Yêu Cùng Giới Thì Được, Nhưng Tôi Không Nằm Dưới

Chương 32




"Hứa Tri Tri, cậu hôn mình một cái đi, để mình biết cảm giác thế nào?"

"Chắc phải vẽ thêm đường phụ ở đây thôi..." Tề Yểu Yểu lẩm bẩm một mình, ngòi bút vẽ đi vẽ lại trên hình vẽ, nhưng càng vẽ, đôi mày liễu càng nhíu chặt, nàng tính tới tính lui, nhưng điểm cắt vẫn sai, không giải được.

Hay là mình nên đổi cách giải?

A... không được!

Tề Yểu Yểu nản lòng, vứt bút xuống bàn, úp mặt vào lòng bàn tay, khó quá à!!

Đúng lúc này, một bóng hình quen thuộc đi ngang qua, đặt một chiếc túi giấy màu đỏ xuống cái bàn trống bên cạnh.

Tề Yểu Yểu nghiêng đầu nhìn sang.

Hứa Tri, mặc đồng phục Nhất Trung, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ có khóe miệng hơi co lại, cô cố gắng kìm nén, nhẹ nhàng kéo ghế ra ngồi xuống.

Tề Yểu Yểu chớp mắt mấy cái, nhìn cô không chớp mắt.

Sao... lại quay về lúc này?!

Gần như vậy, dưới ánh đèn sáng, Tề Yểu Yểu có thể nhìn rõ từng sợi lông mày, từng mảnh da trắng trẻo của Hứa Tri, đến cả đường cong nhỏ nhất nơi bờ môi mỏng cũng không thể che giấu.

Đúng là Hứa Tri mà.

Á á! Cảm giác này...

Tề Yểu Yểu nhìn chằm chằm, nghe rõ ràng tiếng tim mình đập thình thịch.

Ánh mắt bên cạnh có sức hút mãnh liệt, nhưng Hứa Tri cố gắng không nhìn lại. Cô lấy cuốn sách trên cùng ra, lật đến phần kiến thức cần thiết, phát hiện bên trong kẹp vài tờ giấy trắng.

Chắc là bài kiểm tra vừa phát.

Hứa Tri tìm một cây bút, rồi bắt đầu làm bài.

Giờ học không được nói chuyện, từ lúc Hứa Tri bước vào lớp đến khi ngồi xuống làm bài, trong lớp chỉ có tiếng bút viết trên giấy và tiếng lật trang thi thoảng vang lên.

Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh.

Tề Yểu Yểu không làm bài nữa, dù sao cũng không làm được, nàng cứ thế nhìn chằm chằm vào Hứa Tri.

Chắc Hứa Tri không thấy mình, không nhận ra mình đâu nhỉ?

Không thể nào.

Đâu phải cô ấy mù.

Mà hai người từ đầu đến cuối còn chưa một lần giao nhau ánh mắt.

Hứa Tri rõ ràng là cố ý!

Cố ý khinh thường mình!

Nhận ra điều này, Tề Yểu Yểu ngay lập tức cảm thấy không vui, nàng đã hy sinh rất nhiều chỉ để tạo bất ngờ cho Hứa Tri.

Mặc dù việc "Hứa Tri là học sinh đứng đầu khối trường Nhất Trung" khiến bất ngờ này giảm đi không ít.

Nhưng mà...

Cũng phải có chút phản ứng chứ...?

Tề Yểu Yểu buồn bã, trong lòng bỗng trào dâng một cảm giác khó tả, tay nàng luồn xuống gầm bàn, cố tình kéo mạnh vạt áo đồng phục của Hứa Tri.

Cổ họng Hứa Tri khẽ động, nhưng cô vẫn không thèm quan tâm.

Tề Yểu Yểu lúc này càng chắc chắn Hứa Tri đang cố tình lơ mình, nàng chống tay lên bàn, tay còn lại cứ kéo áo Hứa Tri liên tục, từng cái từng cái.

Ngay khi Hứa Tri bắt đầu nhíu mày, định nhắc nhở Tề Yểu Yểu đừng làm ồn nữa.

