Tuy nói người không có vấn đề gì lớn, nhưng Hà Húc khẳng định là không thể tiếp tục nhảy, nếu cố chấp nói không chừng sẽ có nguy cơ bị liệt.
Tạ Thanh Dao nghe bác sĩ giải thích, lập tức có quyết định. Hắn gọi điện thoại cho Tiết Lạc, bảo anh ta đến tổ tiết mục thương lượng chuyện rút khỏi cuộc thi, tiền vi phạm hợp đồng lấy tài khoản cá nhân của hắn, không cần trừ vào tài khoản công ty.
Tiễn bác sĩ đi, Tạ Thanh Dao ngồi bên giường Hà Húc một hồi, sau đó đứng dậy đi đến bệ cửa sổ muốn hút điếu thuốc, nhưng cửa sổ vừa mở ra, một trận gió lạnh liền thổi vào, Tạ Thanh Dao lại giơ tay khép cửa sổ lại.
Nhìn người đang ngủ say trên giường, Tạ Thanh Dao yên lặng so sánh trong lòng, so với lần gặp mặt trước gầy hơn một chút, hai má cũng không có thịt sắp lõm vào, vành mắt thâm quầng dưới đáy mắt cũng nặng như trang điểm khói, hẳn là ăn không ngon, ngủ cũng ngủ không ngon.
Còn nhất định phải dùng cái loại ngữ khí chẳng thèm để ý này nói mình ăn ngon, ngủ ngon, cũng không biết là cảm thấy có thể chọc giận ai. *chọc anh chứ ai?*
Điện thoại di động đột ngột từ trong túi vang lên, Tạ Thanh Dao ấn chế độ im lặng trước, sau đó bước nhanh nhẹ nhàng đi tới ngoài cửa, chậm rãi đóng cửa mới ấn xuống nghe điện thoại.
Chờ thanh âm của hắn đi xa, Hà Húc trên giường bệnh mới từ từ mở mắt, trên lưng giống như bị người ta hắt dầu nóng bất động cũng thấy đau, Hà Húc nhe răng trợn mắt vươn tay xuống xoa xoa, cảm giác chua xót khó tả.
Lúc ngủ mơ mơ màng màng nghe được Tạ Thanh Dao gọi điện thoại nói muốn cho cậu rút khỏi cuộc thi, tiền còn không cần cậu phải trả, Hà Húc thiếu chút nữa vui muốn tỉnh, vừa rồi mở mắt còn cảm thấy mình đang nằm mơ.
Bất quá không cần làm đau chính mình để kiểm chứng, thắt lưng này đau như vậy, nghĩ là giả cũng không giống.
Hà Húc nhìn trần nhà màu trắng tinh trên đỉnh đầu, thở dài một hơi. Đây coi như là nhân họa đắc phúc đi, tuy rằng ăn chút đắng trên da thịt, nhưng cũng may kết quả so với cậu mong muốn còn tốt hơn.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Đáng tiếc duy nhất chính là Tạ Thanh Dao đã tự tay ký cam kết cho cậu, loại cơ hội ngàn năm có một có thể tự do này, rốt cuộc vẫn không nắm chắc.
Tiếng bước chân ngoài cửa lại dần dần trở về, Hà Húc vội vàng nhắm chặt mắt giả bộ ngủ, nhưng tuệ nhãn như Tạ Thanh Dao, vào cửa liếc mắt một cái liền nhìn thấu cậu đang giả ngủ.
"Tỉnh rồi?"
Hà Húc không tình không nguyện mở mắt, nheo mắt biết rõ còn cố hỏi, "Sao ngài lại ở đây, Tạ tổng?"
Tạ Thanh Dao không nhìn nụ cười giả tạo của cậu, đi tới trước giường vén chăn lên, "Lật qua, tôi sẽ xịt thuốc cho em."
Hà Húc không khách khí, nghe lời trở mình, bên hông dán lên một bàn tay lạnh lẽo, Hà Húc không nhịn được giật mình: "Tay này của ngài lạnh quá..."
