E ngại ở đây người nhiều, Ỷ Trí Huân chỉ nhìn Yến Thục Phân giật giật môi mỏng, ông cũng không có quá nhiều cảm xúc. Sau đó, ánh mắt ông dừng trên người Đường Diệc Tấn đang vui cười càng lâu.
Ông nhớ rõ anh sinh vào mùa đông, cũng tương đối phù hợp với buổi tối ấy, chỉ là, ông không biết lại trùng hợp như vậy. Dù sao trước đó bọn họ chỉ có một buổi tối điên cuồng!
Cũng mãi cho tới hôm nay, ông mới nhìn thấy anh vậy mà cũng dùng tay trái thuần thục như ông. Tóm lại, đàn ông nhà họ Ỷ đều dùng tay trái, bọn họ đều thuận tay trái.
Vẻ mặt ôn hòa, bên dưới biểu tình sâu xa khó hiểu của Ỷ Trí Huân nhưng lại có thâm trầm khiến người không rõ, lông mày nhíu lại cũng có chút nghiêm nghị.
Theo bản năng, ông nhìn sắc mặt Yến Thục Phân đã trở nên trắng. Biết bà nhiều năm như vậy, ông biết bà đang lo lắng điều gì, nếu như thật sự như ông suy nghĩ, ông đích thật là đầu sỏ gây nên. Cho dù thế nào, họa này ông sẽ thay bà cất giấu, không để bà thêm phần sầu lo.
Bỏ đi ý nghĩ không thoải mái, không khí này coi như rất vui vẻ.
Dù sao chính mình một mình tịch mịch đã quen, Yến Thục Phân rất yêu thích Thuỷ Thịnh Duệ gọi bà là bà nội, trong mắt bà vẫn không tự giác lộ ra một tia chờ mong. Bà cũng biết Thủy Tâm Nhu từng sinh non, nếu đứa bé kia còn, sang năm bà có thể ôm cháu nội rồi.
Duyên phận a, vẫn là kém một chút, bà cũng rất tiếc hận.
Thủy Tâm Nhu an tĩnh lại, ánh mắt sáng nhìn chú Huân hiện lên suy nghĩ sâu xa, thỉnh thoảng, cô lại liếc ông cùng Đường Diệc Tấn.
Liên tưởng tới chiếc áo vest tối hôm đó, cô càng thêm khẳng định khó hiểu trong lòng. Cô cũng bắt đầu từ từ hiểu tâm tư Đường Diệc Sâm.
“Đường Diệc Sâm…” Thủy Tâm Nhu bình tĩnh nhìn Đường Diệc Sâm nướng đồ ăn cho cô, bỗng dưng, cả người cô đều dán lên người anh.
“Ông xã, em muốn nói anh mặc đồ thể thao cũng rất đẹp trai, em cũng thích.”
Nói xong, Thuỷ Tâm Nhu còn thân mật gác đầu lên vai Đường Diệc Sâm, đôi tay ôm chặt eo anh. Cô hiện tại cảm giác được bờ vai anh cực kỳ rộng rãi, cũng bị đè xuống rất nặng rất nặng.
Càng nghĩ cô lại càng thương anh, thậm chí, cô không dám nghĩ tới sự thật đáng sợ kia.
“…”
“Miệng chị dâu thực ngọt, anh cả thật có phúc. Này… nồng tình mật ý là chuyện tốt, hai người ở trước mặt tụi em anh anh em em ghen chết người ngoài, có phải nên về nhà đóng cửa lại tiếp tục hay không…”
“Đây, em biết anh đói bụng, ăn chân gà đi.” Ngự Ảnh Vũ nhanh chóng nhét một cái chân gà vào miệng Đường Diệc Tấn.
Tến khốn này còn không sợ chết trêu chọc anh cả chị dâu, có loại anh em này cũng thực tổn hại.
“Có ăn thì em ăn đi, nếu em còn hé răng, lập tức trả tiền cho anh.” Đường Diệc Sâm trợn trừng mắt với Đường Diệc Tấn.
Bà xã đại nhân đang nói anh đẹp trai, trong lòng anh ngọt giống như ăn mật đường, tên khốn kia quá không hiểu phong tình rồi.
Thấy người lớn vui vẻ, Thủy Thịnh Duệ cũng che miệng nhỏ mỉm cười, ra ngoài chơi với mẹ và cô út cậu thật vui vẻ nha.
Thủy Tâm Nhu cũng không tức giận, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười nhẹ nhàng, cô cứ như vậy vô cùng thân thiết ôm Đường Diệc Sâm, cô tuyệt sẽ không cảm thấy xấu hổ.
