Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo - Chương 100: Tiểu yêu tinh thực biết giày vò




Giọng nói khóc nhè, Đường Diệc Sâm nghe rất rõ ràng, nhất thời, mi tâm nhăn lại.

Đau… đáng đời em!

Biết rõ đau sinh lý sau khi sinh con có thể giảm bớt, cô lại vẫn cố chấp như thế không muốn có con.

Cơn giận từ từ kéo lên, tiếng nói Đường Diệc Sâm trầm thấp có chút đạm mạc, “Anh ở bên ngoài ăn cơm với khách hàng, trễ chút mới về, em không thoải mái thì nói chú Trần đưa em tới bệnh viện khám đi.”

“Ồ…”

“Sam, nếu chị dâu có việc, anh đi trước đi, cơm này em ăn một mình được.” Liếc thấy ánh mắt Đường Diệc Sâm đột nhiên thay đổi, Nguyễn Hàm cực kỳ quan tâm nói.

Đôi mắt lóe sáng thoáng qua một tia giảo hoạt, khoé miệng quỷ dị quét xuống một nụ cười xã giao.

Chỉ là một câu nói đơn giản nhưng lại tràn ngập xa lạ, Thủy Tâm Nhu sao có thể không nghe ra tiếng nói mềm nhỏ kia đến từ Nguyễn Hàm, cô cực kỳ thức thời cúp điện thoại.

Đứng dậy uống thuốc giảm đau, cô lại tiếp tục ngủ.

Cong người hai tay ôm bụng dưới đang âm ỉ đau từng trận, mặc dù cô ngủ không được yên ổn, vẫn là nằm có chút thoải mái.

Thủy Tâm Nhu cúp điện thoại, Đường Diệc Sâm nhăn mặt, tuấn mi cũng không có giãn ra, khuôn mặt tuấn tú của anh nháy mắt trở nên có chút cứng ngắc.

“Cô ấy chỉ là đau sinh lý, không có việc gì. Cơm cũng đã dọn lên, chúng ta ăn trước đi.”

Không đợi Nguyễn Hàm, Đường Diệc Sâm cũng bắt đầu rồi, gương mặt lạnh lùng kia của anh khiến cho người ta nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì của anh.

Đường Diệc Sâm, anh thật sự không cần cô ta sao?

Nguyễn Hàm không hề cho là vậy, biểu hiện của Đường Diệc Sâm càng thờ ơ, cho thấy anh thật là đã coi cô ta quan trọng tới tận xương tủy rồi.

Cô hiểu rất rõ người đàn ông sáng suốt mà bất phàm trước mắt này.

Tay cầm dao nĩa siết chặt, mỗi một lần cắt, lực đạo của Nguyễn Hàm đều tương đối nặng.

——————————

Đường Diệc Sâm đặt dao nĩa xuống, phần ăn của Nguyễn Hàm còn hơn phân nửa.

Giơ tay lên, Đường Diệc Sâm gọi nhân viên thanh toán tới.

“Alice, anh còn có việc, anh đi trước.” Nói xong Đường Diệc Sâm vội vàng rời khỏi nhà hàng.

Nguyễn Hàm cầm dao nĩa, vẻ mặt mờ mịt giật mình ở nơi đó. Cô cho rằng anh thật sự đồng ý ở lại cùng cô ăn cơm.

Nghe xong cuộc điện thoại của Thủy Tâm Nhu gọi tới, Đường Diệc Sâm mới ngồi chưa tới 10 phút đã rời đi.

“A.. ha ha…” Nguyễn Hàm tự giễu cười cười, trong lòng chua xót, đau khổ theo máu lưu chuyển toàn thân.

Vừa nghe giọng nói mếu máo của Thủy Tâm Nhu, trong lòng Đường Diệc Sâm cũng không bình tĩnh được nữa.

Cho dù anh tức giận, anh lại lo lắng muốn chết, nuốt xuống miếng thịt bò kia, anh khẩn trương chạy về nhà.

Anh làm sao có thể vứt bỏ cô?

Thực là tiểu yêu tinh biết giày vò!

Xe việt dã Land Rover dừng trong ga ra nhà mình, tắt động cơ, Đường Diệc Sâm chạy lên lầu.

Chết tiệt, trong phòng ngủ một mảnh tối đen, chỉ có vài tia sáng mỏng manh lọt vào qua khe hở của bức màn.

Đôi mắt sắc bén như chim ưng liếc về phía chiếc giường to kia, anh thấy, chăn mỏng trên giường lớn đang run run.

Bật đèn trong phòng, Đường Diệc Sâm bước nhanh đi qua.

Ngồi bên cạnh giường, anh xốc chăn mỏng lên, ập vào mắt khiến anh đau lòng là gương mặt nhỏ trắng bệch đang nhòe nước mắt của Thủy Tâm Nhu.

