo bọn họ rút đi thôi, đừng đuổi theo, cho hai người kia chút không gian riêng tư, ngày mai bọn họ muốn viết thế nào thì viết.”

Hắc Mộc Đồng chỉ nhướng mắt liếc Dạ Vũ Dực một cái, khuôn mặt lạnh băng không chút nào ấm áp, giọng nói cũng lạnh như băng, giống như bọc một tầng sương.

“Ok, anh gọi điện thoại để bọn họ rút lui, thuận tiện dặn dò muốn viết thế nào thì viết.” Nói xong, Dạ Vũ Dực gọi cho Sở Vân, khách sáo nói vài câu, anh cúp máy.

Ở Hong Kong có thể chỉ trong thời gian ngắn thao túng được truyền thông nhanh chóng như thế có lẽ chỉ có Sở Vân người kia, không tồi, anh có cầu anh ta nhất định đáp lại, anh ở trước mặt anh ta coi như một người tâm phúc.

Cùng anh ta chen lách trong làng giải trí, anh cũng gần thành tinh rồi.

Dạ Vũ Dực xấu xa nhíu mày, bên môi hiện lên ý cười lưu manh, vô cùng hứng thú chỉ chỉ má mình, “Anh muốn một nụ hôn, ở chỗ này. Yêu cầu này của anh không quá mức đi, cũng không phải lên giường, huống hồ, chúng ta cũng không phải chưa từng ngủ qua, đúng không?”

Anh nheo đôi mắt thâm thúy lại, nhìn chằm chằm Hắc Mộc Đồng.


Cách cái đêm tiêu hồn kia cũng đã hơn bốn năm, anh còn nhớ rõ.

Toàn bộ của cô, anh đều nhớ rõ!

Người phụ nữ chết tiệt này đến bây giờ vẫn còn xem anh như ôn thần, anh nên làm sao với cô bây giờ nha?

Chóp mũi Hắc Mộc Đồng lấn đến gần gương mặt Dạ Vũ Dực, anh cho rằng cô thật sự trả nợ, không nghĩ tới cô chỉ đưa tay phủi phủi gò má anh. Sau đó cô nghiêng đầu nhìn anh, rất nghiêm túc nói: “Mời anh ăn cơm ở nhà hàng cảnh biển đêm nay, anh tới hay không thì tùy!”

Nói xong, cô mở cửa xuống xe, sau đó đóng ‘bịch’ một tiếng.

Dạ Vũ Dực nhìn bóng lưng lạnh lùng của Hắc Mộc Đồng, mi tâm anh nhíu lại, ngón tay khẽ vuốt cằm gợi cảm.

Hắc Mộc Đồng, thời gian hơn bốn năm đã đủ dài, từ đêm nay trở đi, anh nhất định phải vứt bỏ người kia trong lòng em, mạnh mẽ đi vào trong!

——————-

“Thủy Mộ Hàn, anh muốn dẫn tôi đi đâu? Anh cái đồ khốn kiếp, anh không biết vừa rồi nhiều người như vậy anh đột nhiên dẫn tôi đi sẽ dọa sợ Duệ Duệ, thằng bé sẽ lo lắng.” Hoa Thiên Tầm hổn hển quát, ánh mắt hung dữ trừng Thủy Mộ Hàn.

Bọn họ bỏ đi, không biết những ký giả truyền thông này sẽ đối với cậu thế nào, cậu vẫn là một đứa bé, như thế nào có thể để cho cậu đối mặt với nhiều người như vậy.

Thật sự là khốn kiếp!

Hừ một tiếng, Thủy Mộ Hàn dùng ánh mắt hèn mọn liếc Hoa Thiên Tầm, “Con trai cô cũng dám lợi dụng, cô còn có thể lo cho nó sao? Hừ… Hoa Thiên Tầm, nhìn không ra cô lại biết diễn trò như vậy. Chúng ta không có ở đó, mẹ tôi và Tâm Nhu sẽ chăm sóc thằng bé, bọn họ sẽ đối tốt với nó, tuyệt không giống cô.”