Cô thích dính lấy anh, dựa vào anh thì thế nào!
Đây có cái gì khó xử, cô lại không sợ người khác biết cô thích Đường Diệc Sâm.
Ngược lại, cô có chút lo lắng cho mẹ chồng cùng chú Huân, bọn họ giờ phút này lạ lẫm thật khiến đáy lòng người không tự chủ có chút chua xót. Cô đã thấy qua sự thô bạo của cha chồng, đổi lại là chồng mình ra sức bóp cằm mình, sức kiềm kẹp kia không biết ác cỡ nào, là phụ nữ sẽ cảm thấy tuyệt vọng.
Đã có đối tượng tốt, cô ủng hộ lựa chọn lại lần nữa.
——————-
Thủy Thịnh Duệ ầm ĩ muốn đi công viên trò chơi, Ỷ Kình Thiên tiện đường đưa bọn họ về nhà, anh thuận diện dẫn mẹ con bọn họ đi. Ngoài ra, anh còn mua một chiếc xe đua điều khiển từ xa cực chất cho cậu, Thủy Thịnh Duệ thích vô cùng.
“Kình Thiên, anh như vậy sẽ dạy hư thằng bé.” Hoa Thiên Tầm không phải đau lòng cho mớ tiền kia, cô cảm thấy cực kỳ ái ngại.
Cô và anh không tính là quen thuộc, sao cô lại không biết xấu hổ để anh mua này nọ cho Duệ Duệ. Nói xong, cô lấy tiền ra trả lại cho anh.
“Cô Hoa, không cần khách sáo, cô là chị dâu người bạn tôi cũng là bạn tôi. Nếu cô cảm thấy ngại, hôm nào cô chọn giúp tôi mấy cành hoa, được không?”
Đôi mắt thâm thúy sáng quắc, khuôn mặt tuấn tú của Ỷ Kình Thiên ấm áp như được tẩm gió xuân, xao động. Nói gì anh cũng không chịu nhận tiền của Hoa Thiên Tầm.
Hoa Thiên Tầm giật giật khóe miệng, lại rất ngại ngùng nói: “Được thôi, hôm nào anh đến tiệm tôi, tôi đưa anh mấy bó hoa.”
Mới vừa xuống xe Ỷ Kình Thiên, Hoa Thiên Tầm liền thấy chiếc xe Lamborghini vô cùng sống động của Thủy Mộ Hàn dừng ở tiệm cô, thân hình cao lớn rắn rỏi của anh dựa trên thân xe màu vàng. Ánh mắt anh thâm trầm nhìn cô cùng Ỷ Kình Thiên, biểu tình như sương lạnh ngàn năm.
Hoa Thiên Tầm sững sờ một phen, cô ôm Thủy Thịnh Duệ xuống xe, liên tục nói lời cảm ơn Ỷ Kình Thiên.
“Cô Hoa, thật sự không cần khách sáo, Duệ Duệ, có rảnh thì tìm chú Ỷ chơi nhé.”
“Dạ, lần sau con đi khu vui chơi cùng chú Ỷ, cám ơn chú!”
Đáy mắt lóe lên tia lạnh lùng, mãi đến khi xe Ỷ Kình Thiên chạy đi, Thủy Mộ Hàn mới thu hồi tầm mắt.
“Không phải đến tối tôi sẽ đưa thằng bé về sao? Bây giờ còn sớm, tôi tính đêm nay nấu mấy món Duệ Duệ thích ăn.” Hoa Thiên Tầm liếc thấy cạnh chỗ Thủy Mộ Hàn đứng có vài đầu thuốc lá.
Anh hẳn là đến đây một hồi rồi.
“Ồ… Dù sao hôm nay tôi rảnh, tôi tới đón thằng bé về là được, không cần phiền cô buổi tối lại tiễn nó về. Trong nhà… mẹ đã mua rất nhiều đồ ăn ngon cho nó, huống hồ, thằng bé cần dinh dưỡng.”
“Không, con không muốn về, con muốn ở cùng mẹ, con muốn ăn đồ mẹ làm.” Thủy Thịnh Duệ u oán trừng Thủy Mộ Hàn. Thuỷ Thịnh Duê ôm chiếc xe điều khiển Ỷ Kình Thiên mua trốn đến sau lưng Hoa Thiên Tầm.
“Xin anh đó, để cho thằng bé…”
“Không được, hiện tại tôi muốn dẫn thằng bé đi.” Đôi mắt thâm thúy sâu không thấy đáy, Thủy Mộ Hàn dấy lên một ngọn lửa giận không tên trong lòng. Lời lẽ anh băng lãnh cũng cứng rắn, không có đường thương lượng.
