Yêu Đến Điên Dại

Chương 93: Song Thai ( 2 )




Mộ Dung Sở ôm chặt tấm chăn trên giường, ngủ vô cùng say, gương mặt khi ngủ lại vô cùng hưởng thụ.

Bên ngoài trời đã tối đen, Mộ Dung Sở ngủ đến giờ cũng hơn 9 tiếng rồi, Thư Tất Phương cả ngày bận rộn công việc đột nhiên nhớ đến cô liền lo lắng chạy về phòng.

Anh ngồi trên giường, vuốt ve gương mặt người phụ nữ, giọng anh trầm ấm nhẹ nhàng, thủ thỉ bên tai: “ Sở, mau dậy ăn tối, nếu không con sẽ đói đấy “. Mộ Dung Sở cựa mình vùi mặt vào ngực anh, rên nhẹ một tiếng rồi mở mắt.

“ Nhưng em không muốn xuống nhà “.

Anh đỡ cô ngồi dậy: “ Vậy anh sẽ mang đồ ăn lên cho em “

Mộ Dung Sở gật gật đầu cười tươi, rồi phóng nhanh vào phòng vệ sinh, lúc cô trở ra trên bàn đã chất đầy những món ăn, mùi thơm hòa vào nhau bay ngát khắp căn phòng.

Sau khi được bác sĩ dặn dò kỹ càng về chế độ ăn cho thai phụ, Thư Tất Phương đã ra lệnh cho người hầu trong nhà khi nấu ăn đặc biệt chú ý điều này, những món mà người phụ nữ mang thai không thể ăn, anh cũng ra lệnh trong nhà không được phép xuất hiện.

Mọi thứ tốt nhất cho cô và hai đưa bé đều được anh tỉ mỉ sắp xếp.

Vì Mộ Dung Sở chỉ mới vừa mang thai nên vẫn chưa xuất hiện triệu chứng ốm nghén, mọi thứ cô đều ăn rất ngon miệng, cũng tự biết bản thân khi ốm nghén sẽ trở nên thế nào, nên liền tranh thủ ăn thật nhiều sợ đến lúc đó lại kén ăn.

Thư Tất Phương không để cô động tay bất cứ thứ gì, tự tay bón cho cô ăn, cho cô uống, mỗi khi xuống nhà sẽ bế cô xuống, từ lúc mang thai Mộ Dung Sở hoàn toàn được anh bế trên tay.

Trong nhà những nơi nào gập gềnh, khó đi Thư Tất Phương ngay lập tức gọi người về sửa ngay, những gì trong nhà cũng bị anh cho người sửa không ít.

“ Phương à, em no lắm rồi “, Mộ Dung Sở đẩy tay anh ra, lắc lắc đầu rồi né đi.



“ Ngoan, ăn thêm một ít “

“ Không, không ăn nổi nữa “

Thư Tất Phương gọi người hầu đứng bên ngoài dọn hết đống thức ăn, rồi bế cô xuống vườn hoa hít thở không khí, Mộ Dung Sở đặc biệt thích nơi này nhất ở Thư gia, cả ngày nếu không ở trong phòng thì sẽ ở đây, ngắm hoa rồi trồng hoa.

“ Sở, còn vài ngày nữa sẽ đến hôn lễ của chúng ta rồi “.

Anh ngồi ở sau ôm lấy cô, vùi đầu vào cổ người con gái mà nũng nịu, Mộ Dung Sở nghe thấy liền à một tiếng, cô vì chuyện mang thai mà vui đến mức quên mất chuyện hôn lễ, cô xoay người về phía anh, nói khẽ: “Phải, em xém thì quên mất, vậy trang phục cưới đã có chưa “.

“ Có rồi, rất đẹp, có muốn xem không “.

“ Muốn “.

Thư Tất Phương bế thẳng cô đến một căn phòng lớn, không phảu phòng ngủ cũng không phải phòng làm việc hay gì chỉ là một căn phòng trống nhưng lại vô cùng sạch sẽ và thoáng, trang phục cưới của bọn họ được đặt ngay giữa căn phòng, chiếc váy cưới của cô có phần tà chế hết nửa mặt đất, vô cùng xa hoa.

Mộ Dung Sở nhướng mày đi đến cô chạm nhẹ vào phần áo, cảm giác sờ lên cứ như sờ phải mây.

“ Thật đẹp “.

Thư Tất Phương ôm lấy bả vai cô, anh hôn nhẹ lên má người phụ nữ: “ Em mặc vào sẽ còn đẹp hơn rất nhiều “.

Trang phục cưới này được anh đặt từ một nhà thiết kế nổi tiếng nhất nước Pháp, còn là mẫu thiết kế có một không hai, sau này sẽ không có ai có mẫu váy tương tự, anh muốn cho cô một bộ váy cưới độc nhất vô nhị, chỉ có người phụ nữ của anh mới có được.

Mộ Dung Sở xoay người về phía anh: “ Thật may bụng em vẫn chưa lớn ra, vẫn mặc được“



Thư Tất Phương cúi đầu hôn lên bụng cô, rồi dịu dàng ôm lấy.



Trong đêm tiếng thút thít của người phụ nữ ngày một to hơn, Mộ Dung Sở ngồi cuộn mình lại cứ khóc mãi, Thư Tất Phương cảm nhận được âm thanh liền cau mày tỉnh giấc, anh bật dậy ôm lấy cô: “ Sở, sao lại khóc,…nói anh biết có phải đau ở đâu không “.

“ Phương à, em muốn ăn bánh ngọt, còn có bánh Pizza, còn có kem “, vừa nói vừa khóc bộ dạng cực kỳ đáng thương.

“ Em muốn anh thì nói với anh, anh sẽ mua, sao lại khóc “, anh lau đi hai hang nước mất, rồi hôn nhẹ lên môi cô.

“ Nhưng giờ này, bên ngoài không còn ai bán nữa đâu “

“ Ngoan, đợi anh, anh mua về cho em “

Nói xong anh dỗ dành cô nằm xuống, rồi đi ngay, bây giờ đac hơn một sang, giờ này thật sự rất khó để mua mấy món này, Thư Tất Phương điều động toàn bộ người hầu trong nhà đi tìm mua cho cô bằng được .

Đến lúc mua về thì lại thấy cô đã ngủ say, anh cũng không nỡ đánh thức liền bảo bọn họ mang đi, rồi ôm lấy cô ngủ, khi bàn tay anh chạm vào người cô Mộ Dung Sở liền mở mắt: “ Phương à , anh về rồi “.

Thư Tất Phương vuốt xuông mái tóc kia, dịu giọng: “ Còn muốn ăn không, anh mang lên cho em “

Mộ Dung Sở vùi đầu vào ngực anh, thổn thức: “ Em xin lỗi, Phương, em không muốn ăn nữa“.

Thư Tất Phương vỗ về người con gái trong lòng, anh cũng nghe qua phụ nữ mang thai đều sẽ như vậy nên không trách cô chỉ thấy thương cô hơn.