Yêu Đến Điên Dại

Chương 41: Ghen




Mộ Dung Sở bất tỉnh đến tận 3 giờ sáng hôm sau, từ từ mở mắt người đầu tiên nhìn thấy là Thư Tất Phương, từ lúc cô trúng đạn anh vẫn không rời khỏi căn phòng, chỉ ngồi bất động bên cô như vậy, Mộ Dung Sở cố gắng cử động bàn tay đặt lên tay anh, giọng nói nhẹ như gió gần như không nghe rõ.

“ Chủ nhân à, sao anh không ngủ “

Thư Tất Phương đang mất hồn liền bừng tỉnh, ngướng đầu nhìn cô, thấy cô tỉnh gương mặt Thư Tất Phương lóe lên tia vui mừng.

“ Em như vậy, anh không ngủ được “

Cô nhìn anh, nắm lấy tay anh: “ Chủ nhân à, anh lên đây, ngủ với em “

Mộ Dung Sở dịch người sang một bên, vừa động cơn đau ở eo liền lan đi khắp cơ thể, Mộ Dung Sở nhắm chặt mắt, nhíu mày khiến anh liền lo lắng: “ Đừng động “

“ Chủ nhân à, anh nằm đi “

Thư Tất Phương nhẹ nhàng, từ từ nằm xuống bên cạnh cô còn không quên chỉnh tư thế ra sát mép giường sợ động phải cô.

Mộ Dung Sở cười nhẹ, nắm lấy cánh tay anh đặt lên bụng mình, nói khẽ: “ Anh ngủ đi nhé"

Thư Tất Phương vì lo mà cả đêm không ngủ, anh chỉ nằm rồi nhìn người con gái không một phút quay đi, lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn chỉ số trên máy, cứ như vậy đến tận trời sáng.

“ Chủ nhân à, cho em nước “

Mộ Dung Sở vừa mở mắt, cảm nhận cổ họng khô rát, đôi môi hồng hào cũng trở nên cằn cõi, cô được Thư Tất Phương đỡ ngồi dựa vào thành giường, dịu dàng giúp cô uống nước, đến giờ bọn họ vẫn đang ở căn cứ vì sợ ảnh hưởng đến việc cứu chữa cho Mộ Dung Sở nên Thư Tất Phương quyết định đợi sau khi cô khỏe hẳn mới về biệt viện.

Căn cứ vì bị tấn công đột ngột mà trở nên hỗn loạn, khu ngự viên bị tàn phá trầm trọng, tên Ruang Rit được người của Salim cử đến để cứu hắn nhưng vẫn bị Toàn Quy nhanh chân bắt lại, còn thu hoạch được thêm vài tên.

Lần tấn công này khiến Thư Tất Phương cấp tốc ban lệnh tìm kiếm Salim khắp nơi, quyết định xử lí triệt để gia tộc Salim.

“ Chủ nhân à, em đói quá “, Mộ Dung Sở sờ sờ bụng mình, rồi kéo kéo tay áo anh.



“ Anh bảo người nấu cháo trắng cho em rồi, sắp xong rồi “

Vừa dứt câu bên ngoài Tư Phong liền mang vào một bát cháo, nóng hổi, khói trong từ đó không ngừng bốc lên thơ lừng nhưng khi đưa đến gần Mộ Dung Sở cô liền trề môi, nhăn nhó, mè nheo với anh.

“ Chủ nhân à, em không thích cháo trắng “, Mộ Dung Sở kéo lấy anh mạnh hơn, cô đến nhìn bát cháo cũng không thèm nhìn một cái, chỉ cần ngửi mùi đã khiến cô khó chịu rồi.

“ Ngoan, em chỉ ăn được cái này, vết thương do đạn không thể ăn những món dầu mỡ “

Thư Tất Phương nhận lấy bát cháo, còn tinh tế giúp cô thổi cho nguội trước, Mộ Dung Sở chỉ cần nhìn thấy cháo trắng là sẽ né như né tà, giây phút này cô nghĩ để không ăn cháo trắng thì nhất định sẽ không để bản thân dễ dàng bị thương nữa.

“ Nào, ngoan , ăn đi “

Mộ Dung Sở nghiến chặt hai mắt, mở miệng ăn lấy, cô ăn với vẻ bị ép buộc khiến anh cũng không vui vẻ gì nhưng sức khỏe cô quan trọng hơn những lúc thế này anh sẽ không cho phép cô bướng bỉnh, làm theo ý mình.