“Thủy Mộ Hàn…”
Mặc kệ Duệ Duệ có tình nguyện đi với mình hay không, Thủy Mộ Hàn tóm được cậu đang nấp sau lưng Hoa Thiên Tầm, bế lên nhét vào trong xe.
“Con ghét ba, con không thích ba!”
Đôi mắt nho nhỏ tràn ngập nước mắt uất ức, hung ác trừng mắt Thuỷ Mộ Hàn quả thực đặt cậu vào ghế em bé chuyên dụng ở ghế sau.
“Thủy Mộ Hàn, anh sẽ làm Duệ Duệ sợ…”
Thủy Mộ Hàn không để ý tới Hoa Thiên Tầm, anh thắt dây an toàn liền lái xe đi.
Thủy Thịnh Duệ không khóc, thế nhưng ánh mắt cậu đã ươn ướt, ánh mắt nhỏ kia thật u oán.
“Duệ Duệ, ba dẫn con đi ăn McDonald được không?” Cảm xúc không hiểu dịu đi, khuôn mặt không lại lạnh lùng cứng rắn như vậy, Thủy Mộ Hàn lái xe thỉnh thoảng quay đầu nhìn Thủy Thịnh Duệ.
Anh nói chuyện cũng không khỏi nhẹ giọng.
“…”
“Duệ Duệ, ba dẫn con đi khu vui chơi ha?”
“…”
“Duệ Duệ, ba dẫn con đi xem phim được không?”
“…”
Thủy Thịnh Duệ không nói một tiếng, cũng không để ý tới anh, Thủy Mộ Hàn chưa bao giờ có cảm giác thất bại như thế.
Anh đành lái xe về nhà.
Thủy Thịnh Duệ xuống xe, cậu chạy trở về phòng mình, cậu trùm chăn kín đầu, rốt cục bắt đầu nức nở. Cậu muốn mẹ, cậu không cần ba, ba là đồ xấu xa!
“Hu hu hu…”
Cậu chỉ chơi xe.
Đứng ở ngoài cửa, Thủy Mộ Hàn thở dài một hơi.
Không bao lâu, anh nghe trong phòng truyền đến tiếng nhạc sống động, xuyên qua cửa sổ, anh nhìn thấy Thủy Thịnh Duệ quỳ gối dưới đất ấn điều khiển từ xa, đang chơi chiếc xe cậu ôm trở về.
Đèn năm màu không ngừng lóe sáng, xe còn có thể biến hóa tạo hình, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm chiếc xe cực chất, ánh mắt vẫn còn nước mắt chưa lau khô.
Đẩy cửa đi vào, lần đầu tiên anh hạ người mình xuống rất thấp, giống như lấy lòng mở miệng, “Duệ Duệ, xe của con thật đẹp nha, chờ lát nữa ba chở con đi mua máy bay chịu không?”
“Không chịu, con không thích máy bay. Dừng tay, không cho ba sờ xe con, là chú Ỷ mua cho con.”
Sắc mặt Thủy Mộ Hàn trong phút chốc trầm xuống, hai hàng mày nhíu lại.
“Con muốn cái gì, ba mua cho con.”
“Con muốn mẹ!”
“…”
Thủy Mộ Hàn thất thần đứng một hồi, sau đó anh xoay người đi ra phòng Duệ Duệ. Ngay sau đó, chiếc Lamborghini cũng lao ra khỏi nhà lớn nhà họ Thủy.
Tối mây đen gió lớn, ban ngày Thủy Thịnh Duệ vui đùa, cậu cũng không ngủ trưa, đêm nay cậu ngủ đặc biệt say.
Một thân hình cao lớn ngất ngưỡng nhẹ nhàng đẩy cửa phòng cậu, lần mò trong bóng tối, anh đem chiếc xe điều khiển từ xa giống như đúc chiếc của cậu để xuống, cũng cầm chiếc xe đồ chơi trong phòng lên.
Nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi, Thủy Mộ Hàn cầm chiếc xe Ỷ Kình Thiên mua về phòng anh, cũng quăng vào thùng rác. Lặng yên làm xong toàn bộ, trong lòng anh không hiểu sao cảm thấy sảng khoái, anh mới bằng lòng bò lên giường đi ngủ.
—————
Hôm sau, sau khi hội nghị thường kỳ kết thúc, Ỷ Trí Huân cầm một lá thư gõ cửa phòng Đường Diệc Sâm.
Ông đi vào, đặt phong thư trước mặt Đường Diệc Sâm.
Đường Diệc Sâm mở ra nhìn nhìn, tuyệt không cảm thấy bất ngờ nhìn ông, “Chú Huân, chú muốn từ chức?”