Yêu Cuồng Loạn

Yêu Cuồng Loạn - Chương 67: Nếu như tôi xin em




Editor: DL - Beta: Semii



Cơ thể cô nhịn được mà run rẩy thêm lần nữa lần nữa, có cảm giác sao? Không, không phải!



Cô mạnh mẽ quay đầu đi, tránh né lưỡi hắn.



Sắc mặt hắn thay đổi, cúi đầu lần thứ ba...



Chát!



Cô giương tay tát mạnh lên mặt hắn, âm thanh va chạm vang lên rõ mồn một trong màn đêm giã trong đêm.



Tất cả Người qua đường đột nhiên đều nhìn sang bên này.



Diệp Nam Khanh khẽ nghiêng đầu, đứng bất động như một pho tượng. Từ nhỏ đến lớn, số lần hắn bị tát không nhiều. Kể từ năm 12 tuổi hắn cũng đã không còn bị tát nữa.



Nhưng bây giờ... người con gái hắn một lòng mong muốn lại tát hắn một cái.



Thời gian dường như bị ngưng đọng lại.



Đôi mắt hắn cụp xuống như đang suy nghĩ chuyện gì, còn cô thì thở hổn hển, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng rực.



Một lúc sau, hắn đưa tay chạm vào má trái, nơi mới vừa bị cô đánh.



"Thì ra bị em đánh lại đau đến như vậy." Mà hắn cũng chẳng biết là đau ở mặt hay là tim.



"Anh Diệp, nếu lần sau anh còn tùy tiện làm chuyện này với tôi, tôi sẽ đánh anh, thậm chí là báo cảnh sát bắt anh tội quấy rồi tình dục. Tôi nghĩ chủ tịch của tập đoàn Tứ Hải cũng không muốnxuất hiện trên báo vì những việc như thế này đúng không?



Cô nói liền một hơi.



Đôi mắt hắn nheo lại nhìn cô chằm chằm: "Em đang uy hiếp tôi?"




"Nếu Anh cảm thấy thế thì là thế." Cô đáp.



Hắn đột nhiên cười khẩy, ánh mắt gắt gao nhìn cô: "Hạ Kỳ, em dựa vào cái gì uy hiếp tôi? Lúc trước là em va vào tôi trước, cũng là em nắm lấy tay tôi trước! Nếu như em không trêu chọc tôi vậy thì bây giờ tôi cũng không đau lòng thế này!"



Khi đó, ở giữa đám người đông đúc, lúc cô bị đám người đẩy ngã vào trong ngực hắn, là cô đã nắm lấy tay hắn trước, nói: " Cùng nhau chen ra đi" Câu nói ấy đã khiến anh ngẩn ngơ.



Sau đó, trong vô thức hắn và cô đã chen ra khỏi đám đông. Hắn bỏ lại sự kiện đang được tổ chức cùng cô đến trước máy bán hàng tự động, nhìn cô lấy đồng xu từ trong túi áo mua hai chai coca.




"Tôi tên Hạ Kỳ, còn anh?" Cô sảng khoái cười , đưa cho hắn một chai coca.



"Diệp Nam Khanh." Hắn nói cho cô tên của mình, nhưng cô lại giống như vừa nghe một cái tên hết sức bình thường, không biết thân phận anh là gì.



Nụ cười của cô khiến anh dường như quay ngược về một thời điểm nào đó trong quá khứ, phảng phất thấy được bóng dáng của một người nào đó.



Hắn muốn có được nụ cười này., nhiều năm qua ngoại trừ tập đoàn Tứ Hải đây là lần đầu tiên hắn sinh ra cảm xúc "muốn" một thứ gì đó lần nữa.



"Hạ Kỳ, là em trêu trọc tôi trước!" Diệp Nam Khanh gầm nhẹ.



Hạ Kỳ mím môi, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt: "Diệp Nam Khanh, trước kia tôi đã nói, cái tôi muốn là một người một lòng một dạ yêu tôi, mà tôi cũng sẽ một lòng một dạ yêu anh ấy. Tôi không phải là thế thân của bất kỳ ai, cũng không muốn làm thế thân của ai. Huống hồ bây giờ anh đã tìm được người mà anh luôn tìm kiếm."



Mai Hân Di!



Cả Cô và hắn đều biết người vừa được nhắc đến là ai.



Hạ Kỳ xoay người muốn rời đi nhưng lại nghe thấy giọng nói của Diệp Nam Khanh vang ở phía sau.

"Nếu như tôi cầu xin em? Cầu Xin em lần nữa quay về bên tôi có được không?" Vì cô cho nên hắn đã tạm thời buông bỏ sự kiêu ngạo của chính mình. Nghĩ đến tấm ảnh cô và Quân Cẩn Ngôn dựa vào nhau mà hắn đã thấy lúc sáng, lại nghĩ đến cô sẽ yêu một người đàn ông khác, trái tim hắn lập tức cảm thấy trống rỗng, muốn nắm lấy nhưng nắm không được, cảm xúc ghen tuông đau đớn len lỏi khắp cơ thể hắn.