Chuông hết tiết vang lên.

Tề Yểu Yểu lập tức ngồi thẳng dậy, đẩy bài toán khó vừa làm về phía bàn Hứa Tri, giọng điệu nhõng nhẽo ra lệnh: "Mình không làm được bài này, cậu chỉ cho mình đi!"

Không chờ Hứa Tri phản ứng.

Vừa lúc Tề Yểu Yểu cất lời, trong lớp bắt đầu có sự náo động, bốn phía mọi người đều rời chỗ.

"Cậu không làm được chỗ nào?"

"Yểu Yểu, môn nào không hiểu?"

"Câu nào, câu nào, là đề kiểm tra à? Để mình giúp cậu xem thử."

Hứa Tri chỉ kịp thấy ánh sáng xung quanh mình nhanh chóng tối lại, khi mười mấy bạn học từ bốn phía kéo đến, chen chúc quanh bàn cô.

Không, chính xác hơn là đang chen chúc quanh Tề Yểu Yểu.

Hứa Tri: "..."

Bị chen chúc thế này, Hứa Tri không thể làm bài được.

Sớm đã biết sẽ phiền phức mà.

Hứa Tri nhíu mày, cố gắng lên tiếng: "Các cậu..."

Nhưng chẳng ai nghe cô nói gì cả, mọi người ồn ào náo nhiệt vô cùng.

Hơn nữa, trong số những người nhiệt tình giúp đỡ còn có một giọng nói rất quen thuộc, là Hồ Tiểu Hoa - "Yểu Yểu, để mình giúp cậu! Mình làm được bài này mà!"

Hứa Tri: "..."

Hứa Tri chợt nhớ lại tin nhắn "Rút kiếm chiến đấu!" của Hồ Tiểu Hoa ngày hôm qua, gân xanh trên trán nổi lên.

Cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra.

Sau khi bình tĩnh lại, Hứa Tri nâng cao giọng nói: "Tránh ra một chút, cần gì nhiều người dạy thế?"

Giọng Hứa Tri không lớn, nhưng từ xung quanh cô bắt đầu trở nên yên tĩnh. Dần dần, mọi người đều im lặng.

Có người nhìn sang cô, rồi mới nhận ra: "Ê? Lớp trưởng à? Cậu về lúc nào vậy?"

"Nhanh thế! Đã có điểm chưa, lớp trưởng, có đứng nhất không?"

"Cái này còn phải hỏi à."

"Chúc mừng chúc mừng."

"Nhưng có lớp trưởng rồi, chúng mình còn dạy Yểu Yểu được không?"

"... Đúng rồi đấy. Cô Chu xếp chỗ ngồi như vậy chắc chắn là có ý đồ mà."

"Ê, nhưng lớp trưởng cũng bận lắm mà, mình thay cậu được không!"

Mặc dù nói vậy nhưng cuối cùng ai cũng ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi.

Hứa Tri cảm thấy xung quanh sáng sủa trở lại, cô quay đầu nhìn Tề Yểu Yểu.

Tề Yểu Yểu mím đôi môi anh đào, trông đầy vẻ không vui, còn có chút ấm ức. Nàng khẽ trừng Hứa Tri, nhưng chưa trừng được bao lâu, mắt đã bắt đầu hơi đỏ lên.

Hứa Tri giật mình, cảm thấy khó xử và đau đầu.

Hứa Tri: "Cậu..."

"Mình không hiểu bài này." Tề Yểu Yểu ngắt lời Hứa Tri, lại đẩy đề bài về phía cô.

Hứa Tri do dự một lúc, nhìn vào bài toán, rồi cầm bút vẽ một đường phụ lên hình vẽ nguệch ngoạc của Tề Yểu Yểu: "Đây là kiến thức về hàm số, phải thêm đường phụ trợ ở đây."

Tề Yểu Yểu nhìn cô vẽ xong, rồi lại thấy cô viết một công thức toán học bên cạnh.

Vấn đề nan giải của đề toán nhanh chóng được giải quyết.

