Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo - Chương 109: Mượn dao giết người




Gần tan tầm, Thủy Tâm Nhu cũng rất rảnh rỗi. Cô lấy di động ra xem, một cuộc gọi cũng không có, ngay cả một tin nhắn cũng không có.

Đường Diệc Sâm đi Mỹ đã 10 ngày, đa số là cô gọi điện thoại cho anh, anh rất ít chủ động liên lạc với cô.

Hàm răng cắn cắn môi dưới, theo bản năng, Thủy Tâm Nhu bấm số điện thoại Đường Diệc Sâm. Chết tiệt, cô vậy mà nhớ sai giờ, lúc này ở bên Mỹ trời còn chưa sáng, gọi điện cho anh cực kỳ không thích hợp.

Thủy Tâm Nhu muốn ngắt cuộc gọi, điện thoại lại bị Đường Diệc Sâm tiếp.

“Alo…”

Chỉ là một chữ rất đơn giản, khi nghe giọng nói trầm thấp quen thuộc lại có hơi chút khàn khàn kia của Đường Diệc Sâm, cái mũi Thủy Tâm Nhu cay cay. Thật không ra sao, cô rất nhớ anh.

Thủy Tâm Nhu đưa tay nâng trán, hàm răng cắn cắn môi cánh hoa, cô mới giật giật khẽ động, “Hi hi… ngại quá a, đánh thức anh rồi.”

“Không sao, anh sớm dậy rồi.”

Nghe được giọng nói ngọt ngào của Thủy Tâm Nhu, một chút phức tạp lướt qua đôi mắt sâu thẳm của Đường Diệc Sâm.

Trong khoảng thời gian anh đến Mỹ này, tựa hồ là vô cùng không thích ứng sai lệch múi giờ, buổi tối anh căn bản không làm sao ngủ được, cho nên, cho dù Thủy Tâm Nhu không gọi điện thoại cho anh, anh cũng đã sớm tỉnh.

Ngồi ở trong phòng, lấy thuốc ra hút.

“Anh.. gần đây bận lắm sao?” Bận đến không có thời gian gọi cho cô hả? Thủy Tâm Nhu tự giễu giật giật khóe miệng, nổi lên một nụ cười khổ.

“Cũng không phải, em có khỏe không?” Kỳ thật, công việc bên Mỹ này cũng không quan trọng như thế, anh có thể không đi. Chỉ là, tâm tình anh cực kỳ phiền muộn, anh qua đây nghỉ ngơi, thuận tiện thả lỏng cảm xúc một chút.

Cô không muốn đứa nhỏ, nhưng anh lại không miễn cưỡng được, trong lòng anh cũng khó chịu, lại càng không muốn cô bởi vậy hành hạ thân thể mình.

“À…”

Thủy Tâm Nhu nhàn nhạt nói một tiếng, cái gì gọi là có khỏe không, hay là cô nghe không hiểu ý của anh.

“Anh.. đại khái còn bận bao lâu?”

“Còn không biết!”

“Ồ…”

“…”

“Thôi, em không quấy rầy anh nữa. Thời gian còn sớm, anh vẫn nên ngủ thêm chút đi.”

“…”

Đường Diệc Sâm cũng không hé răng, nhưng mà, anh cũng không gác điện thoại. Anh nghe rất rõ ràng, bên chỗ Thủy Tâm Nhu truyền đến tiếng gõ cửa ‘cộc cộc’, ngay sau đó, anh nghe được tiếng mở cửa, lại còn có giọng nói quen thuộc anh vô cùng nhạy cảm.

“Nhu Nhu, em có thể đi được chưa?”

Thủy Tâm Nhu quay về phía Phí Lạc ra hiệu, ý bảo anh từ từ, đừng lên tiếng quấy rầy, cô còn đang nói chuyện điện thoại.

“Em cúp máy đây, Phí Lạc mời em ăn cơm.”

“Ừ…”

Cực kỳ khẽ hừ nói, lòng Đường Diệc Sâm lại rất nặng nề, giữa trán lóe ra chút âm u.

Đầu kia điện thoại, Thủy Tâm Nhu đã cúp máy, trong điện thoại cũng không có âm thanh, Đường Diệc Sâm vẫn duy trì động tác ban đầu nắm chặt điện thoại.

——————————

Biểu tình Đường Diệc Sâm lạnh lùng lại u ám, tùy ý lấy một điếu thuốc lá từ trong hộp thuốc ra ngậm trên môi, lấy bật lửa ra châm. Đôi mắt sâu không lường được lưu chuyển, mặc kệ Đoạn Vô Ngân có dậy hay chưa, anh gọi cho anh.

