Yêu Đến Chết Đi Sống Lại

Chương 58: Tái sinh




Ở bên ngoài lúc này Tống Khâm cứ nóng lòng chờ đợi, anh nhắm chặt mắt rồi cầu nguyện, anh có thể nguyện tuổi thọ của mình để đổi lấy sự sống của cô, khi bác sĩ vừa từ bên trong bước ra, anh vội đứng dậy chạy tới gấp gáp hỏi.

“Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?”

Vị bác sĩ nhìn vào bên trong ánh mắt cũng có chút khả quang, tuy nhiên có điều gì đó khiến cho vị bác sĩ trầm giọng nói xuống.

“Cô ấy đã qua nguy hiểm, tuy nhiên... sau khi tỉnh dậy có lẽ cô ấy sẽ quên một phần ký ức của cô ấy, do phần đầu chấn thương quá mạnh ảnh hưởng đến não.”

Chỉ cần cô vượt qua là quá đủ rồi, chuyện nhớ hay quên không quan trọng nữa, dù cho cô có quên đi anh là ai cũng được, nhưng hiện tại cô vẫn chưa tỉnh dậy, sức khỏe cũng còn rất yếu ớt, anh bước vào bên trong nhìn cô đang nằm trên giường với gương mặt trắng bệch không có chút sức sống.

Nhưng vị bác sĩ ở phía sau đi tới nhẹ vỗ vai của anh tiếp tục nói.

“Cái thai của cô ấy... cũng không thể giữ được.”



Nghe đến đây Tống Khâm liền đứng hình, tròn mắt của anh giãn ra quay đầu lại mấp máy không nói nên lời, anh cố gắng giữ lấy bình tỉnh vì anh không biết rằng Lý Bội Ân trong thời gian qua đã mang thai.

“Bác sĩ nói sao? cô ấy có thai?”

“Đúng vậy, cậu không biết sao? nhưng cái thai đã không thể giữ được.”

Lúc này nhận ra thì cũng đã quá muộn màng rồi, trong thâm tâm anh lúc này dằn vặt bản thân, tại sao lại không biết chuyện đó chứ? Sâu tận trong cõi lòng của anh đôi mắt của sự đau khổ, đứa con của họ đã không còn nữa rồi, hốc mắt anh trở nên đỏ hoe níu lấy vạt áo của bác sĩ.

“Cám ơn bác sĩ.”

“Đừng quá đau lòng, với lại cô ấy cũng không nhớ gì nữa, hãy cố gắng khơi gợi lại ký ức có lẽ sẽ giúp ích được cho cô ấy nhớ lại.”

Anh bước tới nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay gầy gò yếu đuối của cô anh tháo bỏ chiếc nhẫn mình đã đeo lên tay cô rồi cất vào túi rồi nhẹ áp bàn tay cô lên gò má của mình, nếu đã cô không còn nhớ thì anh chưa thể đeo chiếc nhẫn đó lên tay của cô được.

Suốt cả đêm hôm đó anh dường như mất ngủ, anh vẫn luôn ở sát bên cạnh cô chỉ chờ đợi cô sẽ tỉnh dậy.

“Ân Ân, tất cả là tại anh, đã để em làm mất đứa con của chúng ta rồi.”

Nhưng đã một ngày trôi qua rồi nhưng Lý Bội Ân vẫn chưa tỉnh, anh dường như gác bỏ lại mọi thứ để có thể ở bên cạnh chăm sóc cho cô, tuy nhiên cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, cô muốn anh dằn vặt bản thân đến khi nào đây? anh đi đến hỏi bác sĩ nhưng bác sĩ cũng không biết đến khi nào cô sẽ tỉnh lại.