Sau khi tìm ra hướng giải, ánh mắt của Tề Yểu Yểu không còn tập trung vào bài toán nữa, mà lại hướng về bàn tay đang cầm bút của Hứa Tri.

Những ngón tay dài, trắng trẻo, từng khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt tỉa gọn gàng với những hình lưỡi liềm nhạt ở gốc móng.

Cảm giác này hoàn toàn khác so với khi nhìn Hứa Tri pha cocktail.

Cảm giác không vui ban nãy tan biến, trong lòng Tề Yểu Yểu tràn đầy một sự thỏa mãn kỳ lạ.

"Hiểu chưa?" Hứa Tri hỏi.

Tề Yểu Yểu kéo dài âm tiết "Ừ", rồi đưa tay ra.

Hứa Tri tưởng Tề Yểu Yểu muốn chỉ vào bài toán, muốn hỏi rõ chỗ nào chưa hiểu, nhưng không ngờ bàn tay đó lại chạm thẳng vào tay cô!

Cảm giác mát lạnh.

Như có một luồng điện chạy qua.

Hứa Tri giật mình, lập tức rút tay lại, ngước mắt nhìn cô ấy.

Tề Yểu Yểu vô tội nhìn lại, đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp, vẻ ủy khuất ban nãy đã biến mất, thay vào đó là giọng điệu nũng nịu: "Hiểu rồi. Lớp trưởng giỏi quá à."

Hứa Tri: "..."

Đừng như vậy.

Nói chuyện tử tế đi, tôi sợ.

Sau khi chạm vào bàn tay xinh đẹp của Hứa Tri, Tề Yểu Yểu đã thỏa mãn, cũng không làm quá, nàng rút lại bài kiểm tra của mình, dù sao cũng đang ở trong lớp, không thể để người khác nhìn thấy quan hệ giữa hai người.

Mặc dù đã hiểu bài, nhưng Tề Yểu Yểu lại mất hứng làm bài, ánh mắt của nàng đổ dồn vào chiếc túi giấy màu đỏ mà Hứa Tri mang đến.

Nàng tò mò với tay lấy chiếc túi.

Hứa Tri không ngăn cản.

Trong túi là chiếc cúp, giấy chứng nhận, huy chương và một phong bì dày.

Tề Yểu Yểu không mở phong bì chứa tiền thưởng, nàng chỉ lấy giấy chứng nhận ra xem.

Giải nhất cuộc thi Vật lý cấp Trung học lần thứ mười sáu, ngày trao giải hôm nay.

Huy chương mạ vàng, còn có chiếc cúp pha lê cầm rất thích tay.

Wow!

Tề Yểu Yểu cầm chiếc cúp nặng trịch, thầm nghĩ, đây chính là trọng lượng của kiến thức!

Rồi lại nhìn chiếc huy chương tròn, đây chính là hình dáng của kiến thức!

Chị Tri Tri của mình thật giỏi, thật lợi hại thật thông minh~~

Sau khi khám phá kỹ lưỡng, Tề Yểu Yểu cất lại mọi thứ vào túi.

Giờ ra chơi ngắn ngủi kết thúc, tiết học cuối cùng của buổi chiều bắt đầu.

Hóa học.

Thầy giáo hóa hơi hói đứng trên bục giảng, kết nối tất cả các kiến thức liên quan đến phương trình phản ứng điện phân đã học trong ba năm, giúp học sinh ôn tập một cách hệ thống. Khi gặp những điểm trọng tâm, thầy nhấn mạnh và đưa ra các dạng bài tập.

Tề Yểu Yểu chống cằm nhìn một lúc, buổi sáng còn có thể tập trung nhờ sự mới mẻ, nhưng từ khi Hứa Tri về, nàng không tập trung nổi nữa.

Ánh mắt cứ lơ đãng nhìn về phía Hứa Tri.

Quả nhiên... yêu đương làm ảnh hưởng đến việc học hành sao?

Hứa Tri có thể cảm nhận được ánh mắt của Tề Yểu Yểu, nhưng cô cố gắng kiềm chế, coi như không nhìn thấy. Cho đến khi Tề Yểu Yểu càng ngày càng quá đáng, thậm chí còn chống cằm quay sang nhìn cô một cách trắng trợn...

