Ngồi trên máy bay tư nhân, Mộ Dung Sở tựa đầu lên vai Thư Tất Phương thoải mái ngủ một giấc, còn anh thì vẫn đang bàn bạc về chuyến đi với hai người Vũ – Phong, thấy cô ngủ ngon Thư Tất Phương luôn tiết chế hành động sợ làm cô thức giấc.
Tây Vực là một vùng đất thần bí, địa hình phổ biến là sa mạc, khí hậu quanh năm vô cùng nóng, có những năm còn lên đến 83 độ C, điểm cộng chính là phong cảnh rất đẹp.
Vua Tây Vực chính là Ái Tân Giác La Ô Ngụy Tranh là con trai thứ 2 của Ái Tân Giác La Lam Hy, hắn vừa qua đời thì hai ngày sau cậu con trai này lên ngôi, Tây Vực luôn khao khát trở thành một đất nước riêng biệt nhưng bao lâu này dưới sự cai trị của Toàn Quy mà mong muốn đó vẫn không cách nào hoàn thành, lần này Ngụy Tranh lên ngôi lại trở thành mối nguy hại cho Toàn Quy, Ngụy Tranh so với người cha của hắn thì mạnh mẽ, dứt khoát hơn nhiều, cũng rất mưu mô.
Vừa đáp cánh, từ xa đã có một người đàn ông mặt trên mình một bộ trang phục truyền thống, bên ngoài còn khoác chiếc áo long được làm từ da cừu, đây là loại áo có thân trước rộng, tay dài, tay trái dài hơn tay phải và có thể tháo rời khi trời nóng để tiện cho việc đồng áng, chăn thả gia súc, vạt trái đáp lên vạt phải, chia thân áo thành hai khoang nhờ đó thân trước sẽ xổ xuống ở ngang eo làm một cái túi đựng được những vật cần thiết, hắn cúi đầu kính trọng.
“ Chủ nhân, ngài đến rồi “
Hắn đưa bọn người Thư Tất Phương đi một đoạn ngắn, là nơi đã được chuẩn bị sẵn những chiếc xe địa hình dùng để lái trên sa mạc, nhìn thấy xe địa hình Mộ Dung Sở măt sang lên, vô cùng hớn hở, cô nhìn không ngớt. Vẫn luôn ấp ủ ước mơ được một lần lái xe địa hình trên sa mạc, nên từ nhỏ đã rất chăm chỉ trong việc học lái xe.
“ Em thích xe địa hình sao “. Thư Tất Phương thấy cô hừng hực khí thế, nhìn những chiếc xe không ngừng cười , anh khó hiểu. Đừng nói là cả xe địa hình lái trên sa mạc mà cô cũng biết nha.
“ Phải, chủ nhân, tôi muốn lái nó “
“ Tiểu bắn tỉa cô còn biết lái cả xe địa hình ?”. Tư Vũ không tin vào tai mình, hắn lần thứ 3 miệng “o” mắt chữ “a”.
Người phụ nữ này rốt cuộc còn biết bao nhiêu thứ nữa .
Lần này Thư Tất Phương trao hết toàn bộ sự tin tưởng của mình cho Mộ Dung Sở, quyết định để cô làm tài xế cho chuyến đi này.
Trước khi xuất phát người đàn ông Tây Vực kia còn không quên nhắc nhở bọn họ, chỉ có thể tự do đi lại trong phạm vi 500km đổ lại, nếu vượt quá sẽ là xâm nhập trái phép vào thành Tây Vực, đây là nơi có vua cai trị không giống những thành phố bình thường khác.
Mộ Dung Sở tự biết chừng mực, cô không có ý định dùng nó để đi ngao du nơi này, chỉ là để chở bọn họ đến chỗ nghỉ ngơi thôi.
Đột nhiên phía sau xe bọn họ có 3 chiếc xe địa hình giống hệt đang bám sát, cảm nhận được nguy hiểm, Thư Tất Phương giọng đanh thép: “ Phía sau có kẻ bám đuôi “
Vừa nghe nói, Mộ Dung Sở đưa mắt nhìn qua gương chiếu hậu, đúng là có ba chiếc xe đang bám đuôi bọn họ, nhìn kỹ hơn những tên trên xe ăn mặc vô cùng kín đáo lại còn che kín mặt mũi, không phải là gặp cướp sa mạc rồi đó chứ .