Tình hình hiện tại của cô vẫn rất ổn, nhịp tim đập đều đặn không có bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm gì, chỉ là cô cứ chìm trong giấc ngủ mãi vẫn chưa chịu tỉnh, anh muốn đưa cô về nhà để tiện chăm sóc nhưng trong đầu lại có một cái suy nghĩ khác, anh xin cho cô xuất viện sau đó thuê một căn hộ đắt tiền khác cho cô.



Những thứ ở căn hộ cũ đều chuyển về khu mới, giống như đang muốn tạo dựng một hiện trường giả, mà tất cả mọi thứ chỉ có anh mới biết được, không những thế anh còn để cho cô một số tiền rất lớn để cô có thể tùy tiện sử dụng nó, còn bản thân thì thuê một căn hộ khác ở bên cạnh phòng của cô ngày ngày tiện sang để thăm và chăm sóc cho cô.

Đã ngày thứ ba rồi mà cô vẫn chưa chịu tỉnh, anh thở dài bất lực rồi rời khỏi phòng, khi anh vừa rời đi đôi hàng mi của cô cũng bắt đầu giật nhẹ, bị ánh sáng bên ngoài làm cho chói mắt, cô đưa tay lên dụi mắt rồi từ từ mở mắt ra, trong đầu của cô lúc này trống rỗng nhìn xung quanh rất kỳ lạ.

“Sao mình lại ở đây? mình ngủ bao lâu rồi nhỉ?”

Cô bước xuống giường bước đi có phần loạng choạng, nhưng nhanh chóng giữ lại thăng bằng, cô bước tới bên cửa kính nhìn ra bên ngoài.

“Hôm nay thứ mấy rồi nhỉ?”

Cô bước tới xem lịch, trong đầu lúc này chỉ nhớ là bản thân phải đi làm, cô dường như quên mọi ký ức về Tống Khâm và những thứ liên quan đến anh tuy nhiên cô lại nhớ rằng mình vẫn còn làm việc ở SYM, giống như một đoạn ký ức gần đây nhất đều biến mất chỉ còn lại ký ức cũ, tuy nhiên cô vẫn nhớ chuyện ba của mình đã mất, nhưng chuyện ông mất vì nguyên nhân gì thì cô lại hoàn toàn không nhớ rõ.

Lúc này Tống Khâm bên ngoài cũng đi vào, nhìn thấy cô đang đứng ở bên cửa sổ anh liền khựng người lại, tâm trạng trở nên tốt hơn tuy nhiên anh không biết nên bắt chuyện với cô như thế nào nên đành lùi về phía sau, anh quay trở về phòng để chuẩn bị đồ ăn nóng hổi rồi mới đứng trước cửa phòng của cô gõ cửa.

“Ai đấy?”

Cô cũng không nhớ mình đã thuê được căn hộ cao cấp này từ lúc nào nữa nhưng cũng không có bất kỳ thắc mắc hay nghi ngờ gì, cô bước tới mở cửa ra nhìn thấy Tống Khâm cũng chẳng có chút phản ứng mạnh gì.

“Anh là?”

“Chào cô, tôi là hàng xóm mới đến, tôi có nấu chút đồ ăn muốn mời cô.”

Lý Bội Ân liền nhận lấy sau đó vui vẻ đáp.

“Cám ơn anh.”

“Tôi tên Tống Khâm, mong cô giúp đỡ nhé.”

Anh chìa tay ra để bắt tay với cô, Lý Bội Ân cũng nhanh chóng đáp lại mỉm cười nói.

“Chào anh tôi tên Lý Bội Ân, rất hân hạnh được làm quen.”

Tống Khâm cũng không ngờ mọi chuyện lại đi đúng theo phương hướng mà anh sắp xếp sẵn, xem ra ông trời cũng giúp cho anh một phần, anh có cơ hội để theo đuổi lại cô một lần nữa, chỉ mong rằng cô mãi mãi đừng nhớ lại những ký ức trước đây, cứ như vậy đi giống như được tái sinh lại một lần nữa, để anh được yêu cô được trở thành chỗ dựa cho cô.