“Thủy Mộ Hàn, anh còn có thể vô sỉ hơn không? Khốn kiếp! Dừng xe, tôi muốn xuống xe.”

Gân xanh trên trán Thủy Mộ Hàn cũng sắp hiện lên rồi, giọng nói lãnh ngạnh rít qua kẽ răng, “Cô cho rằng xe của tôi cô muốn lên thì lên, cô muốn xuống thì xuống sao? Cô cũng coi thường tôi quá rồi, cô cho rằng tôi rất dễ bắt nạt có phải hay không? Để cho cô đùa giỡn hết lần này tới lần khác?”

Hoa Thiên Tầm cười lạnh ra tiếng, bĩu môi, sau đó chuyển hướng nhìn cảnh trí bay vút ngoài cửa sổ.


Nói chuyện với một tên khốn thật tốn sức, nhất định là có nói thế nào cũng không thông.

Huống hồ, mặc kệ cô nói gì anh đều cho là sai, cô im miệng, vậy được chưa?

Đến bệnh viện, xe mới vừa dừng, Thủy Mộ Hàn lập tức xuống xe. Anh mở cửa ghế lái phụ kéo Hoa Thiên Tầm ra, nhắm thẳng cửa bệnh viện.

“Thủy Mộ Hàn, anh kéo tôi tới bệnh viện làm gì?”

“Không phải cô nói cô mang thai sao? Tôi đương nhiên phải kiểm tra, đừng tùy tiện đội mũ bậy cho tôi, cô không xứng!”

Mày rậm khí phách nhếch lên, Thủy Mộ Hàn mím môi, lộ ra giọng điệu mỉa mai.

Hoa Thiên Tầm sửng sốt nhìn chằm chằm bóng dáng đi đăng ký của Thủy Mộ Hàn, nhất thời thấy lạnh cả người, không tự giác cô rùng mình. Ánh mắt mới chớp chớp, anh cứng rắn kéo cô đến khoa phụ khoa.

“Tôi muốn kiểm tra xem cô ấy có thai hay không?” Thủy Mộ Hàn lạnh lùng nói với bác sỹ, không mang theo một tia tình cảm.

“Kiểm tra nước tiểu, nửa giờ sẽ có kết quả.”

“Còn có cách nào chuẩn xác hơn không? Tôi đang vội, phiền ông nhanh chút.”

“Vậy thì kiểm tra máu, có thai hay không, bao nhiêu tuần, nhìn chỉ số là có thể biết, khoảng chừng một giờ là có thể lấy kết quả.”

“Làm hết mọi xét nghiệm, bao gồm cả kiểm tra nước tiểu.”

“..”

Hoa Thiên Tầm đờ đẫn ngu ngơ không nói một lời, cô giống như con rối gỗ mặc cho Thủy Mộ Hàn sắp xếp.

Lòng đã rét lạnh, cảm giác gì cũng không có, ha ha… cô còn cần tiếp tục vùng vẫy sao?

Ngồi chờ kết quả, hai người không nói gì, không ai để ý tới ai.

Vừa thấy trên màn hình điện tử hiện tên Hoa Thiên Tầm, Thủy Mộ Hàn cầm kết quả lập tức kéo cô đi gặp bác sỹ.

“Cô Hoa có thai rồi, khoảng 4 tuần.”

Hai hàng lông mày của Thủy Mộ Hàn nhíu lại, lòng anh chấn động đến khó nói nên lời, đôi mắt màu nâu như thiêu đốt nhìn Hoa Thiên Tầm.

Được lắm, cô thật sự có thai, cô nói cô mang vòng hạn chế sinh nở là lừa dối anh.

Thế nhưng điều này chứng minh được gì, đứa trẻ liền nhất định là của anh sao?

Sẽ không phải là của người đàn ông khác ư?