Mộ Dung Sở nhìn thấy được trên tay bọn họ có vũ khí, là súng, cô hét lên “mau cúi xuống", bọn người Thư Tất Phương nhanh nhẹn cúi rạp người, cô cũng cúi gập đầu tay lái siết chặt vô lăng, trong giây lát mấy tiếng sung vang lên như liên thanh, đạn bay tung tóe, Mộ Dung Sở đánh tay lái, chiếc xe nghiêng bên này rồi nghiêng bên kia, bọn người kia càng lúc càng lấn tới, thách thức Mộ Dung Sở.
“ Các anh còn không biết phản kháng lại sao, đừng để bọn họ bắn chúng ta mãi vậy “
Trong người ai cũng mang theo súng vậy mà khi bị bọn người kia tấn công lại quên mất, ba người đàn ông giờ mới giác ngộ, ai nấy lấy súng ra những lần ngắm bắn vô cùng lợi hại, Mộ Dung Sở chỉ chuyên tâm vào việc lái xe, lâu lâu cô cũng có nhìn về gương chiếu hậu, cô càng lúc càng khó chịu, vốn dĩ là muốn giảm tốc độ cho bọn người Thư Tất Phương bắn trả nhưng lại thấy như vậy càng mất thời gian hơn, cô không phải người kiên nhẫn.
“ Chết tiệt, là chúng mày thách bà đây “
Sau câu nói tức giận đó, Mộ Dung Sở rồ hết ga phía sau xe đất cát bị áp lực bay cao lên tạo thành một bức tường cát, dần dần bao trùm lấy những chiếc xe đằng sau, đạt đến tốc độ cao nhất chiếc xe bay vút trên cát ghồ ghề, bọn người Thư Tất Phương nhìn cô kinh ngạc, thật không tin nổi đây là một cô gái chân yếu tay mềm.
Đến nơi, ai nấy mình mẩy đầy cát, Mộ Dung Sở là người lái nên cũng là người dính nhiều cát nhất, cát bay vào mắt khiến cô không mở nổi mắt, lúc bước xuống xe vì không thể mở mắt mà bị vấp may có Thư Tất Phương nhanh chân lại đỡ lấy cô, anh cau mày, giọng khẩn trương: “ Lấy nước lại đây”
Đỡ Mộ Dung Sở ngồi xuống nền cát, chỗ nghỉ ngơi của bọn họ là những túp lều to lớn rất sơ sài nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi.
“ Chủ nhân “
Huyết Tư Vũ nhanh nhẹn mang lại một bát nước lớn, nhận lấy nước Thư Tất Phương đổ vào tay mình một ít rửa sạch lớp cát trên mặt cô.
“ Nhanh, rửa mắt “
Mộ Dung Sở nhận lấy nước đổ thật mạnh vào hai bên mắt, dùng ngón tay chà chà, mở hé mắt ra cô một lần nữa đổ nước vào lớp cát bên trong đã bị rửa trôi hết, từ từ lau sạch mắt mình.
Vừa mới đặt chân đến đã có chuyện, quả là như Thư Tất Phương nói chuyến đi lần này giống như đang đi vào cửa tử, chỉ cần lơ là một giây cũng có thể mất mạng.
“ Tiểu bắn tỉa, cô lợi hại quá “
“ Phải đó, một cô gái như cô sao lại biết nhiều thứ như vậy “
“ Thứ tôi biết còn nhiều lắm “. Cô kiêu ngạo hấc mặt.
Vẻ ngạo mạn này khiến Tư Phong khó chịu, hắn “ hừ “ một cái mạnh rồi đứng bật dậy bỏ đi.
Người đàn ông lúc nãy lại tìm đến, vẻ mặt hoảng hốt, chạy nhanh đến chỗ Thư Tất Phương.
“ Chủ nhân, thật may anh không sao, người của chúng ta đã xử lí bọn người đó rồi “
“ Chủ nhân à, bọn chúng là cướp sa mạc sao". Mộ Dung Sở nhìn về phía anh thắc mắc, nhìn đôi mắt của cô đỏ lên, anh đưa tay lên nhẹ nhàng xoa, Mộ Dung Sở cũng theo phản ứng nhắm mắt lại, tay kia của anh nắm chặt bàn tay cũng đang đỏ.
“ Không phải, đó là kẻ thù riêng của chúng ta"
Ai cũng biết bọn người đó là ai chỉ có mỗi cô không biết, với tình hình hiện tại Thư Tất Phương cũng chưa muốn nói cho cô biết, ai cũng mệt mỏi chuyện quan trọng bây giờ là phải nghỉ ngơi.