Hắn thì thầm, môi men theo cằm cô chậm rãi hôn lên cổ, xương quai xanh...
Cơ thể Hạ Kỳ run rẩy, trong tình huống này, một khi không cẩn thận thì sẽ rất dễ dàng kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn, đến lúc đó sẽ không đoán trước được hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Phải làm thế nào mới có thể khiến hắn buông cô ra?
Cô liều mạng nghĩ biện pháp đối phó, nhưng lại không dự đoán được, động tác hắn đội nhiên dừng lại: "Sợ sao?" Hắn đột ngột hỏi.
Cô ngẩn ra, trong một khoảng thời gian ngắn cũng quên phản ứng lại.
Hắn ngẩng đầu, bàn tay đặt ở trên cổ cô, giống như muốn cảm nhận từng nhịp đập của mạch máu: "Nếu em sợ, tôi có thể không làm bất cứ thứ gì."
Vẻ mặt Hạ Kỳ kinh ngạc, dường như không thể tin được những gì tai mình vừa nghe thấy, chỉ nghe thấy hắn tiếp tục nói: "Kỳ Kỳ, tôi có thể không làm bất cứ thứ gì, chỉ cần em ở lại bên tôi."
Chỉ vì cô mà hắn liều mạng đè nén khát vọng và ham muốn của bản thân, mong muốn của hắn đơn giản chỉ là muốn cô ở lại bên cạnh hắn...
---
Hạ Kỳ không ngờ Quân Cẩn Ngôn sẽ nói ra những lời như vậy, mà hắn, cũng thực sự làm theo như thế. Chỉ nắm tay cô rồi đi ngủ.
Giường trong phòng bệnh VIP rất lớn, cho dù hai người nằm trên đó cũng dư dả.
Hạ Kỳ nằm nghiêng, nhìn Quân Cẩn Ngôn nắm tay cô rồi cuộn tròn người lại, nhắm hai mắt ngủ. Bộ dạng vẫn giống như trước đây, cuộn tròn người lại giống như một thói quen.
Cô từng xem qua một quyển tạp chí về tâm lí học, trong đó nói những người ngủ như thế này là những người cực kì thiếu cảm giác an toàn.
Cho nên...hắn vẫn chưa bao giờ có cảm giác an toàn sao?
Rõ ràng sinh ra trong một gia tộc như vậy, có những thứ mà rất nhiều người cầu xin cả đời cũng chả có được!
Khi hắn ngủ, nhìn qua thì yên tĩnh, hồn nhiên, chỉ là tư thế ngủ như vậy khiến Hạ Kỳ cảm thấy có chút đáng thương, dường như bàn tay cô mà hắn đang nắm lấy chính là thứ hắn có thể dựa vào trong giờ phút này.
Ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt hắn ngủ, đột nhiên cô như bị mê hoặc, một bàn tay còn lại không bị nắm nhẹ nhàng lướt nhẹ lên hàng lông mày của hắn.
Trong bóng đêm, chỉ có một ít ánh sáng nhè nhẹ của trăng xuyên thấu qua khe hở rèm cửa, chiếu lên khuôn mặt hắn, nhìn qua trong hắn thật yên lặng, bình yên.
Cô ở bên người hắn có thể mang lại cho hắn cảm giác an toàn sao? An toàn để có thể chìm vào giấc ngủ sâu?
Giống như khi còn nhỏ, khi hắn ngủ ở bên cạnh cô, luôn lộ ra vẻ mặt mãn nguyện, thoải mái. Đặc biệt là trong thời tiết lạnh giá, khi cô ôm hắn vì sợ lạnh, hắn sẽ càng thêm vui sướng.
Dù cho tư thế ngủ của cô không đẹp, dù cho cô thường xuyên lấn át hắn, nhưng hắn vẫn luôn thích ngủ cùng với cô.
Hắn nói: "Tớ thích Kỳ Kỳ ôm tớ ngủ."
Mà khi cô hỏi hắn tại sao, hắn lại không trả lời. Đối với hắn mà nói, thích chính là thích, đó chỉ là một loại cảm giác, thậm chí không cần lý do gì cả.
Ngón tay Hạ Kỳ nhẹ nhàng vén tóc mái của Quân Cẩn Ngôn ra, nhìn vết thương bị khâu kia, đột nhiên cô có một loại cảm giác bất lực.
Hắn bị thương, khiến cô áy náy, hắn cố chấp và kiên trì khiến cô đau đầu, nếu còn tiếp tục như vậy, cô không biết phải đối mặt với hắn như thế nào...
Suy nghĩ hỗn loạn, bản thân cô cũng không tìm ra được một câu trả lời nào hợp lý!
---
Khi Mai Hân Di nhìn thấy Diệp Nam Khanh, Diệp Nam Khanh đang ngồi lẳng lặng uống rượu trên sô pha ở phòng khách, đối diện sô pha là màn hình TV, đang truyền phát tin tức gì đó.
Mai Hân Di vừa vào thì thấy, là một bộ phim truyền hình lúc cô ta mới ra mắt, chỉ là một vai nhỏ, nhưng bởi vì thân phận là vũ nương cho nên có không ít cảnh quay tình cảm mãnh liệt bị lộ ra ngoài.