“Trời ơi, lão đại, hiện giờ mới mấy giờ, anh có việc gì gấp tìm em sao?” Mắt buồn ngủ lim dim, giọng nói lại còn rất khàn khàn, Đoạn Vô Ngân cực kỳ u oán nói.

“Đặt cho tôi một vé máy bay chuyến sớm nhất bay về Hong Kong, mặc kệ là ghế nào, chỉ cần có vé là được. Nếu không được thì thuê máy bay.”

“Ặc… cuối cùng nhịn không được rồi à? Được, bây giờ em đặt vé liền cho anh. Thuận tiện nói cho anh một tin tức tốt, tên nhóc họ Phí kia đáp ứng hợp tác với Liên Khải rồi, Nguyễn Hàm bảo ngày mai ký hợp đồng.”

“Ừ, biết rồi, đặt vé xong, nếu thời gian còn dư dả, cậu cứ ngủ tiếp đi.”

Nói xong, Đường Diệc Sâm nhanh chóng cúp điện thoại.

Anh bắt đầu thu dọn hành lý, hiện tại, một giây anh cũng không muốn ở lại Mỹ, anh muốn nhanh chóng trở về Hong Kong.

Nhìn thực đơn, thật lạ, Thủy Tâm Nhu mặc dù hơi đói, cô cũng không hiểu sao không có khẩu vị gì. Bộ dáng cô có chút không yên lòng. Không biết có phải bị sự lãnh đạm khó hiểu của Đường Diệc Sâm ảnh hưởng tới không, đồ ăn cô chọn không phải chua thì lại là cay.

Chọn món xong, Thủy Tâm Nhu dời mắt nhìn về phía Phí Lạc, theo ánh mắt của anh nhìn lại, cô nhìn thấy một đôi trai gái ngồi đối diện bọn họ.

“Này, nhìn cái gì a? Anh quen biết người ta?”

Nghe vậy, Phí Lạc thu hồi tầm mắt, lắc lắc đầu, nhạt giọng đáp lại “Không biết.”

“Cô gái kia rất xinh đẹp, em đối với cô ấy không có ấn tượng gì, có điều, người đàn ông kia em ngược lại gặp qua. Anh ta… hình như là phi công hãng hàng không cao cấp Đát Thái – Ỷ Kình Thiên, nghe nói anh ấy còn là cậu ấm của Đát Thái.”

Phí Lạc nghe xong chỉ nhàn nhạt ‘a…’ một tiếng, khuôn mặt tuấn tú kia của anh cũng không có quá nhiều cảm xúc lên xuống.

“Này, mỹ nữ cùng soái ca người ta nhìn anh a.”

Môi mỏng khêu gợi hiện lên ý cười sâu xa, Phí Lạc khôi hài nói: “Bộ anh đẹp trai thế sao? Không biết ai lại vừa ý anh, ha ha.”

Bởi vì khoảng cách của bọn họ không xa, cho dù Thủy Tâm Nhu cùng Phí Lạc hạ giọng nói giỡn, Chu Mạt vẫn nghe được bọn họ thảo luận chuyện giữa cô và Ỷ Kình Thiên. Theo bản năng, cô lạnh lùng liếc mắt Phí Lạc bất cần đời kia một cái.

Ỷ Kình Thiên xoay mặt, anh nhanh chóng bắt giữ được ánh mắt khác thường không kịp tránh né của Chu Mạt, thấp giọng “Chu Mạt, em biết bọn họ sao?”

“Không biết!”

“Anh ngược lại có vài phần ấn tượng với bọn họ. Người phụ nữ chính là vợ của Đường Diệc Sâm, chị dâu của bạn thân em – Đường Khả Tâm. Người đàn ông kia… là Tổng giám đốc Phí Lạc của Thương mại điện tử Hoàn Vũ. Nếu em có hứng thú với anh ta, anh có thể giới thiệu cho em quen biết. Thanh niên tài tuấn, rất có tiền đồ.”

Em thích anh lâu như vậy, hai con mắt của anh đã nhìn ra chưa?

Ngược lại còn muốn nối bậy dây tơ hồng cho cô, muốn tìm đường chết sao?

Chu Mạt không vui nhếch mày, “Không cần, em cũng không phải không có người theo đuổi.”

Ồ, là cô gái không sợ không có người theo đuổi, chỉ là không thích đàn ông mà thôi!

Đôi môi mỏng bỗng dưng nhếch lên trên, Phí Lạc lộ ra tươi cười nhợt nhạt.