"Không thoải mái sao? "Tạ Thanh Dao cúi đầu dùng tay kia thăm dò vị trí bị thương, tay vừa dời đi một chút, thân thể Hà Húc liền run rẩy, vì thế hỏi cậu:" Là chỗ này sao?"
"Ừ... "Hà Húc theo thói quen túm lấy gối, nhịn đau nằm sấp ở đó không lên tiếng nữa.
Tay Tạ Thanh Dao rất lạnh, như là mới vừa dùng nước lạnh ngâm qua, nhưng xoa bóp vết thương nóng lên đặc biệt thoải mái, Hà Húc rầm rì hai tiếng, quay đầu chỉ để lại cho Tạ Thanh Dao một cái ót, để tránh hắn nhìn thấy biểu tình dữ tợn vừa đau vừa sảng khoái của mình.
Phun thuốc xong, Tạ Thanh Dao đè Hà Húc không cho nhúc nhích, bảo cậu phơi thêm một lát rồi kéo quần áo xuống. Hà Húc không địch lại sức mạnh của Tạ Thanh Dao, chỉ có thể ghé vào nghe lời nằm phơi, không bao lâu đã cảm thấy lạnh.
Hà Húc đưa tay ra sau sờ soạng, cảm thấy thuốc cũng đã gần khô, liền kéo quần áo xuống, Tạ Thanh Dao theo động tác của cậu nhìn lại, ánh mắt vừa vặn dừng ở hình xăm kia, nhịn không được giơ tay ấn lên.
Sự đụng chạm bất thình lình làm Hà Húc giật mình, vội lấy làm lạ hỏi: "Tạ tổng?"
Lần đó cũng vậy, ngày xăm hình trở về rõ ràng không thoải mái, lại còn có thể cợt nhả lấy lòng hắn, giống như trên người Hà Húc chưa bao giờ nhìn thấy một mặt yếu đuối, bị thương luôn thích cười nói không có việc gì, người này rốt cuộc có một trái tim mạnh mẽ cỡ nào? Hoặc là nói, rốt cuộc là thích cậy mạnh hơn?
"Có thương tích vì sao không nói? Em có rất nhiều cơ hội để nói cho tôi biết."
Trong giọng nói Tạ Thanh Dao có ý trách cứ, Hà Húc nghe, hai tay nhanh nhẹn cởi quần áo, bên môi mang theo nụ cười hồi đáp: "Không phải vẫn luôn có sao, ngài biết mà."
"Tôi là hỏi em vì cái gì luôn như vậy, luôn thích cậy mạnh, chỉ cần em ở trong điện thoại nói một tiếng thắt lưng bị thương tái phát, tôi sẽ..."
"Chuyện không ai quan tâm, tại sao phải nói? "Hà Húc ngắt lời hắn, nụ cười vẫn treo bên miệng, chỉ là tự giễu thêm vài phần," Không ai quan tâm đâu, chẳng phải ngài cũng vậy sao."
"Tôi quan tâm. "Tạ Thanh Dao phản bác.
Hà Húc hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã nghĩ ra nguyên nhân, cậu cụp mắt phụ họa: "Cũng đúng, dù sao bị hủy đi cũng sẽ không còn giống nữa."
"Tôi không phải nói cái này...... "Đang khi nói chuyện, điện thoại di động Tạ Thanh Dao lại vang lên.
"Tạ tổng hình như ngài bề bộn nhiều việc, đừng lãng phí thời gian ở chỗ tôi, tôi không cần ngài ở cùng."
