Yêu Cuồng Loạn

Yêu Cuồng Loạn - Chương 29: Nếu em không thích, tôi sẽ không làm




Người đàn ông được gọi là Vương Hải rõ ràng trong lòng vẫn rất tức giận, lúc này nương có men say lập tức hung hay gạt tay Thôi Phàm ra nói: "Chỉ vì nó? Tôi thật ra lại muốn nhìn xem, Quân Cẩn Ngôn sẽ làm chuyện gì khiến tôi hối hận, chẳng lẽ lại đánh tôi đến mức nhập viện giống như Bưu Tử?"



Vương Hải quát lên, giơ bàn tay định hướng về phía người Hạ Kỳ.



Mặc dù Hạ Kỳ lúc này cố gắng làm cho chính mình trở nên bình tĩnh, nhưng cổ áo bị người ta túm, nam nữ cơ thể khác biệt, khiến cô muốn tránh cũng không thể tránh.



Mắt thấy bàn tay sắp đánh xuống người mình thì đột nhiên đầu đối phương bị một bàn tay gắt gao khống chế lại, ngay sau đó, cả người bị một lực mạnh nào đó đá văng ra xa.



Tất cả đều diễn ra trong chớp nhoáng, khi Hạ Kỳ phục hồi lại tinh thần thì nhìn thấy người đàn ông vừa rồi muốn đánh cô đã nằm gục trên mặt đất. Một chân của Quân Cẩn Ngôn đang dẫm lên cái tay vừa rồi định đánh Hạ Kỳ của tên đó. Trên khuôn mặt tuấn tú, đẹp trai bao phủ một tầng sương mù.



Lưu Mai Mai nhân lúc tình cảnh hỗn loạn vội chạy tới bên cạnh Hạ Kỳ: "Cô sao rồi? Có gặp chuyện gì không?" Vừa rồi Lưu Mai Mai nhìn thấy Hạ Kỳ bên này xảy ra chuyện, liền chạy nhanh tới phòng chuyên dùng của Quân Cẩn Ngôn ở quán để kêu gọi người đến cứu.



Cho dù Lưu Mai Mai từng gặp qua Quân Cẩn Ngôn đánh người hung ác một lần, nhưng khi nhìn thấy lại một lần nữa, trong lòng Lưu Mai Mai vẫn nhịn không được mà cảm thấy sợ hãi.



Người đàn ông như vậy, cho dù đẹp trai giàu có, nhưng lại giống như một trái bom nổ chậm, căn bản không phải người phụ nữ nào cũng có thể khống chế.



"Tôi không việc gì." Hạ Kỳ trả lời, lúc này, nếu mà có chuyện thì chính là người đàn ông muốn đánh cô. Nghĩ đến cảnh lần trước Quân Cẩn Ngôn đánh người ta gãy xương ở trong quán, Hạ Kỳ vội vàng tiến lên: "Dừng tay, đừng đánh!"



Một câu nói của cô có tác dụng hơn nhiều so với lời nói của bất cứ kẻ nào khác.



Quân Cẩn Ngôn dừng tay, quay đầu nhìn Hạ Kỳ, nhưng chân của hắn vẫn dẫm lên mu bàn tay của Vương Hải, không hề nhúc nhích.



Đôi mắt phượng sâu thẳm, nhìn về phía cô, sương mù mờ mịt, trong nháy mắt thay thế bằng một ánh mắt nghi hoặc, giống như không hiểu tại sao cô lại kêu hắn đừng đánh.




"Không có bị thương?" Hắn hỏi.



"Ừm, không có bị thương." Cô trả lời một cách chắc chắn.



Lúc này Quân Cẩn Ngôn mới nhấc chân lên, bước từng bước tới trước mặt Hạ Kỳ. Bàn tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt, cổ, cùng với phần da thịt lộ ra bên ngoài quần áo, giống như muốn xác nhận cô thật sự không bị thương.



Hạ Kỳ thở dài, nhưng không ngăn cản hành vi này của hắn, cô nói: "Cảm ơn anh vừa rồi đã cứu tôi, nhưng mà...Về sau đừng có động tý lại đánh nhau như vậy nữa."




"Em không thích?" Hắn hỏi.



Cô gật gật đầu, khi mà Quân Cẩn Ngôn đánh người, thô bạo tàn nhẫn, mang theo một loại quyết đoán tuyệt tình cùng với điên cuồng khiến cô cảm thấy sợ hãi.



"Nếu em không thích, tôi sẽ không làm." Quân Cẩn Ngôn nói.



"Cái gì?" Hạ Kỳ còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy xung quanh mình vang lên tiếng la thét chói tai.



Chỉ thấy Vương Hải vốn đã bị đánh nằm rạp xuống mặt đất giờ phút này đang giơ một cái ghế lên, lắc lư chạy về hướng bọn họ.



Hạ Kỳ chỉ cảm thấy cả người bỗng nhiên bị Quân Cẩn Ngôn ôm lấy, ngay sau đó, một tiếng "rầm" vang lên trong đại sảnh của quán.



Ghế dựa đập vào phần lưng và phần đầu bên trái của Quân Cẩn Ngôn. Nhưng hắn lại đem cô bảo vệ trong ngực, để mặc Vương Hải cầm chiếc ghế gãy tiếp tục đánh trên người hắn từng chút từng chút một.