Yêu Cuồng Loạn

Yêu Cuồng Loạn - Chương 3: Hắn ta thật yêu nghiệt




Dáng vẻ quen thuộc này khiến cơ thể Hạ Kỳ bỗng chốc cứng đờ. Ông chủ Vương đứng một bên nói:

  “Tiểu Kỳ, mau phục vụ rượu cho khách”

Hạ Kỳ không trả lời nhưng ngay lúc này, người đàn ông đang nghịch điện thoại không chút để ý đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô.

Khuôn mặt tuấn mĩ, góc cạnh đến hoàn hảo, đôi mắt được mái tóc che đi bây giờ ở dưới ánh đèn hiện lên thật xinh đẹp, giống như một đóa hoa sen trắng, ánh mắt lộ ra một tia hoảng hốt nhưng ngay sau đó biến thành một ánh nhìn chuyên chú, giống như một mạng lưới bao phủ lấy toàn bộ cơ thể cô.

Hạ Kỳ chỉ cảm thấy lúc này tay chân cô đều có cảm giác lạnh lẽo.

Ông chủ Vương lại thấp giọng thúc giục:

  “Đừng đứng thất thần bất động ở đấy nữa!”

  “Sao hả? Muốn lấy ba bình rượu đỏ này để bồi tội sao?”

Một người đàn ông cao lớn đứng chắn trước mặt Hạ Kỳ, cầm lấy một chai rượu vang đỏ, thong thả ung dung bật nút chai, đi tới trước mặt Lưu Mai Mai, đem rượu vang đỏ đổ xuống người Lưu Mai Mai, từ đỉnh đầu đổ xuống toàn bộ.

Tí tách!

Căn phòng lập tức tràn ngập mùi vị của rượu vang đỏ mà Lưu Mai Mai bây giờ, trên đầu, trên khuôn mặt, cả người đều là màu đỏ của rượu. Lưu Mai Mai sợ đến nỗi quên cả khóc.

Khi đối phương cầm lấy chai rượu thứ hai đi về hướng Lưu Mai Mai chuẩn bị đổ xuống người Lưu Mai Mai một lần nữa thì Hạ Kỳ bỗng lên tiếng:

  “Đủ rồi, cho dù cô ấy lúc trước đã đắc tội các anh nhưng cô ấy cũng đã nhận được giáo huấn rồi”

  “Sao hả? Cô muốn thay thế cho cô ta à?”

Người đàn ông cầm chai rượu cười nhạo, bàn tay liên tục xoay chai rượu, mắt thấy chai rượu sắp tạt về phía người Hạ Kỳ nhưng ngay lúc này, một bóng người lao tới trước mặt Hạ Kỳ.

Rào!

Màu đỏ của rượu giống như màu máu tươi tạt thẳng vào bộ tây trang trắng tinh và trên khuôn mặt tinh xảo. Dọc theo mái tóc đen tuyền, rượu chảy xuống khắp khuôn mặt, nước da vốn đã trắng nay có thêm chút rượu đỏ càng thêm ma mị.

Lãnh đạm mà tuyệt diễm, yên tĩnh lại mê hoặc lòng người!

Căn phòng ngay lập tức trở nên tĩnh mịch.

  “Kỳ Kỳ, đã lâu không gặp”

Đôi môi mỏng khẽ cong lên thành một nụ cười nhạt, người đàn ông lãnh đạm, cao ngạo khẽ thốt ra một câu chào hỏi như chưa hề biết bản thân mình bây giờ chật vật như thế nào.

Mọi người xung quanh như hít phải một ngụm khí lạnh.

  “Ngôn thiếu, ngài...biết cô ta?”

Người đàn ông giây phút trước muốn hắt rượu vào người Hạ Kỳ lúc này sắc mặt tái mét, cẩn thận nhìn Quân Cẩn Ngôn trước mặt, tay cầm chai rượu không ngừng run rẩy.

Ai có thể ngờ được vị Tam thiếu gia của Quân gia đột nhiên lao tới vì một người phụ nữa mà lấy thân mình chắn rượu chứ!

Tuy nhiên, điều khiến hắn ta bất ngờ hơn chính là, Quân Cẩn Ngôn xoay người lại, ánh mắt lơ đễnh, đột nhiên tiến lên vài bước, vươn một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay hắn ta.

Chai rượu bất ngờ từ tay hắn ta rơi xuống mặt đất, vỡ thành nhiều mảnh. Người đàn ông khuôn mặt đau đớn vặn vẹo:

  “Đau...đau...buông ra”

  “Rất đau sao?”

Giọng điệu nhàn nhạt khiến người khác vừa nghe liền có một loại cảm giác lạnh thấu xương.

  “Vậy nếu cái tay này bị gãy thì ngươi sẽ càng đau hơn nhỉ?”

Câu này có ý gì? Ngay lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết...

Kèm theo đó là tiếng xương bị bẻ gãy, đồng thời tiếng kêu thảm thiết cũng vang lên trong căn phòng. Tay phải của người đàn ông bị biến dạng, nhưng Quân Cẩn Ngôn khuôn mặt vô cảm chỉ đứng đấy nhìn hắn ta, các ngón tay vẫn đặt ở vị trí cũ trên các khớp xương ở bàn tay phải của hắn.

Không chỉ cổ tay, Quân Cẩn Ngôn thậm chí còn đang bẻ gãy từng ngón tay một của tên đó.

Độc ác và tàn nhẫn!

Dường như hắn chỉ đang làm một việc cực kì bình thường và đơn giản giống như những người bình thường, ngồi ăn cơm, thưởng thức trà.