Thủy Mộ Hàn lắc đầu, lập tức đưa ra quyết định. “Không cần đứa trẻ, nhanh chóng làm phẫu thuật cho cô ta.”

“Thủy Mộ Hàn, anh thật quá đáng, dựa vào cái gì anh tự mình thay tôi quyết định, đứa bé của tôi mắc mớ gì đến anh. Đứa nhỏ không phải của anh, ba nó là một người khác, tôi chưa nói anh phải phụ trách, anh làm gì tự mình dò số tìm chỗ ngồi.”

“Hoa Thiên Tầm, cô được lắm, đứa nhỏ không phải của tôi cô tới hôn lễ của tôi ồn ào cái gì, lại còn khiến cho một đám truyền thông tới, người không biết chuyện còn tưởng rằng tôi khi dễ cô, mẹ nó!”

Thủy Mộ Hàn một bụng ngột ngạt đá ghế trống bên cạnh.

Hoa Thiên Tầm vừa nói ra lời này, không hiểu sao trong lòng anh lại có thêm ngọn lửa giận không tên, anh càng muốn giết chết cô.

Nhìn Thủy Mộ Hàn tức giận, bác sỹ không vui nhíu mày, “Anh chị có thể bình tĩnh trước được không, hai người vui lòng ra ngoài thương lượng, có kết quả rồi trở lại quyết định đi, hai người như vậy sẽ ảnh hưởng tới người khác trong phòng bệnh.”

“Bác sỹ, không cần thương lượng, đứa nhỏ là của tôi, tôi muốn giữ, tôi không làm phẫu thuật. Anh ta không phải ba đứa nhỏ, ông không cần nghe anh ta.”

Hoa Thiên Tầm đứng dậy đi ra ngoài, Thủy Mộ Hàn lại kéo lấy cô, “Hoa Thiên Tầm, cô nói rõ ràng cho tôi, bằng không hôm nay cô đừng hòng đi.”

Bốn mắt nhìn nhau, Hoa Thiên Tầm thật bình tĩnh nói: “Tôi ghi hận trong lòng, không muốn nhìn anh hạnh phúc cho nên tôi lợi dụng đứa nhỏ của người khác tới phá hoại hôn lễ của anh, không được sao? Anh thích kết hôn với ai thì đi kết hôn với người đó đi, sau này tôi sẽ không xuất hiện phá hoại chuyện tốt của anh. Thủy Mộ Hàn, tôi sai, sai vô cùng, tôi hiện tại lạc đường biết quay lại rồi.

Tôi bây giờ muốn đi tìm ba đứa nhỏ nói chuyện, anh Thủy, anh vẫn có ý kiến sao? Hay là anh muốn biết ba đứa nhỏ là ai, tôi không ngại nói cho anh. Thậm chí, nếu ngày nào đó tôi tái hôn, tôi nhất định sẽ không quên mời anh tới uống rượu mừng của tôi.”

Mím môi lắc đầu, Thủy Mộ Hàn buông lỏng tay Hoa Thiên Tầm ra.

Thình lình, anh tát cô một cái, “Hoa Thiên Tầm, cô thật tiện!”

Sau đó anh vô tình xoay người bỏ đi.

Cái mũi đau xót, nước mắt lặng lẽ tụ trong hốc mắt, Hoa Thiên Tầm cố gắng mở to mắt nhìn, bức nước mắt trở về, cô cũng bỏ đi.

Bên môi nở nụ cười khổ, đau đớn dần lan tràn trong lòng.

————

Nhìn Thủy Mộ Hàn một người trở về, Thủy Tâm Nhu hỏi: “Anh, chị Hoa đâu? Anh đưa chị ấy về nhà rồi ư? Không thấy chị ấy, Duệ Duệ khóc rất lâu, hiện tại mới dỗ nó ngủ.”

Thủy Mộ Hàn không hé răng, anh cởi áo khoác tây trang màu trắng ném trên ghế sofa, sau đó cũng ngồi xuống, thuận tay lại còn tháo cà vạt ra.