Cuối cùng Hứa Tri cũng không nhịn được nữa, viết một câu lên giấy nháp rồi đưa cho nàng.

Tề Yểu Yểu cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt, nhìn vào tờ giấy.

——"Đừng nhìn mình nữa."

Tề Yểu Yểu mím môi cười, cũng cầm bút viết, rồi đẩy trở lại.

——"Tri Tri, cậu cũng không nhìn mình mà. Làm sao cậu biết mình cứ nhìn cậu dạ?"

Cãi cọ vớ vẩn.

Hứa Tri liếc qua câu trả lời rồi không để ý đến nữa, tiếp tục ghi chép bài giảng.

Cô không chép y nguyên những gì trên bảng, mà cô tóm tắt những điểm chính theo thói quen ôn tập của mình.

Cách này rõ ràng và dễ hiểu hơn.

Thấy vành tai của Hứa Tri dần hết đỏ, chứng tỏ cô đã thực sự tập trung vào bài học, Tề Yểu Yểu cũng không nhìn cô nữa mà quay lại nhìn lên bảng.

Tan học, mọi người lần lượt thu dọn sách vở để về nhà.

Tề Yểu Yểu đi theo sau Hứa Tri, nói: "Tri Tri, mình không có vở, không thể chép những kiến thức trên bảng, như vậy có được không?"

"Cậu có thể mua." Hứa Tri nói: "Trong trường có bán đồ dùng học tập."

"Cậu đi cùng mình được không?"

"Mình phải đi làm thêm."

"Vậy cậu làm xong có thể đi cùng mình không?"

Hứa Tri không trả lời.

Thấy Hứa Tri như vậy, Tề Yểu Yểu từ từ dừng lại, không đi theo cô nữa.

Hứa Tri phát hiện tiếng bước chân phía sau đột nhiên biến mất, cô cố nén không quay đầu, nhưng chỉ đi thêm vài bước đã không kiềm được, đứng lại và quay người.

Tề Yểu Yểu đứng yên trên sân trường vắng lặng, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ đang buông xuống.

Các bạn học đi ngang qua đều quay đầu nhìn hai người họ, ánh mắt tò mò như thể đang chiêm ngưỡng một bức tượng tuyệt đẹp.

Hứa Tri thở dài, đút tay vào túi quần, nhượng bộ: "Mình đi cùng cậu."

Tim Tề Yểu Yểu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

Hứa Tri hỏi: "Cậu còn đứng đó làm gì?"

Thấy Hứa Tri hỏi, Tề Yểu Yểu cũng bắt đầu bước đi, cuối cùng cũng không kìm nén được nữa, khóe miệng cong lên, chạy nhanh đến bên cạnh Hứa Tri, sánh vai cùng cô.

Hứa Tri hỏi: "Tài xế của cậu đợi ở ngoài à?"

Tề Yểu Yểu nghĩ thầm: Mình làm sao biết hôm nay cậu về, đương nhiên là có người đang đợi rồi, nhưng lại nói: "Không có. Mình sẽ đi xe đạp của cậu, cùng cậu đến quán bar!"

"Mình phải về nhà thay đồ."

"Vậy mình về nhà cùng cậu ~"

Hứa Tri dừng chân, quay đầu nhìn Tề Yểu Yểu.

Đôi mắt long lanh của Tề Yểu Yểu ngây thơ nhìn lại, vốn đã sâu thẳm và cuốn hút, nay còn phủ thêm màu vàng của ánh hoàng hôn, càng trở nên sáng lấp lánh và quyến rũ.

Hứa Tri lại cảm thấy vừa bất lực vừa đau đầu: "Cậu đang bám dính mình à?"

Nghe ra ý đồng ý trong câu nói của Hứa Tri, Tề Yểu Yểu lập tức đáp: "Mình còn chưa giận cậu đâu! Lúc nào cậu biết mình chuyển đến lớp cậu vậy?"

Tề Yểu Yểu đoán: "Chắc là tối hôm qua khi cậu nhắn tin cho mình đúng không?"

