Yêu Đến Điên Dại

Chương 32: Giải Tán Động Hoa




“ Sở, tôi đã biết bản thân này yêu em, cả đời tôi chỉ muốn em, cơ thể em, trái tim em, mọi thứ của em tôi đều muốn chiếm lấy, đó là điều mà những người phụ nữ ngoài kia có chủ động quỳ dưới chân tôi cũng không có được, tôi chỉ cần Mộ Dung Sở em “

Mộ Dung Sở cô, anh nói anh chỉ cần Mộ Dung Sở cô. Trong lòng Mộ Dung Sở lúc này vừa nghi hoặc vừa vui mừng trước lời nói của anh, mọi thứ quá dồn dập làm cô thấy khó thở.

Chợt nhìn vào màu mắt xanh biếc kia, từ trong đáy mắt lóe lên tia đỏ, từ từ chảy dài, Thư Tất Phương vì cô mà khóc rồi.

Mộ Dung Sở tối sầm mặt, cô ôm lấy gương mặt anh, gào lên.

“ Tên bá chủ Nam Sơn nhà anh, em không cho phép anh khóc “

Dứt khoát lau sạch nước mắt ở khóe mắt anh

“ Thư Tất Phương anh dù có chuyện gì xảy ra cũng không được phép rơi nước mắt có biết chưa “

Cô không muốn nhìn thấy người đàn ông dù là đang đối mặt với cái chết vẫn rất vô tư bình thản, mà lại khóc vì phụ nữ, dù là vì cô, cũng không cho phép anh khóc. Bá chủ Nam Sơn uy quyền trên vạn người, chỉ có thể làm người khác khóc chứ không được phép để bản thân khóc.

Đường đường là bá chủ Nam Sơn lại vì chút chuyện này mà rơi nước mắt, trong mắt cô dáng vẻ hiện tại của anh vô cùng đáng cười.

Thư Tất Phương hiểu được hàm ý sâu bên trong lời nói của người phụ nữ, anh hiểu được.

“ Sở của anh “

Cái ôm siết chặt, ấm áp vô cùng, hơi ấm này anh đã từng cảm nhận được từ cô nhưng bây giờ nó thay đổi rồi, ấm áp hơn nhiều, lại còn rất kiên định, còn mang sự hạnh phúc nữa.

Đêm đó Mộ Dung Sở vứt bỏ mọi phòng thủ với anh, hai con người lao vào nhau điên cuồng, dữ dội, cảm giác dâng trào, dồn dập, hai con người đưa nhau lên lại đưa nhau xuống, dần dần phá bỏ mọi khoảng cách với nhau.

“ Chủ nhân, anh nhẹ thôi,…ưm…”

Mộ Dung Sở mồ hôi ướt đẫm gương mặt, không ngừng thở dốc vì bị kích thích không kiềm được mà phát ra những thanh âm đê mê, thứ thanh âm nỉ non này lại vô tình thúc đẩy con dã thú trong người đàn ông được nước ngẩng cao đầu hơn.

“ Sở, anh là lần đầu của em “



“ Phải, nếu không anh nghĩ gì…ưm”

Thư Tất Phương càng lúc càng điên cuồng hơn, anh nhếch môi, từ đáy mắt từng hồi sóng hiện ra rõ ràng, sự chiếm hữu hiện rõ trong từng hành động của anh.

Chiếc váy trắng bị vứt dười giường thành đống nhăn nhúm, ngực cô phập phồng, nhấp nhô lên xuống theo hơi thở dồn dập của anh.

Cô giống như một tù nhân bị giam cầm trên hoang đảo, không có lối thoát. Tay lùa vào tóc anh, hai mũi cọ vào nhau, giọng Mộ Dung Sở nghe thành tiếng nức nở.

“ Từ, từ đã, Phương …ưm “

“ Sở, em gọi anh là gì “

Ánh mắt chăm chú không chớp lấy một cái của Thư Tất Phương, khiến Mộ Dung Sở như bị điều khiển, cô vừa thở gấp vừa gọi tên anh: “ Phương, ưm…”

Một từ này của cô khiến cho xương cốt Thư Tất Phương hoàn toàn mềm nhũn, chưa từng có một người phụ nữ nào to gan như cô lại dám gọi thẳng tên anh như vậy,

Thư Tất Phương nở nụ cười xấu xa, bàn tay nâng bờ mông nhỏ nhắn lên, mạnh mẽ tiếng thẳng vào, trực tiếp đưa cô lên đỉnh cao.