Ừm… Cảm giác rất chán chường, gương mặt thúi giống như người ta thiếu anh vậy, Thủy Tâm Nhu tức giận liếc trắng mắt nhìn Thủy Mộ Hàn.

“Này, tới cùng sao vậy mà đến mức giống như bây giờ thế? Em đã nói anh đáng đời mà, anh đừng trừng em, em nói lời thật lòng đó.”

Lại không ai ép anh kết hôn với Bối Kỳ, anh nhất định phải kết hôn với cô ta, lần này thì hay rồi, khiến cho cả hai bên đều không vui vẻ.

Thủy Tâm Nhu gian xảo liếc mắt, bỏ đá xuống giếng vẫn rất thoải mái a!

Cô thế nhưng không nghe nhầm, chị Hoa mang thai, mẹ nó, cũng không biết đây là thật hay giả, có điều, có thật hay không cũng tốt, hôn lễ này không thành thật hả lòng hả dạ.

“Thủy Tâm Nhu, em và Đường Diệc Sâm về nhà đi, đỡ phải ở trong này mè nheo đến phiền lòng!”

Thủy Tâm Nhu còn muốn cãi lại, Đường Diệc Sâm thức thời lôi cô vào phòng bếp, “Bà xã, đừng thổi lửa, thổi nữa không chừng anh ấy không nể mặt mà đốt sạch cả nhà đó. Em không phát hiện tâm tình anh ấy khó chịu sao? Còn về ai khiến anh ấy khó chịu như vậy, có thể nghĩ ra rồi, chúng ta vẫn cùng nhau nấu cơm ăn đi, hiện tại anh ấy và mẹ đều không có tâm trạng xuống bếp.”

Về đến nhà, mẹ vợ cũng không nói một tiếng, giống như bọn họ vô hình vậy.

Đường Diệc Sâm trộn hôm, anh bắt đầu đeo tạp dề nấu cơm.

Thủy Tâm Nhu không đi giúp, cô đứng ở cửa phòng bếp, đôi mắt đẹp liếc nhìn phòng khách. Cô thấy mẹ ngồi xuống sofa đối diện anh cả, bà giống như có việc muốn hỏi anh.

Nhất thời, Thủy Tâm Nhu dựng thẳng tai đi nghe lén.

“Mộ Hàn, chuyện của con và Hoa Thiên Tầm rốt cuộc là thế nào? Cô ta thật sự mang thai sao? Đứa nhỏ là của con?”

“Con và cô ta không thế nào cả, cô ta mang thai, đứa nhỏ không phải của con.”

Lời này Thủy Tâm Nhu nghe qua cảm thấy chua chua, đứa nhỏ của chị Hoa vậy mà không phải của anh cả, có thể sao?

Lúc cô xuất hiện ở lễ đường rất có khí phách nha!

“Con đã không có gì với cô ta, đứa nhỏ không phải của con, vậy lúc ở lễ đường sao con không nói? Không nói tiếng nào, con có ý gì? Hôn này cuối cùng có muốn kết hay không?” Qua Nhã dần dần nổi nóng, ngay cả tiếng nói cũng không tự giác cất cao.

“…”

“Cục diện hiện tại con bảo mẹ nói thế nào với nhà họ Bối đây? Nói với bọn họ chỉ là một trò đùa vớ vẩn ư? Con không cảm thấy buồn cười sao?”

“Mẹ, con sẽ nói rõ ràng với nhà họ Bối, chuyện của con con sẽ xử lý.” Nói xong, Thủy Mộ Hàn đứng dậy, tùy ý khoác áo khoác âu phục màu trắng trên vai.

“Con muốn đi đâu?”

“Con ra ngoài hít thở, mọi người không cần chờ cơm con.”

Cái hôn này tới cùng anh có muốn kết hay không?

Trong lòng anh rất rõ ràng, Hoa Thiên Tầm đột nhiên xuất hiện, anh không hiểu sao lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.