Yêu Cuồng Loạn

Yêu Cuồng Loạn - Chương 24: Quần áo của tôi, em có thể cởi




Mãi cho đến khi lấy sủi cảo đông lạnh nhanh chóng trở về nhà, Quân Cẩn Ngôn vẫn không nói dù chỉ một câu. Hạ Kỳ lấy thuốc mỡ và băng dán cá nhân ra, đi tới bên cạnh Quân Cẩn Ngôn: "Anh ngồi lên sô pha đi, tôi bôi thuốc cho anh."



Hắn nhìn cô một lát, sau đó vẫn ngồi xuống một bên sô pha. Cô kéo tay hắn ra, lấy băng dán cá nhân dán lên mấy chỗ vết trầy ở các khớp xương trên ngón tay, sau đó lại cầm lấy thuốc mỡ.



"Hơi nâng mặt lên một chút." Cô nói với hắn, giờ phút này, bộ dạng hắn cúi đầu thật sự không tiện để bôi thuốc mỡ.



Cằm hắn hơi nâng lên, lộ ra chiếc cổ cùng với yết hầu nam tính, con ngươi đen nhánh giờ phút này không nhìn ra thần sắc gì, mà trên khuôn mặt hắn có mấy chỗ sưng đỏ nhìn đến ghê người.



Lòng bàn tay chứa thuốc mỡ, cô nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt hắn, cuối cùng, cô vuốt những sợi tóc mái trên trán hắn ra, kiểm tra xem trên trán có vết thương nào không.



Hắn giống như một con búp bê Barbie yên tĩnh, từ đầu đến cuối, cổ họng không phát ra một âm thanh nào, chỉ lẳng lặng nhìn cô.



Sau khi bôi xong mấy vết thương trên mặt hắn, cô lại hỏi: "Trên người anh còn có chỗ nào không? Có chỗ nào bị thương nữa không?" Vì hắn ăn mặc quần áo chỉnh tề, cô căn bản không biết trên người hắn còn có chỗ nào bị thương nữa không.





Hắn vẫn mím môi, ngay khi cô đang nghĩ hôm nay hắn sẽ hoàn toàn không nói chuyện với cô thì hắn đột nhiên nói: "Em muốn biết sao?"



Cô ngây ra một lúc, ngay sau đó nói: "...À, ừ, muốn."




"Quần áo của tôi, em có thể cởi." Hắn nói.



Mặt cô ngay lập tức đỏ lên, giọng điệu của hắn khi nói ra lời này thật sự rất bình tĩnh, nhưng khi lọt vào lỗ tai cô lại có một tia quái dị cùng ái muội không nói nên lời.



"Nếu trên người anh không còn chỗ nào đau nữa, anh có thể tự mình bôi thuốc mỡ." Cô đột nhiên đứng lên, cầm thuốc mỡ nhét vào trong tay hắn, sau đó đi vào phòng bếp, bắt đầu nấu sủi cảo đông lạnh mua ở siêu thị về.



Quân Cẩn Ngôn cúi đầu, rũ mắt nhìn lọ thuốc mỡ trong tay mình, một lát sau đi theo Hạ Kỳ vào phòng bếp.




Trong bếp, nhìn thân ảnh bận rộn, phổ thông bình thường nhưng lại hấp dẫn ánh mắt của hắn một cách kì lạ. Dường như giây phút lần đầu tiên nhìn thấy cô, thế giới trống rỗng của hắn đã có sự tồn tại của cô.



Ngay cả khi cô không nói gì, không làm gì, cũng có khiến hắn trầm mê không tỉnh. Dần dần lớn lên, loại chìm đắm này ngày càng tăng lên.



Cô đối với hắn giống như đã được định trước trong một cái liếc mắt.



Ngay từ đầu, hắn trong lúc vô ý đã nhìn thấy cô ngồi xổm bên hố cát, dùng nhánh cây nhỏ từng nét từng nét vẽ lên một lên bức tranh giản đơn, rồi không ngừng nói chuyện với một đứa trẻ khác ở bên cạnh, lúc đó hắn đã bị thu hút.




Hắn muốn cô, muốn cô chăm chú nhìn hắn, muốn cô không ngừng nói chuyện với hắn. Nếu như được cùng cô nói chuyện như vậy, hắn nhất định có thể hiểu ra, như thế nào mới là hạnh phúc thật sự.



Cho nên, năm đó, hắn túm lấy làn váy của cô, đi theo cô về nhà.




"Em không muốn xem cơ thể của tôi sao?" Giọng nói nhàn nhạt, lạnh lùng vang lên sau lưng Hạ Kỳ.



Hạ Kỳ quay đầu lại, nhìn thấy Quân Cẩn Ngôn dáng người thẳng tắp đứng ở cửa phòng bếp, không chớp mắt nhìn cô.



Cô cắn môi nói: "Quân Cẩn Ngôn, chúng ta không còn là những đứa trẻ nữa!"



"Cho nên không thể giống như trước đây được sao?" Hắn hỏi.



Trước đây, cô và hắn đều đã vô cùng quen thuộc khi nhìn thấy cơ thể đối phương, thậm chí lúc nhỏ còn tắm chung với nhau. Cho dù sau này lớn lên một chút, hắn vẫn thường xuyên ngủ cùng với cô. Khi ngủ, hắn có thói quen cuộn người lại giống như con tôm, khi được cô ôm vào lòng, hắn sẽ cực kỳ vui sướng.