Tối hôm đó, đây cũng là lần đầu tiên Lý Bội Ân ngủ cùng giường với anh nên tâm trạng cũng có hơi hồi hộp lo lắng, cô nằm quay lưng về phía anh hơi thở đều đều giả vờ đã ngủ say, anh cũng không thể ngủ được khi nằm với người con gái ngày đêm mình mong muốn có được bây giờ lại như một khúc củi không thể làm ăn được gì.
Anh với tay sang ôm lấy cô từ phía sau, Lý Bội Ân giật thót cả tim nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh tiếp tục giả vờ ngủ, anh thấy cô không phản ứng gì thì nghĩ cô đã ngủ say nên kề mặt sát lại cổ của cô hôn chầm chậm một cách khó chịu, chỉ có thể động chạm như thế này không thể tiến xa hơn.
Cô cảm thấy có chút nhột nên liền chuyển mình quay sang đối diện với anh, Tống Khâm mỉm cười vui vẻ ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, anh đưa tay vén mấy lọn tóc trên gương mặt ấy.
“Ân Ân... ”
Anh khẽ gọi tên cô nhưng thấy cô vẫn nhắm nghiền đôi mắt không chút động đậy, đôi bàn tay không an phận tìm đến bờ vai thanh mảnh của cô rồi di chuyển xuống chiếc eo thon, nhẹ nhàng luồn tay vào bên trong chạm vào nơi mềm mại trước ngực, cô nhíu mày lại chuyển mình, anh không có ý định dừng lại tiếp tục kéo chiếc áo ngực của cô xuống nhẹ nhàng xoa bóp nơi mềm mại của cô.
Lý Bội Ân lúc này cũng tỉnh dậy không thể nhắm mắt nổi nữa, cô cất giọng đánh động anh.
“Khâm... dừng lại!”
Nghe giọng của cô, anh không hề có ý dừng lại mà lại đột ngột di chuyển lên trên đè cô bên dưới, nhịp tim của cô đập nhanh đến nỗi muốn nhảy ra tới bên ngoài, cô vẫn chưa sẵn sàng cho chuyện này, cả hai có phải quá nhanh rồi không? chỉ mới xác nhận yêu đương đã làm chuyện này thật khó xử cho cô.
“Ân Ân... em dậy rồi.”
“Khâm, không được, anh nói chỉ ôm em ngủ thôi mà!”
Cô gằn giọng trấn tĩnh anh, nhưng anh không thể kiềm chế được mình, bên dưới vật thể ấy đã trở nên to lớn nóng hổi làm sao mà anh có thể ngủ được chứ? Anh nhắm chặt mắt lại khẽ thì thầm dụ dỗ.
“Ân Ân, chút thôi chỉ một chút thôi, anh khó chịu lắm.”
Cô cựa quậy lắc đầu lia lịa.
“Em...chưa sẵn sàng...từ từ đã có được không?”
“Vậy anh sẽ nhẹ nhàng, sẽ để em làm quen trước.”
Cô đưa tay choàng lấy cổ của anh, lúc này động tác của anh cũng trở nên chậm rãi nhẹ nhàng hơn, anh cởi bỏ chiếc áo của mình lộ ra thân hình săn chắc, cơ bụng cùng bắp tay rắn chắc cũng lộ rõ, Lý Bội Ân cũng vì cái hình thể nóng bỏng đó mà làm ngây người, cô nhẹ chạm vào bụng của anh khiến anh nhắm mắt lại thở dốc giữ chặt tay của cô.
“Ân Ân đừng kích thích anh nữa, anh chịu không nổi.”
Cô mím chặt môi rụt tay về, anh nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên cánh môi anh đào của cô, chiếc lưỡi không an phận chui vào bên trong miệng của cô cuồng nhiệt trêu đùa, cô không theo kịp anh nên có chút non nớt làm theo sự chỉ dẫn của anh, đôi môi rời khỏi liền cúi xuống ngậm lấy nụ hoa bên dưới làm cô giật thót kêu lên.
“Ưm...ha...”
Anh ở trước ngực cô trêu đùa với hai nhụy hoa, anh cứ làm như vậy cô thật sự thấy rất khó chịu, anh ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt đang hưởng thụ của cô mỉm cười xấu xa.
“Ân Ân... em muốn có con không? con của hai chúng ta.”
“Chúng ta còn chưa kết hôn, anh...vội vậy sao?”
Cô khó khăn nói, anh đột ngột lấy ra trong túi quần một cái hộp nhẫn, anh đã chuẩn bị nó từ đầu nhưng vốn không nghĩ sẽ cầu hôn cô như thế này, thật đúng là độc lạ có một không hai, cầu hôn kiểu này khiến cô không thể nào quên được, sau khi cầu hôn xong cô đồng ý thì có thể động phòng luôn không cần phải chờ đợi gì nhiều tốn kém thời gian, sớm ngày đưa cô về dinh để sau này có nhớ ra thì cũng quá muộn rồi.
Thật không thể ngờ rằng âm mưu của anh quá thâm sâu, cô lúc này lại thêm một cái bất ngờ nữa, cô không thể tin được mới tỏ tình thôi mà anh đã gấp gáp chuẩn bị cả nhẫn để cầu hôn.
“Ân Ân, lấy anh đi, dù biết quá sớm nhưng anh muốn em ở bên anh cả cuộc đời này.”
Trong lúc này cảm xúc như vỡ òa, cô đắn đo một lúc rồi gật đầu, Tống Khâm vội đeo chiếc nhẫn lên tay của cô, lần trước đáng lẽ anh đã đeo nó lên tay của cô và cầu hôn nhưng lúc đó cô đã xảy ra tai nạn, nhưng cũng nhờ vậy mà bây giờ anh có thể đeo nó lên dù sau này cô có nhớ lại đi nữa thì cũng sẽ không còn đường để lui nữa.
“Ân Ân, đồng ý gả cho anh rồi thì không được rút lời, anh sẽ không để em rời bỏ anh lần nữa đâu.”
“Khâm... em sẽ không rời bỏ anh.”
Nói đến đây anh như sắp khóc đến nơi, không ngờ trong lúc tình huống cấp bách này anh lại rất muốn khóc nhưng cố kiềm chế lại liền tiếp tục mọi chuyện, kéo chiếc váy của cô xuống, đôi bàn tay thăm dò vào bên trong cơ thể của cô, nơi đó đã chờ đợi anh, anh nhẹ nhàng chạm vào đó khiến cô giật mình, lần đầu không hề có cảm giác đau đớn như cô đã nghĩ, lần này anh không thể chậm chạp được nữa mà vội lấy thứ to lớn đó ra nhẹ nhàng xâm nhập, anh không dùng biện pháp an toàn, ban đầu anh định sẽ dùng nó nhưng anh muốn đánh nhanh thắng nhanh.
Lần đó là vì cưỡng ép cô bên cạnh mà dùng biện pháp tránh thai khiến cô căm hận anh, bây giờ anh sẽ không làm như vậy nữa, anh muốn tìm lại đứa con mà họ đã đánh mất, chuộc lại tất cả mọi lỗi lầm với cô.
“Ân Ân, sinh con cho anh nhé.”
“Được.”