Lúc này Lý Bội Ân cũng mở mắt ra, cô vốn dĩ không hề ngủ chỉ là cô không muốn đối diện với Tống Khâm, cô càng lúc càng không hiểu rốt cuộc vì chuyện gì mà anh lại hết lần này đến lần khác bắt ép cô, cô cũng chỉ là một đứa con gái bình thường cũng không hẳn là vì mấy chuyện cỏn con đó mà khiến anh phải trả thù, rốt cuộc là vì sao?
Hôm nay cô cũng đã hủy kèo với Khải Châu, cậu rất lo lắng liên tục nhắn tin gọi cho cô nhưng cô không còn cách nào khác ngoài việc ngoan ngoãn ở lại nơi này để chờ đợi tin của anh, cô không biết ba của mình hiện tại đã như thế nào rồi.
Người giúp việc cũng đã dọn dẹp xong, nhìn thấy cô đã dậy nên liền đi tới quan tâm.
“Tiểu thư cô dậy rồi sao? thiếu gia cũng vừa về, để tôi xuống bếp nấu gì đó cho cô ăn nhé.”
Cô ngồi dậy níu tay người giúp việc.
“Không cần đâu, mà Tống Khâm đâu tôi muốn gặp anh ta.”
“Thiếu gia đang ở dưới nhà, để tôi gọi thiếu gia cho tiểu thư nhé.”
Người giúp việc nhanh chóng đi xuống nhà tìm Tống Khâm. Lúc này anh vẫn còn đang làm việc, anh không muốn làm phiền cô nên đành xuống phòng khách để làm việc, nghe người giúp việc nói cô đã tỉnh nên anh tức tốc đi lên phòng gặp cô, Lý bội Ân ngồi trên giường gương mặt thẩn thờ nhìn ra cửa sổ, nghe tiếng động liền quay đầu về phía cánh cửa.
“Cô dậy rồi sao? đói không có muốn ra ngoài ăn một chút gì không?”
Cô khẽ lắc đầu và cũng không nói gì.
“Tôi đưa cô về nhé?”
Cô ngồi đó sắc mặt như vô cảm, cô cứ không nói không biểu cảm như vậy làm cho anh nóng lòng vô cùng, Tống Khâm ngồi xuống bên cạnh cô nhẹ nhàng chạm vào tay của cô nhưng cô nhanh chóng rụt tay lại, tránh né anh.
Trong giây phút này sắc mặt của Tống Khâm đen lại, anh cắn răng chặt không biết mình đã làm gì sai khiến cô giận dỗi như vậy chỉ là bản thân có chút ghen tuông nên mới không cho cô đi cùng Khải Châu mà cô tỏ thái độ như vậy, cứ như thường ngày cô mắng chửi anh cũng được nhưng sự im lặng này của cô làm anh bị ngộp thở.
Lý Bội Ân nhìn thẳng vào mắt anh đôi môi khô cằn tái nhợt hỏi.
“Anh yêu tôi sao?”
Câu hỏi này làm cho Tống Khâm khựng lại, anh không biết trong đầu của mình đang nghĩ cái gì, yêu sao? thích sao? anh không biết được, cảm xúc mình dành cho cô là gì, và anh cũng không muốn thừa nhận nó, ngay từ đầu quan hệ của họ vốn dĩ đã mập mờ và cung không có cảm xúc trong đó, mà chỉ có sự chán ghét, thú vui tiêu khiển của anh đơn giản vậy thôi, nhưng bây giờ anh lại không thể trả lời được câu hỏi này của Lý Bội Ân.
“Tôi...”
Tống Khâm mím chặt môi không thể trả lời.
“Sao? không trả lời được, hay tại anh không dám thừa nhận?”
Sắc mặt của Tống Khâm liền thay đổi, anh đưa tay che miệng cười bộ dạng thường ngày cũng quay trở lại, trong thoáng chốc lúc nãy thoáng qua ánh mắt chân thật của anh nhưng ngay lúc này đã bị dập tắt có lẽ đúng như những gì mà cô nói tuy nhiên anh đã không để sự thật đó bị bại lộ.
“Cô thấy tôi đang yêu cô sao?”
“Không biết nhưng tôi cảm giác anh đang yêu tôi.”
Tống Khâm phá lên mà cười lớn.