Hà Húc hạ lệnh đuổi khách, đầu dây bên kia cũng là chuyện công việc, hơn nữa còn rất gấp. Tạ Thanh Dao không có biện pháp, chỉ có thể thông báo Loan Tụng tới chăm sóc, để lại lời nhắn bảo cậu ta giúp Hà Húc hảo hảo dưỡng thương, tự mình rời khỏi bệnh viện trước một bước.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Loan Tụng nhận lệnh vội vàng đến bệnh viện, cho rằng Hà Húc hẳn là tiều tụy không chịu nổi, bộ dáng bệnh nguy kịch, lại không nghĩ tới cậu đặc biệt có tinh thần, nhìn thấy cậu ta mở miệng câu đầu tiên chính là muốn ăn cháo hải sản.
Cũng may trước khi đến phòng bệnh Loan Tụng cố ý tìm hiểu phương thức chăm sóc bệnh nhân bị thương ở thắt lưng, quyết đoán cự tuyệt đơn hàng của cậu, "Cháo hải sản không được, cháo rau dưa thì được."
Vẻ vui mừng trên mặt Hà Húc biến mất, thở dài nói: "Được rồi."
"Không đúng, Húc ca sao hôm nay anh lại phấn khởi như vậy? Không phải nói cơ thắt lưng anh bị tổn thương nghiêm trọng sao?"
"Bởi vì tôi không cần tiếp tục dự thi nữa."
Loan Tụng vừa mới chuẩn bị ngồi xuống gọi đồ ăn cho cậu, nghe cậu nói như vậy hai mắt sáng ngời, vội vàng vỗ tay hoan hô: "Chúc mừng anh thoát khỏi bể khổ!"
Hà Húc khoát tay, buồn bã thở dài một hơi, "Đây là bể khổ gì, bể khổ vô biên, vẫn còn sớm lắm."
"Em thấy cũng không nhất định là vậy. "Loan Tụng rướn cổ nhìn ra cửa, xác định không có người khác mới ghé sát vào Hà Húc, đem tin tức bát quái hai ngày nay cậu ta tìm hiểu được truyền cho Hà Húc.
"Cho nên nói, khả năng Húc ca lên chức rất lớn nha."
Tạ Thanh Dao sẽ vì chuyện của cậu mà nổi giận với Tề Nhạc, loại chuyện này nghe xong đều cảm thấy rất nhảm nhí, Hà Húc không quá để trong lòng, nghĩ hẳn là Loan Tụng não bổ quá độ, kỳ thật cùng chính cậu hẳn là không có quan hệ gì.
Nhưng Loan Tụng lại một mực chắc chắn chuyện này tuyệt đối có quan hệ với cậu, còn thề son sắt nói trong lòng Tạ Thanh Dao nhất định có vị trí của cậu, chỉ là bản thân Tạ Thanh Dao không ý thức được mà thôi.
"Được rồi, tôi sắp chết đói rồi, có thể đặt cháo cho tôi trước được không?" Hà Húc bất đắc dĩ cười cười, "Theo như cậu nói, chính Tạ tổng cũng không ý thức được, sao cậu dám khẳng định như vậy?"
"Người sáng suốt đều nhìn ra được, nếu không họ Tề kia gấp cái gì chứ? "Loan Tụng vừa phản bác vừa nghe lời mở phần mềm đặt đồ ăn bắt đầu mua cháo cho Hà Húc, giọng điệu vẫn khẳng định như trước.
"Đó là anh ta không có lòng tin với bản thân, không liên quan đến Tạ tổng. "Hà Húc gối lên một cánh tay, như là đang khuyên Loan Tụng, lại như là tự nói với mình:" Tin người khác, vĩnh viễn không bằng tin chính mình."
*Tạ Thanh Dao có ý định để Hà Húc rời đi nên ổng mới sắp xếp cho em thi tuyển tú, vừa tránh được Tiêu Sách mà quý dị cũng biết rồi đó nếu có thể thành công xuất đạo thì khả năng công việc sau này sẽ thuận lợi hơn. Em kg có ổng nữa cũng sẽ có thể sống tốt... Ông này bị cố chấp ý, về sau mọi người sẽ thấy ổng yêu là ổng chiều ẻm hết, chiều tất tần tật!!!*