“Bà xã, rất đau sao?”

Mặc dù Đường Diệc Sâm lau nước mắt cho cô, giọng nói anh nói ra cũng thật sự trầm nhẹ, nước mắt Thủy Tâm Nhu lại càng chảy càng nhiều.

Chân mày chau chặt, đôi môi cánh hoa không tự giác run run.

Vô nghĩa, sao lại không đau, cô sắp khó chịu đến chết rồi nè!

Trán Đường Diệc Sâm kề sát trán cô, anh cảm nhận được cảm giác mát lạnh từ cô, sờ tay chân của cô cũng lạnh như băng.

Chết tiệt, cô chăm sóc bản thân như thế nào vậy chứ?

Bất chấp dỗ dành cô, Đường Diệc Sâm cầm cái túi chườm đặt lên bụng cô.

“Uống thuốc chưa? Em vẫn ngủ sao? Ăn cơm chiều chưa?”

Lắc lắc đầu, Thủy Tâm Nhu nức nở nói: “Chỉ uống thuốc thôi.”

“Em nằm một chút đi, anh xuống nấu đồ cho em ăn.”

“Đường Diệc Sâm, em muốn ăn vằn thắn…”

Đôi mắt to ngập nước vô cùng chọc người mến yêu, trên lông mi thật dài vẫn loé ra ánh nước, Đường Diệc Sâm nhìn thấy mà lòng đau đớn.

Anh cũng hết cách với cô, tức giận của anh cũng không dậy nổi.

“Ừ, anh đi làm cho em.”

Chiều chuộng sờ sờ đầu cô, hôn môi cô một cái, Đường Diệc Sâm mới xuống lầu.

————————

Thủy Tâm Nhu ngồi ở trên giường, sau lưng vẫn có một cái gối lót, dưới bụng đặt túi chườm, cô ăn vằn thắn Đường Diệc Sâm đút.

Thình lình, phòng ngủ bọn họ truyền đến một trận tiếng đập cửa, ngay sau đó, cửa đẩy ra, Yến Thục Phân đi vào.

“Nhu Nhu, con không thoải mái sao? Buổi tối mẹ trở về nghe chị Bình nói con không xuống lầu ăn cơm, mẹ liền vào xem con.”

Đường Diệc Sâm ở bên cạnh, ánh mắt sắc bén của Yến Thục Phân di chuyển qua lại, đánh giá hai vợ chồng bọn họ.

Thân là mẹ, bà làm sao lại không rõ tâm tư con trai mình.

Gần đây, số lần bọn họ giận dỗi nhiều hơn so với trước kia, nhìn ở trong mắt, bà cũng thật lo lắng.

“Mẹ, con uống thuốc đỡ hơn nhiều rồi, hiện tại có Diệc Sâm chăm sóc con, không có việc gì rồi.”

“Không có gì thì tốt, dưỡng thân thể cho thật tốt. Phụ nữ luôn luôn có chút yếu đuối, Diệc Sâm, con phải chăm sóc Tâm Nhu nhiều chút, đừng chỉ biết làm việc.”

“Mẹ, con biết rõ, con sẽ làm vậy.”

“Tính sơ, các con kết hôn cũng hơn ba năm rồi, có phải hay không… nên có một đứa bé rồi hả? Vẫn nên sinh sớm một chút, thừa dịp tuổi trẻ sau khi sinh xong thân thể cũng dễ dàng khôi phục, dù sao mẹ cũng cực kỳ rảnh, có thể giúp các con trông.

Hơn nữa, không phải bác sĩ đã nói sao, đau sinh lý sau khi kết hôn sinh con sẽ giảm bớt. Tâm Nhu, đừng luôn nhịn đau, suy xét một chút đề nghị của mẹ đi. Bình thường, các con mỗi người đều có công việc, một mình mẹ cũng nhàm chán, nếu có người bầu bạn… thì rất tốt, mẹ cũng có thể ký thác tâm tư.

À… mấy ngày hôm trước mẹ có gặp bà thông gia, cùng bà ấy uống trà chiều, bà ấy cũng nói với mẹ như vậy, bà ấy cũng hy vọng được ôm cháu ngoại. Các con đã lớn, không phải do chúng ta quyết định, nên tính thế nào quan trọng vẫn là hai đứa con.”

Đôi con ngươi sắc bén bình tĩnh nhìn Thuỷ Tâm Nhu đang rũ mắt, Yến Thục Phân dừng lại, chưa tạo áp lực quá nhiều cho bọn họ.

Không khí có chút khẩn căng ngưng trọng, không ai hé răng, trong phòng ngủ an tĩnh tới mức chỉ nghe tiếng Thủy Tâm Nhu cắn cùng nuốt vằn thắn.