Không ngoài dự kiến của anh, Chu Mạt hẳn là thích người đàn ông ngồi đối diện cô kia, lúc xem mắt với anh, nói cái gì mà làm bia đỡ.

“Phí Lạc, anh cười cái gì vậy?” Thủy Tâm Nhu nhíu mày khó hiểu, theo bản năng cô lại nhìn Chu Mạt cùng Ỷ Kình Thiên nhiều hơn một cái.

“Anh đang cười em, Đường Diệc Sâm mới đi Mỹ không bao lâu, em liền mang bộ dáng mất hồn mất vía, đây tuyệt không giống Nhu Nhu làm việc mạnh mẽ vang dội trước kia… Mọi người đều nói tình yêu có ma lực thần kỳ, quả thực như vậy!”

“Xì… có khoa trương như vậy không? Anh đừng nói bậy nói bạ.”

A… cô yêu Đường Diệc Sâm sao? Thủy Tâm Nhu rũ mắt, hai tay cô bưng ly nước trước mặt lên.

Tâm tình của cô thật sự đều viết ở trên mặt sao?

Thủy Tâm nhu tự giễu cười cười, không dám, không thể thích Đường Diệc Sâm, cô chỉ có thể cùng anh diễn trò. Chết tiệt, cô thật không có tiền đồ nha!

“Nhu Nhu, thích là thích, em không cần quá xoắn xuýt. Đường Diệc Sâm… cũng không có gì không tốt.” Mặc dù anh làm sao cũng không nhìn anh ta vừa mắt, nhưng chỉ cần Nhu Nhu thích, anh sẽ thật cẩn thận thay cô bảo vệ hạnh phúc của cô.

Anh không muốn nhìn thấy cô khổ sở.

Cực kỳ bất ngờ, Thủy Tâm Nhu lần đầu tiên nghe Phí Lạc đánh giá Đường Diệc Sâm cao như vậy.

“Này… anh từ lúc nào biến thành người nâng đỡ anh ấy vậy?”

Phí Lạc giang tay, khóe miệng hiện nụ cười khổ, “Không có a, anh chỉ việc nào ra việc nấy thôi.”

Từng món lần lượt được bưng lên, vừa ngửi thấy mùi chua chua cay cay kia, vô hình, Thủy Tâm Nhu cảm thấy rất kích thích, nước miếng trong miệng bắt đầu ứa ra.

“Ha ha.. em đã đói bụng, ăn trước đây…” Nói xong, cô không khách khí bắt đầu ăn.

Bình tĩnh nhìn Thủy Tâm Nhu tự lo ăn đồ của mình, trái tim Phí Lạc chấn động mạnh, trong mắt anh mơ hồ chớp động u sóng.

Nhu Nhu, bình thường em không thích ăn đồ chua gì đó a…, em đã quên sao?

———————————————–

Đến thời gian ước định, Lam Thấm Vi xuất hiện tại hội sở Ngự Cảnh Loan.

Nơi cô đi vào là một quán cà phê cực kỳ an tĩnh, rất tao nhã, ánh sáng mờ tối.

Phóng tầm mắt rõ ràng nhìn thấy Nguyễn Hàm đang ở chỗ này chờ cô, cô ấy cũng thấy cô, cũng phất phất tay về phía cô. Lam Thấm Vi đi tới, ngồi đối diện cô.

“Tổng biên tập Lam muốn uống chút gì không?” Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Hàm nở nụ cười tươi nhẹ nhàng, làm cho người ta đọc không ra bất kỳ cảm xúc gì của cô.

“Latte đi.”

Vẫy vẫy tay, Nguyễn Hàm gọi cho cô một ly Latte.

“Cực kỳ mạo muội hẹn Tổng biên tập Lam ra ngoài nói chuyện phiếm, hy vọng cô bỏ qua cho. Con người của tôi có vẻ thoải mái, ở trước mặt tôi không cần câu nệ, cô… có thể coi tôi như bạn bè.”

Đôi mắt to sáng rõ hiện lên một chút giảo hoạt, Lam Thấm Vi lần đầu tiên nhìn Nguyễn Hàm ở cự ly gần, “Bạn bè? Không dám nhận! Tôi ngược lại muốn viết một bài về Nguyễn phó tổng cho trang đầu của tạp chí Tinh kỳ tiếp theo, không biết cô có hứng thú hay không?”