Hứa Tri: "Không phải."

"Ỏ, sớm hơn thế à?"

"Đúng là chiều nay khi mình về lớp."

Tề Yểu Yểu trợn tròn mắt, tức giận nhìn Hứa Tri: "Vậy mà cậu không biểu lộ gì cả!! Cậu chẳng cảm thấy bất ngờ chút nào à?"

Hứa Tri thầm nghĩ: Cậu nghĩ mình nên cảm thấy bất ngờ à...?

Hứa Tri nói: "Cậu không cần phải làm vậy, theo đuổi một người đến tận trường, sắp thi đại học rồi mà cậu còn chuyển trường?"

Tề Yểu Yểu suy nghĩ một lúc, không muốn thừa nhận, bĩu môi nói: "Đều là do mẹ mình bắt ép!"

Trong phòng họp của tập đoàn, Tề Nam đang nghe trưởng phòng báo cáo thì đột nhiên hắt hơi một cái.

Hứa Tri đẩy xe đạp cùng Tề Yểu Yểu đến bãi xe đạp của trường.

Tề Yểu Yểu nhận ra đây không phải lối ra chính của trường, nói: "Vậy mình ra cổng trường đợi cậu, để tránh bị bạn học nhìn thấy ~"

Hứa Tri hỏi: "Thấy thì sao?"

"Không được đâu, lỡ thầy cô biết chúng ta đang hẹn hò, lo lắng mình sẽ ảnh hưởng đến việc học của cậu, rồi đổi chỗ ngồi thì sao?"

"?" Hứa Tri ngạc nhiên nhìn cô ấy: "Chúng ta khi nào hẹn hò rồi?"

Tề Yểu Yểu cười híp mắt, nói: "Sẽ rất nhanh thôi mà."

Hứa Tri: "..."

Tề Yểu Yểu đến cổng trường, nhìn thấy chiếc Bentley màu đen với biển số toàn số 8 đậu cách đó không xa.

Sáng nay nàng đã nói với mẹ rằng chiếc Aston Martin quá nổi bật nên đã đổi xe.

Tài xế đang đứng chờ bên cạnh xe.

Tề Yểu Yểu chạy nhanh tới.

Tài xế lập tức mở cửa xe cho nàng.

Tề Yểu Yểu nói: "Anh lái xe về đi, tôi không đi cùng anh nữa, tôi đi cùng bạn học. Tôi đã nói với mẹ rồi."

Tài xế: "Vâng, tiểu thư."

Chiếc xe vừa rời đi, Hứa Tri đã đẩy xe đạp ra khỏi cổng trường.

"Tri Tri ~~" Tề Yểu Yểu cười tươi, nhón chân vẫy tay với cô.

Hứa Tri nhìn cô ấy, trong lòng thoáng ngẩn ngơ hai giây. Không lâu trước đây, cô tiểu thư này còn diện váy đồng phục của trường quý tộc, ăn mặc hoa lệ đầy kiêu sa.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Hai người họ lại trở thành bạn học, không chỉ cùng trường, mà còn cùng lớp, thậm chí còn là bạn cùng bàn...

Hứa Tri hít một hơi sâu, đẩy xe tiến lại gần.

Nhìn thấy chiếc xe đạp màu hồng quen thuộc, Tề Yểu Yểu cười híp mắt, cố tình trêu chọc: "Nè Tri Tri, cuối cùng cậu cũng chịu mang chiếc xe mới ra sao?"

"Xe kia bị đứt xích rồi."

Hứa Tri nói một cách bình tĩnh: "Dạo này bận ôn thi nên chưa có thời gian sửa."

Tề Yểu Yểu lập tức thôi không trêu chọc nữa, vội vàng nói: "Thôi đừng sửa nữa, cứ để hỏng đi!"

Bảo vệ mông là trách nhiệm của mọi người mà!

Hứa Tri cố nén ý cười, không để lộ ra.

Cả hai cùng đạp xe trên đường.

Chiếc yên xe bằng da mềm mại thật thoải mái ~

Tề Yểu Yểu ôm eo Hứa Tri, áp sát vào lưng cô, nhẹ nhàng hát một bài ca, nhìn những cảnh vật dần lùi lại phía sau.