“Chỉ là cảm giác thôi, nhưng lúc nãy cô hỏi câu đó tôi cũng có chút ngạc nhiên, nhưng cô nghĩ tôi tầm thường quá rồi, tôi làm sao có thể yêu cô được chứ?”
“Vậy thì để tâm đến tôi làm gì? trả tự do cho tôi đi!”
Anh tiến tới ôm lấy Lý Bội Ân vào lòng, động tác vẫn dịu dàng giọng nói trầm ấm như dành cho người mà mình yêu.
“Tôi giúp cô và ba của cô bây giờ cô không trả ơn tôi lại còn muốn tôi trả tự do cho cô? Cô đã làm được gì để tỏ lòng thành đâu?”
Cô nghe anh nhắc đến ba mình liền thay đổi sắc mặt, cô nắm lấy cổ áo của anh trong lòng không khống chế được cảm xúc.
“Ba tôi sao rồi? Anh nói đi!”
Tống Khâm nhíu mày anh kéo tay của cô ra khỏi cổ áo của mình rồi đứng lên chỉnh sửa lại trang phục của mình.
“Ông ta đã phẫu thuật rồi, sức khỏe vẫn còn yếu đang được nghỉ dưỡng, mà này cô thấy tôi có tốt với cô không? cô muốn gì được nấy, sao cô lại muốn rời khỏi tôi?”
Nghe đến đây cô cũng mừng trong lòng, cuối cùng thì ba của cô cũng được phẫu thuật nhưng cô có thể tin Tống Khâm sao? đúng là không thể phủ nhận rằng trước gì cô luôn đưa ra điều kiện gì anh cũng đều đáp ứng chỉ có điều vì trước đây cô từng ghét anh và đến giờ vẫn vậy nên cô không thể chấp nhận rằng đó là sự đối tốt của anh dành cho cô, nhưng sau những điều kiện mà cô đưa ra đều phải trả một cái giá là lên giường và sinh con, đến giờ cô vẫn chưa làm được điều kiện của anh đưa ra làm sao có thể tự do được chứ?
“Cô ghét tôi lắm sao? cô nói đi, cô ghét tôi ở điểm gì?”
Lý Bội Ân lúc này không quan tâm nữa, dù gì ba của cô cũng đã được phẫu thuật đời này của cô coi như quá đủ rồi, cô đột nhiên bật cười đầy đau thương, cô ngồi dậy đi tới bên chỗ Tống Khâm nhẹ nhàng kiễng chân lên hôn anh, xem như là trả ơn cho anh, cô chẳng còn cách nào khác, đây hẳn là điều mà anh luôn mong muốn ở cô và chống đối chẳng có ích gì cả, chẳng bằng bây giờ cô lợi dụng anh một chút cũng được.
Tống Khâm bị cô hôn bất ngờ nên vô cùng ngạc nhiên, hai mắt anh trợn tròn lên nhìn người con gái ấy, cô đưa tay câu lấy cổ của anh nụ hôn cũng có phần mạnh mẽ hơn, nhịp tim của Tống Khâm trở nên nhanh hơn như muốn bay ra ngoài, cô lại không mắng chửi anh nữa mà lại ngoan ngoãn yêu anh như vậy, anh còn tưởng bản thân đang nằm mơ.
Khẽ kéo Lý Bội Ân ra hai mắt anh trở nên vui sướng nhìn cô, nụ cười cũng khác với thường ngày, anh còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
“Đêm nay tôi ở lại đây với anh có được không?”
Anh còn ngỡ là mình nghe nhầm, nhưng không những lời nói đó từ miệng của cô nói ra, từng lời từng lời một anh đều nghe thấy rõ không sót một chữ, ánh mắt của anh trở nên dịu dàng hơn trước nụ cười vô cùng hạnh phúc.
“Vậy...cô có muốn đi thăm ba cô không? tôi đưa cô đi nhé.”
Lý Bội Ân ngoan ngoãn gật đầu, anh không kiềm chế được mình liền xoa đầu cô rồi đi cho người chuẩn bị quần áo mới cho cô, anh vốn không muốn ép cô thay đổi cách ăn mặc nhưng Lý Bội Ân lại đòi tự lựa trang phục, nên anh để cho cô quyết định tất thảy chỉ cần cô muốn là được.