“Tôi biết tạp chí Tinh là một tạp chí có lượng tiêu thụ đứng đầu bảng ở Hong Kong, độc giả của tờ tạp chí này có rất nhiều tầng lớp khác nhau, lại càng đáp ứng nhiều tính hiếu kỳ của đại chúng. Nếu tôi không có nhớ lầm, ba năm trước đây, vợ chồng Tổng giám đốc tập đoàn Liên Khải chúng tôi trái lại bị quý tạp chí đào ra một video clip.

À… Khi đó Tổng giám đốc còn chưa kết hôn, cô Thủy cũng còn chưa phải bà Đường, bọn họ chỉ có cái gọi là đính hôn mà thôi. Tạp chí của các cô tiết lộ ra chuyện tình của bọn họ, chỉ buổi sáng đã bán hết, lượng tiêu thụ tốt như vậy sao? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tôi hy vọng Tổng biên tập Lam có thể viết tôi được thần kỳ như thế, vừa xuất bản, sáng sớm hôm sau liền bán hết.”

Cùng Nguyễn Hàm đối diện, Lam Thấm Vi thoáng cau mày.

Cô không hổ là nữ cường nhân, toàn thân phát ra không những là nét âm trầm khí phách của đàn ông, còn có sự mềm mại đáng yêu cùng tính kế của phụ nữ.

Hì hì cười, Lam Thấm Vi thật cẩn thận trả lời: “Nguyễn phó tổng khen nhầm rồi!”

“Tôi thật chân thành hy vọng Tổng biên tập Lam lại sáng tạo ra kỳ tích thần kỳ tốt khác.”

Khóe miệng giật giật một phen, Lam Thấm Vi trong nháy mắt trầm mặc. Cô khuấy ly Latte kia của mình, khẽ uống một ngụm.

“Đúng rồi, Tổng biên tập Lam không xa lạ gì với Tổng biên tập Tài Phú Thông phải không? Nghe nói anh ấy là chủ biên chính về tài chính xã hội của Liên Khải, viết không ít bài cho Liên Khải.”

“Nguyễn phó tổng, cô muốn nói gì? Không cần thừa nước đục thả câu.” Biểu tình Lam Thấm Vi đột nhiên nghiêm túc.

Khuôn mặt xinh đẹp nhiễm tự tin kiêu ngạo sáng rọi, Nguyễn Hàm không nhanh không chậm hừ nhẹ: “Tổng biên tập Lam, dục tốc bất đạt, đạo lý này cô không hiểu sao?”

Di động Lam Thấm Vi thình lình vang lên, cô chỉ đưa mắt nhìn màn hình hiển thị, lập tức nhận máy.

“Được, tôi biết rõ.” Chỉ vội vàng nói một câu, vẻ mặt trở nên ngưng trọng, Lam Thấm Vi liền cúp điện thoại.

“Nguyễn phó tổng, tôi cực kỳ không rõ ý tứ của cô? Bạn bè, cái từ này cô không thấy là rất buồn cười sao?”

“Không thể tưởng được Tổng biên tập Lam cũng là một người si tình, đàn ông thôi mà, người này không được thì tìm người khác thôi, treo cổ trên một thân cây không được a…”

“Cô tới cùng muốn thế nào? Một trăm vạn kia là do cô gửi vào tài khoản của anh ấy ư?”

“Không sai, là tôi gửi vào. Đường Diệc Sâm có tin các người hay không, đó là vấn đề của anh ấy.”

“Cô muốn như thế nào?”

Ngón tay ngọc như sen nhẹ nhàng mơn trớn ngón áp út trống rỗng, Nguyễn Hàm âm trầm nói: “Bà Đường bị giấu diếm nhiều năm như vậy, vậy mà không biết người bên gối mình tính kế mình thế nào. Hiện tại có phải nên để cho cô ấy biết chồng cô ấy tốt đẹp thế nào hay không?”

“Nguyễn phó tổng, nếu như lại lấy tạp chí Tinh ra châm lửa, cô cảm thấy tôi có thể ngu xuẩn như thế đi đắc tội với Đường Diệc Sâm sao? Còn không bằng thẳng thắn nói cho anh ta biết cô giở trò ly gián.”

“Được lắm! Cân nhắc giữa quyền và lợi, cô cảm thấy Đường Diệc Sâm sẽ bảo vệ những biên tập nhỏ như các người mà vứt bỏ tôi sao? Tôi biết Tổng biên tập Lam là người thông minh, tiền bạc các người có thể cầm, cũng sẽ không đắc tội Đường Diệc Sâm.”

“Ý Nguyễn phó tổng là… mượn dao giết người!”

“Tổng biên tập Lam đầu óc rất nhanh, vừa nói đã hiểu rõ rồi.”