Editor : Semii 세미
Mặc dù trước đó Quân Cẩn Ngôn từng tới trường học cô mấy lần, nhưng là bởi vì anh ít xuất hiện trên các phương tiện truyền thông nên trong trường học cũng không có ai nhận ra anh là Tam thiếu gia nhà họ Quân. Nhưng mà bây giờ. . .
"Em bận tâm?"
"Đương nhiên là bận tâm rồi."
"Tại sao em lại bận tâm?" Giọng nói lạnh lùng của anh nhàn nhạt vang lên.
Cô khẽ giật mình, nhìn thấy anh đột nhiên nghiêng người, khuôn mặt cúi sát gần cô. Cô theo bản năng lui về sau một bước nhưng lại bị tay phải của anh nắm ở eo.
"Anh. . . muốn làm gì?" Cô có chút khẩn trương hỏi.
Mặt của anh dựa vào cô rất gần, đến mức cô có thể dễ dàng nhìn thấy hình bóng của cô phảng phất trên đôi mắt anh.
"Nhưng đó chỉ là ảnh chụp mà thôi, xem như bị đăng lên mạng thì thế nào? Chúng ta thật sự có mối quan hệ thân mật, ảnh chụp như vậy cũng rất bình thường không phải sao?" Lúc nói lời này giọng điệu của anh rất lạnh nhạt, thần sắc cũng cực kì lạnh lẽo.
Hô hấp của cô trở nên khó khăn, lại nghe thấy giọng nói của anh tiếp tục vang lên bên tai...
"Hay là em không muốn ai nhìn thấy tấm hình này?"
Cô há miệng,trong đầu lại đột nhiên hiện ra một gương mặt khác, người kia nhìn có vẻ như lịch sự, tao nhã, ôn hòa, nhưng thực ra lại là một người đàn ông lạnh lùng, cao ngạo.
Diệp Nam khanh. . . anh ấy cũng sẽ thấy tấm hình này sao? Mấy bài đăng bát quái giống như bức ảnh này trên diễn đàn chắc là anh ấy sẽ không có hứng thú xem đâu đúng không? Nhưng mà. . . Nếu như anh ấy thật sự nhìn thấy? Anh ấy sẽ phản ứng thế nào?
—— "Tuyệt đối đừng coi trọng Quân Cẩn Ngôn!"
Đây là lời Diệp Nam khanh đã nói với cô, tựa như một lời cảnh cáo.
Hạ Kỳ đang thất thần suy nghĩ, mà Quân Cẩn Ngôn thì vẫn bình tĩnh nhìn người trước mặt. Rõ ràng là cô đang nhìn anh, thế nhưng tâm không đặt trên người anh.
Cô đang suy nghĩ điều gì?
Là nghĩ về chính cô? Hay là đang nghĩ về người khác? !
Vừa nghĩ tới khả năng thứ hai, anh cảm giác như có thứ gì đó chặn ở lồng ngực, khiến anh hô hấp khó khăn.
Cánh tay anh hơi dùng sức đem cô ôm vào lồng ngực.
Mặt của anh vùi trong mái tóc cô, hít hà mùi hương cơ thể cô toát ra. "Kỳ Kỳ, tôi mặc kệ trước đây em thích anh, yêu ai. Nhưng bây giờ người hẹn hò với em là tôi. Người mà em được phép nghĩ đến và yêu chỉ có thể là tôi."
Hạ Kỳ sững sờ, cảm thấy sống lưng hơi đau. Anh ôm rất chặt, chặt đến nỗi cô rất khó để động đậy.
"Anh buông tôi ra đã."
"Nói 'được' đi." Anh vẫn tiếp tục ôm cô. "Tôi muốn em nói 'được'."
Anh muốn nghe câu trả lời của cô, muốn cô đồng ý, hứa hẹn về sau chỉ nghĩ đến anh, chỉ thích một mình anh.
Cô chần chừ thật lâu, một chữ 'được' đơn giản lại không thể dễ dàng thốt ra.
Cả người anh dần căng cứng, một lúc lâu sau mới từng chút từng chút buông lỏng cô ra ôm trước ngực. "Em không đồng ý?" Ánh mắt anh nặng nề nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô đột nhiên có cảm giác sợ hãi.
Lỗ chân lông trên người cô dường như giãn ra, mang theo một cảm giác ớn lạnh. "Tôi. . ." Cô mới chỉ nói một chữ thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Hạ Kỳ giật mình một cái, đó là tiếng chuông điện thoại của cô, thế nhưng điện thoại lúc này lại bị Quân Cẩn Ngôn cầm trong tay,
"Tôi nghe điện thoại một chút." Cô nói, sau đó vươn tay muốn lấy điện thoại của mình từ trong tay Quân Cần Ngôn.
Thế nhưng anh vẫn như cũ cầm điện thoại, không hề có ý định trả lại điện thoại cho cô. Ánh mắt anh nhìn tên của người gọi tới đang hiện trên màn hình.