Một cảm giác hài lòng lạ thường tràn ngập trong lòng nanfg.

Tề Yểu Yểu cười vui vẻ, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, nụ cười tắt ngấm, bĩu môi nói: "Hứa Tri Tri, cậu khi nào thì đồng ý làm bạn gái mình vậy? Cậu thấy đấy, cậu cũng không ghét mình mà, chúng ta còn trẻ, thử yêu nhau một lần cũng không sao đâu."

Tề Yểu Yểu tiếp tục: "Hơn nữa mình là con gái mà, không lừa cậu đi ngủ, cũng không làm cậu có em bé được!"

Nghe những lời nói vô cùng thẳng thắn và táo bạo này, Hứa Tri giật mình, gân xanh trên trán nổi lên, nói: "Chuyện tình cảm không phải tính toán như vậy được."

Tề Yểu Yểu tò mò hỏi: "Vậy thì sao? Tại sao cậu không đồng ý với mình?"

Hứa Tri đáp dứt khoát: "Tại sao phải đồng ý? Chúng ta còn chẳng thân thiết."

"Không thân?" Tề Yểu Yểu lập tức kinh ngạc, xen chút bực bội, "Hứa Tri Tri, cậu mà nói vậy thì mình sẽ nhảy khỏi xe đó!"

Còn làm bộ như muốn buông tay Hứa Tri.

Hứa Tri sợ cô ấy thật sự làm ra chuyện gì đó dại dột, còn chưa kịp nói "Đừng" thì đã phanh gấp chiếc xe.

Tề Yểu Yểu lại nói: "Cậu xin lỗi mình thì mình mới không nhảy xuống."

Hứa Tri mím chặt môi, thở dài một hơi, không muốn so đo với cô ấy, lại đạp xe, nói: "Xin lỗi. Nhưng tình cảm không phải trò chơi, mình không thể chơi đùa với cảm xúc của cậu. Nếu mình không đồng ý yêu cậu, cậu sẽ hủy hoại mình sao?"

Nghe thấy giọng nói trầm thấp của Hứa Tri, lại còn dùng từ ngữ nặng nề như "hủy hoại", lòng Tề Yểu Yểu như bị bóp nghẹt.

Hứa Tri không thích mình sao?

Sao lại nói vậy?

Mũi Tề Yểu Yểu cay cay, nàng nắm chặt lấy gấu áo của Hứa Tri, tựa đầu vào lưng cô, không nói gì nữa.

Không nghe thấy câu trả lời, Hứa Tri nhìn thấy sự im lặng khác thường này, hỏi: "Yểu Yểu?"

Tề Yểu Yểu bĩu môi, cảm thấy vô cùng ủy khuất, nhưng cô cố gắng kìm nén, mạnh miệng nói: "Mình không có ý chơi đâu, mình chỉ tò mò thôi, mình muốn biết cảm giác yêu một người con gái là như thế nào, hôn một người con gái là như thế nào."

"Hay là... Hứa Tri Tri, cậu hôn mình một cái đi, để mình biết cảm giác thế nào?"

Tim Hứa Tri đập thình thịch, đây có phải là một ý tưởng điên rồ không?

Tề Yểu Yểu lại tiếp tục: "Đúng rồi! Chúng ta thử xem sao! Nếu mình không thích thì mình sẽ không làm phiền cậu nữa, chúng ta chỉ làm bạn thôi!"

Hứa Tri bị nàng kéo vào vòng xoáy suy nghĩ, cô nhíu mày, nhịp tim bắt đầu loạn nhịp: "Vậy... nếu mà cảm giác không tệ thì sao?"

Bởi vì trong giấc mơ, cảm giác đó... dường như không tồi.

"Ừm... chuyện đó cứ từ từ rồi tính! Cứ thử xem sao đã. Tri Tri, mẹ cậu có ở nhà không?"

Hứa Tri lập tức cảm thấy nguy hiểm, chẳng lẽ cô ấy định làm chuyện đó ngay hôm nay?!