“ uhm…”

Màn đêm u tĩnh, lạnh lẽo bao trùm cả căn phóng, có tiếng phụ nữ rên rỉ vang khắp phòng, vô cùng ái muội.

Một chút ánh sáng chiếu vào người phụ nữ hiện lên vẻ đẹp mê người, làn da trắng mịn, môi anh đào hồng hào.

Mộ Dung Sở giống như một tiểu yêu tinh, mê hoặc đàn ông, thân thể cô không ngừng vặn vẹo.

Người đàn ông kia tham lam, bá đạo chiếm lấy, nụ hôn của anh tuy bá đạo nhưng vẫn rất nhẹ nhàng, căn phòng chứa dầy sự *** dục, anh không ngừng dùng tay xoa nắn hai bên đỉnh núi, kỹ thuật vô cùng điêu luyện.

“ Phương, ưm…a…”

Cái vật lớn xâm nhập vào vùng cấm địa, kiều diễm ướt át. anh cười nụ cười tà mị, đi sâu hơn, **** **** liền bắn ra như tên lửa, hai thân thể chìm đắm trong đê mê, cám dỗ chết người .





“ Thư Tất Phương, anh muốn giết người đúng không “

Vừa mở mắt đã nghe thấy tiếng gào thét của Mộ Dung Sở, cô nằm bất động trong long hắn, đêm qua đã dày vò cô thê thảm thế đến mức nào, bây giờ ngay cả động ngón tay cũng không động nổi.

Tiếng hét hệt như tiếng của mấy con lợn bị chém, Thư Tất Phương mở trừng mắt, anh nhìn gương mặt đang hừng hực tức giận kìa liền nhếch miệng, cười thích thú.

“ Chủ nhân à, anh còn cười, huhu….”

Mộ Dung Sở nức nở, vùi mặt vào lồng ngực to lớn, tay anh đưa lên vuốt ve mái tóc cô, ôm chặt không ngừng cười.

“ Được rồi, được rồi, anh xin lỗi “

“ Chủ nhân, bên động hoa có người đang làm ầm ĩ muốn gặp anh “

Hai chữ động hoa khiến Mộ Dung Sở im bặt, cô ngóc đầu nhìn anh, ánh mắt dữ tợn như ngàn đao đang lao về phía anh, mặc kệ sự đau đơn, Mộ Dung Sở ngồi bật dậy.

“ Thư Tất Phương, anh đã là người đàn ông của Mộ Dung Sở em rồi, anh dám đến đó em chặt chân anh “

Thư Tất Phương sợ nhất điệu bộ này của cô, đôi mắt long lanh nước, nét mặt tội nghiệp, khiến anh cảm thấy mình đã phạm phải một tội ác tày trời. Vì nước mắt của cô quả thực có một lực sát thương cực lớn, khiến cả khả năng phản kháng tối thiểu của anh cũng không còn nữa. Bất luận là nguyên tắc gì cũng đều bị gạt sang một bên, chỉ mong ôm cô vào lòng an ủi, để cô không thấy tổn thương nữa.

Mộ Dung Sở mím chặt môi, cố gắng nín khóc

Đây chính là nổi sợ lớn nhất của cô sau khi quyết định trao mình cho anh, cô sợ mình trong mắt anh cũng giống những người phụ nữ kia, sợ bản thân có một ngày nào đó cũng sẽ bị anh bỏ rơi ở cái động đó. Thế giới của Thư Tất Phương anh quá nhiễu loạn, khiến cô có cảm giác lo sợ.

“Sở, anh sai rồi, anh xin lỗi” Thư Tất Phương đau lòng hôn lên má cô. Anh nâng cao gương mặt cô lên, chân thành, tình cảm nhìn vào mắt cô: “ Anh sẽ ngay lập tức cho giải tán cái động đó, sau này ở chỗ của anh chỉ có duy nhất một người phụ nữ là em thôi.”

Anh ôm chặt lấy cô, hơi ấm khiến Mộ Dung Sở vùi mình vào sâu anh hơn, giọng lạnh lùng Thư Tất Phương nói ra lời kiên định, chắc nịch.

“ Lập tức cho giải tán động, sau này tôi không muốn nghe thấy hai chữ động Hoa nữa “

“ Vâng, chủ nhân “