"Hà Húc!"
Tiếng hét sợ hãi của Lạc Đình Đình vang lên, hiện trường nhất thời loạn thành một đoàn, Tề Nhạc còn cầm món hàng mỹ nghệ đẫm máu cũng lấy lại tinh thần, vội vàng vứt đồ muốn chạy, bị những người khác ở đây ấn tại chỗ.
Xe cứu thương cùng xe cảnh sát kém không nhiều lắm đồng thời chạy tới, Loan Tụng cùng Hà Húc đi bệnh viện, Lạc Đình Đình thì cùng Tề Nhạc ngồi lên xe cảnh sát đến cục công an.
Hà Húc tuy rằng bị đập đầu, nhưng may mà chất liệu của món hàng mỹ nghệ kia không cứng như vậy, chảy máu nhưng thương thế không nặng, băng bó xong người liền tỉnh.
Truyền thông nghe được tin tức cũng tụm năm tụm ba chạy tới cửa phòng bệnh chặn lại, Loan Tụng nhốt người ở ngoài cửa, quay lại lập tức gọi điện thoại cầu cứu Tạ Thanh Dao, nhưng Tạ Thanh Dao chỉ nói để cho bọn họ cầm cự một chút, hắn còn có việc phải xử lý.
"Cúp máy đi Loan Tụng, Tạ tổng hẳn là đang xử lý chuyện của Tề Nhạc."
Loan Tụng nghĩ cũng đúng, tức giận cúp điện thoại, nhìn bóng người đông nghịt ngoài cửa sổ, lông mày đều sầu đến nhíu lại, "Vậy bây giờ phải làm sao đây Húc ca?"
Hà Húc vốn đã đau đầu, nghĩ đến vấn đề này đầu càng đau thêm vài phần, bất quá cậu suy nghĩ một chút, rất nhanh có chủ ý, "Gọi cho Tiêu Sách đi, nói chúng ta hiện tại cần anh ta hỗ trợ."
"Gọi cho anh ta? Quên đi, em thà báo cảnh sát... "Loan Tụng lầm bầm, nhưng thấy Hà Húc không có ý định thay đổi tâm ý, không có cách nào thở dài," Được được được, em gọi."
Chuyện Hà Húc rút khỏi cuộc thi, Tiêu Sách đã sớm thông qua internet biết được, chỉ là Hà Húc vẫn không liên lạc với anh ta, anh ta còn tưởng rằng Hà Húc đã từ bỏ giao dịch với mình, lúc này nhận được điện thoại của Hà Húc, anh ta còn rất kinh ngạc.
Nghe nói Hà Húc bị thương nằm viện, Tiêu Sách đầu tiên hỏi thêm vài câu, hiểu rõ khốn cảnh hiện tại của Hà Húc, Tiêu Sách chỉ nói một câu "Biết rồi", liền cúp điện thoại.
Chưa đầy mười phút, phóng viên ở cửa tựa như bị triệu hồi gì đó lục tục rút lui, không bao lâu sau trước cửa liền khôi phục bình thường.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Loan Tụng vươn cổ nhìn ra ngoài, thấy cảnh tượng này nhịn không được cảm thán: "Ai, lợi hại thật, họ Tiêu này rất có năng lực nha."
Hà Húc lại không có tâm tình nịnh nọt anh ta, cau mày suy tư một hồi hỏi Loan Tụng: "Lúc trước tôi bảo cậu tìm Tiêu Sách, cậu chưa từng tìm sao?"
Nghe vậy Loan Tụng sửng sốt một chút, bất quá rất nhanh liền phản ứng lại xác thực có chuyện này, cậu ta quả thật đã quên, vì thế lập tức cùng Hà Húc giải thích ngọn nguồn.
"Thật xin lỗi Húc ca, lúc ấy em cho rằng anh chính là thiếu tiền mới có thể muốn tìm Tiêu Sách, cho nên chuyện tiền giải quyết xong em liền quên mất..."
Hà Húc dừng một chút, liếc về phía cậu ta hỏi: "Cậu không có tìm Tiêu Sách, tiền kia là thế nào gom được?"
"Tạ tổng cho, anh ấy nghe nói anh bị tiền vây khốn, liền ra mặt giúp anh giải quyết, mấy ngày đó còn một mực an bài em ở bệnh viện trông chừng..."
Hà Húc có chút kinh ngạc, việc này nếu như không gọi điện thoại cho Tiêu Sách, cậu hẳn là còn chẳng hay biết gì, cậu cảm thấy khó hiểu nhất chính là, Tạ Thanh Dao làm những việc này vì sao không nói với cậu để đòi lại thứ gì đó?
Cậu vẫn không nói lời nào, Loan Tụng có chút luống cuống, cẩn thận hỏi: "Vậy... nếu không... em sẽ liên lạc lại với họ Tiêu..."
Hà Húc cuối cùng cũng có phản ứng, "Không cần, chuyện tiền giải quyết xong là tốt rồi."
Nếu không phải sơn cùng thủy tận, Hà Húc cũng sẽ không đáp ứng đề nghị của Tiêu Sách khi đó. Hiện tại Tạ Thanh Dao không nói một lời thay cậu giải quyết vấn đề khó khăn, vừa giúp cậu giải quyết phiền toái, cũng là cứu chính mình.
Đây đại khái là số mệnh đi, Hà Húc cũng cảm thấy không bằng thuận theo tự nhiên.
Suy nghĩ quá nhiều chuyện, Hà Húc cảm thấy có chút mệt mỏi, vì vậy nằm nghiêng chợp mắt một hồi, đang lúc cậu sắp chìm vào giấc ngủ thì cửa phòng bệnh mở ra.