Từ lúc tỉnh lại cô cứ cảm thấy Thư Tất Phương cứ thất thần nhìn cô, dáng vẻ rất lạ thường, anh không hề chủ động nói chuyện với cô chỉ im lặng dõi theo cô như vậy. Mộ Dung Sở đột nhiên ôm chầm lấy anh, trong lòng cô cũng thấy khó chịu vì thái độ lạ kia, cô không nhịn được nữa.

“ Chủ nhân à, nói em biết sao anh lại im lặng"

Thư Tất Phương ôm lấy cô, ôm rất chặt nhưng vẫn không chịu nói gì, Mộ Dung Sở cau mày, muốn đợi xem đến khi nào anh mới chịu mở miệng, vậy mà người đàn ông kỳ lạ này cứ như bị câm. Mộ Dung Sở đẩy mạnh anh ra, cô quay nhìn về phía khác, giọng đột nhiên lạnh đi: “ Anh ra ngoài đi “

Tự mình cố gắng nhếch cơ thể từ từ nằm xuống quay lưng về phía anh, nhìn bóng lưng cô lòng Thư Tất Phương nhói lên, anh hơi nheo mắt rồi thật sự rời đi.

Mộ Dung Sở biết rõ anh là đang lo lắng, đau lòng cho mình nên mới như vậy nhưng việc anh không chịu mở miệng nói chuyện với cô khiến cô khó chịu vô cùng, tâm tư của anh đến tận bây giờ cô vẫn không thể nhìn thấu nhưng sự quan tâm, yêu thương , nuông chiều thì cô lại có thể cảm nhận rất rõ được, chỉ là suy nghĩ của người đàn ông này quá phực tạp, khiến cô lại thấy ngờ vực bản thân không biết anh như vậy có phải vì mình hay không. Một người suy nghĩ một người im lặng khiến cả hai cứ vậy mà luôn không hiểu rõ về nhau.

“ Mộ tỷ, tỷ thế nào rồi “

Tiểu Hắc nhẹ nhàng mở cửa đi vào, Mộ Dung Sở nghe thấy liền quay người, vội nhớ ra hôm qua cả căn cứ bị tấn công chỉ sợ cậu có chuyện gì bây giờ nhìn thấy người còn nguyên vẹn, Mộ Dung Sở bất giác thở dài.

“ Tiểu Hắc đừng lo, chị không sao “



Hai người nắm lấy tay nhau, tiểu Hắc có liếc qua vết thương ở eo cô, cậu ta thở dài.

“ Tên Salim này cũng to gan quá “

Tiểu Hắc cũng biết Salim, Mộ Dung Sở trố mắt nhìn cậu: “ Em cũng biết Salim “

“ Trước đây em có từng nghe qua, hắn là kẻ thủ lớn nhất của Tất chủ “

“ Hai người làm gì đó ? “

Một giọng nói lạnh ngắt đánh tan bầu không khí nhẹ nhàng, Thư Tất Phương trợn mắt nhìn tiểu Hắc, rồi đưa mắt liếc xuống nơi hai tay đang đan chặt vào nhau, sát khí liền tỏa ra, cả căn phòng ngập tràn mùi nguy hiểm, Mộ Dung Sở nháy mắt ra hiệu cho tiểu Hắc rời đi. Cậu ta cơ thể run rẩy cúi gập đầu đi như bay.

Thư Tất Phương nhận thấy tiểu Hắc đã đi khuất, anh liền trở về trạng thái dịu dàng đi về phía cô, anh nắm lấy bàn tay kia chà chà lau lau gì đó, Mộ Dung Sở nhìn anh khó hiểu: “ Chủ nhân à, anh làm gì đó “

Thư Tất Phương vẫn cúi đầu lau tay cho cô, rồi đan chặt tay mình vào tay cô.

“ Sau này không cho phép em gần gũi với cậu ta “

Mộ Dung Sở nhướng mày nhìn anh, rồi lại bật cười, tiến sát mặt mình vào mặt anh, thăm dò.

“ Chủ nhân à, anh đang ghen ?”

“ Sao ?, anh không được ghen ? “

Mộ Dung Sở lao đến ôm lấy anh, đôi tay nhỏ bé vuốt lấy khung lưng to lớn: “ Tiểu Hắc là em trai em, anh ghen gì chứ “

“ Nhưng cậu ta không phải em trai ruột của em “

Anh biết rõ hai người họ không phải quan hệ máu mủ, hơn nữa tiểu Hắc lại chỉ thua cô có 5 tuổi, trong phạm vi này cũng đủ khiến anh lo sợ rồi, 5 tuổi không nhiều cũng không ít nhưng cũng đã đạt đến độ tuổi trưởng thành, ai có thể biết được tiểu Hắc đối với Mộ Dung Sở sẽ không xuất hiện loại tình cảm đặc biệt kia.