Dưới tình huống này, không có một chút tin tức gì về hắn ta, bà Hạ đành phải mang theo Hạ Kỳ và Quân Cẩn Ngôn tới đồn cảnh sát gần nhà để trình báo sự việc.
Kết quả khi tới đồn cảnh sát mới biết được bên kia cũng đã sớm cho người đi tìm Quân Cẩn Ngôn. Những cảnh sát khi nhìn thấy bà Hạ dắt theo Quân Cẩn Ngôn xuất hiện, biểu tình của họ giống như được giải thoát.
Người đứng đầu cục cảnh sát đích thân đón tiếp bà Hạ, 15' sau, một chiếc xe sang trọng dừng ở trước cửa đồn cảnh sát, một đôi nam nữ diện mạo tuấn tú, xinh đẹp vội vàng tiến vào.
Đó là lần đầu tiên Hạ Kỳ được nhìn thấy ba mẹ của Quân Cẩn Ngôn. Nhưng mà cho dù thấy ba mẹ đến, biểu cảm trên gương mặt Quân Cẩn Ngôn vẫn không có một chút thay đổi nào. Mãi cho đến khi ba mẹ Quân Cẩn Ngôn muốn mang hắn rời khỏi đồn cảnh sát, vẻ mặt của hắn cuối cùng cũng có chút thay đổi.
Sau đó Quân Cẩn Ngôn liều mạng ôm chặt lấy cánh tay Hạ Kỳ, không chịu buông tay, thậm chí còn bắt đầu khóc thút thít giống như những cậu bé bình thường khác, ngược lại ba mẹ hắn lại ngơ ngác nhìn nhau, không dám tin vào mắt mình.
Hạ Kỳ chỉ cảm thấy cánh tay mình rất đau, hắn giống như người chết đuối, vội vàng bắt lấy một khúc gỗ mà tràn đầy khát vọng. Hơn nữa nước mắt của hắn không ngừng rơi tí tách trên cánh tay cô, không biết tại sao, lòng cô khẽ cảm thấy nhói lên.
"Đừng khóc nữa!"
Cuối cùng, Hạ Kỳ vẫn quát lên một tiếng, mới khiến hắn ngoan ngoãn ngừng rơi nước mắt.
Mũi hắn hồng hồng, liên tục sụt sịt, đôi mắt ướt đẫm nhìn cô.
Cuối cùng vẫn là ba của Quân Cẩn Ngôn, Quân Hải Châu đưa ra quyết định, trước tiên cho Quân Cẩn Ngôn ở nhờ Hạ gia một đêm, còn chuyện khác để ngay mai bàn tiếp.
Mãi về sau Hạ Kỳ mới biết được người đàn ông này là thị trưởng mới nhậm chức ở thành phố Z, mà gia tộc bọn họ chính là Quân gia tiếng tăm lừng lẫy.
Ban đêm, Quân Cẩn Ngôn với Hạ Kỳ cùng ngủ trên một chiếc giường. Thân hình bé nhỏ của hắn cuộn tròn lại thành một quả bóng, giống như một con tôm, chen vào trong lòng Hạ Kỳ.
Đẩy ra không được, cố nhích sang một bên cũng không xong, Hạ Kỳ đành coi Quân Cẩn Ngôn là một con gấu bông mà ôm vào lòng ngủ.
Ngày hôm sau, hắn chuyển tới trường mẫu giáo của cô và còn cùng lớp với cô. Sau lưng cô tựa hồ như có thêm một cái đuôi nhỏ, hắn chỉ thích chơi với cô. Khi cô chơi trò xếp gỗ, hắn liền ở bên cạnh xếp khối gỗ với cô. Khi cô đọc một cuốn truyện tranh, chỗ nào không biết, hắn sẽ giải thích cho cô bằng chất giọng giản dị, non nớt. Ngay cả khi ngủ trưa, hắn phải ôm cô ngủ chung mới chịu.
Mãi cho đến khi những đứa trẻ khác ở trong lớp giễu cợt Hạ Kỳ, dưới sự tức giận, Hạ Kỳ đã quay sang nói với Quân Cẩn Ngôn:
"Từ nay về sau, cậu đừng chơi với tớ nữa!"
Kết quả, đôi mắt trống rỗng của Quân Cẩn Ngôn nháy mắt bị tầng nước bao phủ, bàn tay nhỏ gắt gao nắm chặt làn váy Hạ Kỳ, giọng điệu nghẹn ngào, khô khốc nói:
"Cậu...không cần tớ sao?"
Lúc đó, Hạ Kỳ chỉ cảm thấy hô hấp đều bị đè nén trong lồng ngực, nóng nóng, ngứa ngáy lại có chút mềm nhũn. Sau đó, khi tới giờ ăn cơm trưa, Quân Cẩn Ngôn đem tất cả đồ ăn trưa của mình đẩy đến trước mặt Hạ Kỳ, giống như muốn lấy lòng cô, giọng điệu lo lắng sâu xa:
"Tất cả mọi thứ của tớ, tớ sẽ đem hết cho Kỳ Kỳ, cho nên Kỳ Kỳ không thể không cần tớ, chúng ta phải vĩnh viễn ở bên nhau"
Thoạt nhìn trông hắn giống như một chú cún sắp bị vứt bỏ, đang liều mình để lấy lòng chủ nhân.
Chỉ là khi đó, cô lại không biết, chó sói và chó khi còn nhỏ rất giống nhau, nhưng khi lớn lên, sự khác biệt sẽ ngày càng lớn. Dù cho chó sói có thuần hóa như thế nào thì bên trong xương cốt của nó vẫn còn tồn tại một mặt tàn bạo...