Vết sẹo trong lòng lại một lần nữa bị xé mở, Đường Diệc Sâm khó chịu trừng mắt nhìn, “Mẹ, chuyện này không gấp, vẫn thuận theo tự nhiên đi.”

Anh muốn cũng cần cô muốn mới được!

Giống như hiện tại, anh không dùng biện pháp bảo vệ, cô lại ở sau lưng anh uống thuốc tránh thai sau khi xong việc.

Thật là giày vò mà!

Lông mi thật dài khẽ run rẩy, rồi sau đó chậm rãi dương lên, ánh mắt Thủy Tâm Nhu rốt cục nhìn về phía Yến Thục Phân, “Mẹ, con và Diệc Sâm sẽ suy xét thật tốt, mọi người cũng đừng lo lắng, chúng con tự có tính toán.”

“Được, chuyện của các con liền do tụi con quyết định đi, trưởng bối chúng ta không can dự vào. Nếu bức các con, biến thành mọi người khó chịu thì không tốt.

Thời gian không còn sớm, sớm chút nghỉ ngơi đi, mẹ ra ngoài trước.”

“Mẹ, ngủ ngon!”

Yến Thục Phân gật gật đầu, bà xoay người rời khỏi phòng ngủ.

Thủy Tâm Nhu ăn vằn thắn Đường Diệc Sâm đút, đôi mắt đẹp như nước len lén nhìn khuôn mặt tuấn tú căng thẳng kia của anh.

————————-

Đứa bé, giống như cấm kỵ giữa Đường Diệc Sâm cùng Thủy Tâm Nhu trong lúc đó.

Từ sau khi Yến Thục Phân nói mấy câu với bọn họ, sau đó, bọn họ không còn nói qua cùng một đề tài, đều tận lực, thật cẩn thận né tránh.

Hàng tháng, Thủy Tâm Nhu đều đúng giờ đi tới cô nhi viện thăm bọn nhỏ, mỗi lần cô đều tặng quà cho bọn chúng, trước giờ chưa bao giờ quên.

“Bà Đường, cảm ơn bà, bà vẫn luôn quan tâm tới những đứa trẻ không người thân không nơi nương tựa này. Nhìn xem, mỗi lần bà đến bọn chúng đều thật vui mừng.”

“Viện trưởng, bà không cần khách khí, chỉ là một chút tâm ý mà thôi, hy vọng sẽ có thêm nhiều người có lòng hảo tâm quan tâm những đứa trẻ đáng thương này, để cho bọn chúng khoẻ mạnh lớn lên.”

“Bà Đường, bà thật tốt, ông Đường có người vợ như bà đúng là có phúc. Ông ấy cũng cực kỳ quan tâm tới tụi nhỏ, ông ấy cũng mang rất nhiều quà tới cho tụi nhỏ, cũng vừa mới đi.”

Thủy Tâm Nhu ngớ ra một phen, trừng mắt nhìn, kinh ngạc nói, “Vậy ư, anh ấy… vừa tới qua?”

Lúc lơ đãng, Thủy Tâm Nhu thấy được sô cô la trong tay bọn nhỏ cùng loại Đường Diệc Sâm cho cô ăn đích thị là cùng một loại, cũng là loại bình thường cô thích ăn nhất, cùng bọn trẻ chia nhau sô cô la.

“Ông Đường cực kỳ quan tâm cô nhi viện chúng tôi, mỗi năm ông ấy đều quyên một khoản tiền cho chúng tôi sửa chữa cô nhi viện, thay đổi các loại thiết bị. Người có lòng hảo tâm giống như ông ấy thật sự hiếm có, hai người lại còn thường xuyên tới đây. “

Không tự chủ được, Thủy Tâm Nhu mở to hai mắt nhìn, “Nên làm thôi, hy vọng càng nhiều nhà hảo tâm tham gia vào việc xã hội, yêu thương thêm một chút sẽ hạnh phúc thêm một chút.”

Đột nhiên nghe tiếng con nít khóc, viện trưởng ái ngại nói: “Bà Đường, bà cứ thoải mái tham quan trước, tôi đi xem đứa bé một chút.”

Gật gật đầu, Thủy Tâm Nhu đi ra cô nhi viện, đi tới nơi bọn trẻ hoạt động.

Ơ… lại là một bóng dáng quen thuộc.

Cách cô không xa, bóng dáng đẩy chiếc xe lăn kia rất giống cô út.

Có phải do cô hoa mắt, hay là ảo giác?

Thủy Tâm Nhu dụi dụi mắt, lại tập trung nhìn, giống, bóng lưng kia thật sự rất giống Đường Khả Tâm!