Editor: Chè Xôi Nước - Beta: Semii
"Sẽ không." Cô gật đầu bảo đảm.
Anh trầm mặc một lát sau,rốt cuộc cũng buông ngón tay cô ra, tay cô vừa được tự do thì liền từ từ rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh.
Trong lòng bàn tay cô chảy rất nhiều mồ hôi, cô vẫn không biết là anh đang nhìn mình. Run run lấy từ trong túi một tờ khăn giấy, lau mồ hôi ở trong lòng bàn tay.
Anh rũ đôi mắt xuống, tầm mắt dừng lại trên hành động của cô, "Anh thật sự bẩn sao?"
Cô có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía anh, "Vì sao lại nói như vậy?"
"Nếu không phải như vậy, vì sao em lại muốn lau tay?" Anh hỏi ngược lại cô.
Đôi mắt anh nặng nề nhìn cô khiến lòng cô bất chợt hiện lên một tia run rẩy "Em...... lau tay là bởi vì lòng bàn tay có mồ hôi, chứ không phải vì......" Khó mà giải thích được cho anh hiểu, đã vậy càng ở gần cô lại càng nói lắp. Cô có thể không cần giải thích, nhưng biểu hiện trên mặt anh lại hiện ra vẻ thống khổ làm cho cô không biết phải phản ứng ra sao,muốn nói cho anh hiểu.
"Phải không?" Anh lẩm bẩm tay nâng lấy cái ót của cô, môi dán lên nàng vành tai, "Vậy chứng mình cho anh xem."
"Chứng minh?" Muốn chứng minh như thế nào? Cô nghi ngờ, hơi thở của anh ở bên tai, làm suy nghĩ của cô ngày càng loạn hơn.
"Đúng vậy, chứng minh." Anh khẳng định thêm một lần nữa, "Anh muốn biết, lời em nói có thật hay không."
Đôi môi anh chậm rãi rời khỏi tai, tầm mắt chính đối diện cô. Hai người Mặt đối mặt với nhau, ở trong hoàn cảnh tối tăm này cô vẫn có thể thấy rõ ràng mọi loại biểu cảm trên mặt anh không sót một chi tiết nào.
Đột nhiên, trong đầu cô hiện lên một loại suy nghĩ, anh...... Anh không phải là muốn bắt tay cô chạm vào chỗ chứ...... "Anh là muốn em......" Cô ấp úng.
"Không muốn sao?" Ánh mắt anh hoàn toàn bộc lộ suy nghĩ của mình với cô.
Loại chuyện này, quá điên cuồng! Có điều nghĩ lại thì... cô cảm thấy có một luồng khí nóng xông thẳng lên trán, cô dường như vẫn khả năng làm được .
đôi mắt của anh đang nhìn chằm chằm cô , giống như một cái hố sâu không có một chút gợn sóng , "Kỳ kỳ, rất đau......" Đôi môi mỏng lúc đóng lúc mở, anh chỉ nói bốn chữ.
Đau...... thật sự đau tới vậy?
Giọng nói anh lạnh nhạt giống như giọt nước thấm vào màng nhĩ, đôi mắt trống rỗng mang theo một loại mê hoặc.
Trong lòng cô có chút khó thở không hiểu được. Loại cảm giác này là gì? Có chút đau lòng, có chút thương tiếc, sợ người ta hiểu lầm liền đi giải thích.
Muốn lấp đầy khoảng trống trong lòng anh, Muốn cho đôi mắt anh đừng trở nên vô hồn trống rỗng mà giống như những người bình thường chở che cho nhau cùng trải qua tất cả những cung bậc cảm xúc.
Sau đó,không biết ma xui quỷ khiến gì mà tay cô từ từ hướng tới qua chỗ anh ,chạm vào luồng nhiệt nóng bỏng của anh.
Chỗ nóng như lửa đó giống như muốn làm bỏng rát cả tay cô.
Còn anh, nãy giờ vẫn rất bình tĩnh, chỉ im lặng quan sát cô, duy nhất vừa rồi là đôi mắt có chút ngạc nhiên rồi trở thành cảm xúc vui sướng.
Không gian trở nên im lặng, không biết qua bao lâu, cô mới nghe giọng anh nỉ non, "Vậy là anh không bẩn, đúng không?"
"Đúng, không bẩn." Cô nghe thấy bản thân trả lời anh như vậy.
Thời điểm Hạ Kỳ trở lại phòng ngủ, mặt cô vẫn nóng ran. Từ lúc kết thúc phim cho đến lúc rời khỏi rạp, trong đầu cô luôn cảm giác mơ hồ trống rỗng.