Khí lạnh người mang tới bổ nhào lên gò má Hà Húc, cậu còn chưa kịp mở mắt, trên mặt đã phủ lên một bàn tay lạnh lẽo.*Wattpad: LinhLam1301 *Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Hà Húc rụt lại một chút, rất nhanh mở mắt, thoáng nhìn Tạ Thanh Dao trong nháy mắt ngoài ý muốn ngây ngẩn cả người, nhưng rất nhanh lại cảm thấy Tạ Thanh Dao quả thật nên xuất hiện ở đây.
Không cần Tạ Thanh Dao mở miệng trước, Hà Húc hỏi hắn: "Chuyện bên Tề tiên sinh xử lý xong chưa?"
Tạ Thanh Dao nhíu mày, ngón tay vuốt ve gò má Hà Húc khựng lại, một lúc lâu lắc đầu, "Có chút khó giải quyết."
Đến công ty người khác gây hấn gây sự chính là Tề Nhạc, trước mặt mọi người đánh người còn bị chụp ảnh cùng video cũng là Tề Nhạc, nhân chứng vật chứng đều có, cho dù là Tạ Thanh Dao ra tay, Tề Nhạc cũng vẫn bị tạm giam.
Tạ Thanh Dao chỉ có thể tạm thời đè nén dư luận, cùng công ty Lạc Đình Đình thương nghị có nên truyền bá video ra ngoài hay không, cũng hứa hẹn sẽ mang theo Tề Nhạc xin lỗi Lạc Đình Đình, còn có thể ra giá cao thu mua ảnh chụp cùng video trong tay nhân viên.
Xử lý xong tất cả, kế tiếp chính là tới tìm Hà Húc.
Một là lo lắng cho thương thế của Hà Húc, hai là hắn cần Hà Húc viết giấy cam kết không truy cứu trách nhiệm. Nghe nói Hà Húc bị đập đầu, Tạ Thanh Dao bỏ công việc lại chạy tới bệnh viện, nhưng lúc ở dưới lầu nhận được tin tức nói tâm tình Tề Nhạc sụp đổ, đại náo ở cục công an, bất đắc dĩ chỉ có thể vội vàng chạy tới bên kia.
Bây giờ thấy Hà Húc không có gì đáng ngại, Tạ Thanh Dao cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhìn bộ dáng tiều tụy nhiều tai nạn của Hà Húc, Tạ Thanh Dao có lòng muốn an ủi vài câu, lại không biết mở miệng như thế nào, cuối cùng cũng chỉ có thể nhẹ nhàng sờ hai má Hà Húc, vụng về biểu đạt sự quan tâm của mình.
"Cũng đúng. "Hà Húc gật đầu phụ họa, sau đó nhìn Tạ Thanh Dao hiểu chuyện hỏi," Tạ tổng tìm tôi, hẳn là để tôi ký giấy thỏa thuận?"
"Đúng, nhưng lại không hoàn toàn như vậy." Tạ Thanh Dao không biết trả lời như thế nào, bất quá phản ứng của hắn trong mắt Hà Húc càng giống ngầm thừa nhận, cậu cố gắng chống đỡ thân thể ngồi dậy, bởi vì cơn choáng váng ở đầu nhịn không được đỡ lấy trán, sau đó thấp giọng kêu một tiếng "Loan Tụng", bảo cậu ta đưa bút và giấy cho cậu.
Hà Húc cắn nắp bút rút xuống, cố hết sức nắm chặt thân bút, từng nét từng nét chậm rãi viết xong cam kết miễn trách nhiệm lên trên giấy, khi hoàn thành nét bút cuối cùng Hà Húc thở phào nhẹ nhõm, đóng nắp bút lại đưa giấy cho Tạ Thanh Dao, nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt: "Chữ có chút xấu, ngài xem có được chưa."
Tạ Thanh Dao nhìn nét chữ vặn vẹo, nhịn không được nhìn về phía bàn tay còn đang run rẩy của Hà Húc, bỏ tờ giấy ngồi xổm xuống cầm tay cậu kéo đến trước mặt, hơi dùng sức nắm chặt, "Không có sức sao?"
Ý định ban đầu của hắn là quan tâm, nhưng Hà Húc nghe lại không phải như vậy. Chỉ thấy Hà Húc hơi giật mình, sau đó lập tức rút tay hung hăng cắn một miếng vào miệng mình, hàm hồ nói với Tạ Thanh Dao: "Không sao, tôi viết thêm một bản, lập tức xong ngay."
Tạ Thanh Dao thấy thế khẩn trương kéo tay cậu xuống, nhìn vết máu trên miệng Hà Húc không khỏi nhíu mày, "Sao miệng của mình mà lại cắn ác như vậy, em không đau sao?"
"Cắn ở đây sẽ không đau, ngài yên tâm, rất nhanh sẽ sớm khỏe lại thôi."
Hà Húc không thèm để ý cười, nụ cười kia lại giống như một con dao đâm mạnh vào tim Tạ Thanh Dao, tâm tình hắn phức tạp cúi đầu, cười khổ hỏi: "Hà Húc, lúc này tôi còn bắt em làm việc này, có phải em hận tôi muốn chết không?"
Ý thức được Tạ Thanh Dao đang nói chuyện lúc này còn bảo cậu viết giấy không truy cứu trách nhiệm cho Tề Nhạc, Hà Húc lại càng không thèm để ý, cậu thản nhiên cười cười: "Không thể nào, đây không phải bổn phận của tôi sao?"