Hà Húc kéo bước chân mệt mỏi không tình nguyện đến gần phòng tiếp tân, sau khi nhìn thấy Loan Tụng ngồi bên trong, tâm tình mới thoáng chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng tâm tình cậu tốt chưa được mấy giây, Loan Tụng liền mang đến cho cậu một tin tức tương đối xấu.
"Húc ca, sáng nay dì của anh lại chuyển vào phòng bệnh nặng rồi."
Hà Húc còn chưa ngồi xuống, nghe vậy lập tức xoay người muốn đi ra ngoài, Loan Tụng vội vàng túm lấy cậu, "Húc ca Húc ca Húc ca, anh gấp cũng vô dụng, bây giờ anh không ra được..."
"Không quản được nhiều như vậy, xông vào được thì cũng có thể xông ra ngoài."
Loan Tụng bắt đầu hối hận mình chưa chuẩn bị tốt để giữ Hà Húc lại đã nói cho cậu biết điều này, khí lực của cậu ta lại không địch được Hà Húc, rơi vào đường cùng chỉ có thể lấy Tạ Thanh Dao ra áp chế cậu: "Húc ca, anh nghĩ đến tiền vi phạm hợp đồng đi, nếu anh chạy khỏi đây, tiền thiếu Tạ tổng khi nào mới có thể trả hết a?"
Hà Húc nghe vậy dừng động tác, đứng tại chỗ không nhúc nhích, Loan Tụng vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, cậu lại bắt đầu xông ra ngoài: "Không có việc gì, đến lúc đó để hắn lấy nội tạng của tôi đi bán là được."
"Anh Húc! Anh Húc! Bình tĩnh , cho dù có hủy anh cũng không bán được nhiều tiền như vậy... "
Loan Tụng gắt gao kéo cậu, nói xong lại lắc đầu liên tục:" Không đúng, đây không phải trọng điểm a anh Húc, vừa rồi em trai anh gọi điện thoại nói tình hình của dì anh đã ổn định......"
"Thật sao?"
"Thật!"
Hà Húc hoàn toàn an tĩnh lại, kéo Loan Tụng quay về ngồi xuống, lầm bầm một câu: "Không nói sớm."
"Sớm anh cũng không cho cơ hội a!"
"Đợi một chút, tại sao Đỗ Minh Vũ lại gọi điện thoại cho cậu? "Hà Húc hỏi.
"Điện thoại di động của anh không gọi được, cậu ta không liên lạc được với anh, cũng chỉ có thể tìm em...... "Loan Tụng trở lại ngồi xuống đối diện cậu, nhìn xung quanh như kẻ trộm, lúc này mới lén lút lấy một thứ trong túi đưa cho cậu," Cất kỹ, đừng để cho người khác nhìn thấy."
Hà Húc nghi hoặc nhìn cậu ta, khi đồ rơi xuống lòng bàn tay, Hà Húc cảm giác được, là điện thoại di động.
"Tôi không cần. "Nói xong, Hà Húc lại trực tiếp nhét vào," Có thứ này tôi sẽ phân tâm, nếu có việc gấp, cậu cứ đến đây như hôm nay là được rồi."
"Ở đâu ra nhiều cơ hội như vậy a, lần này em vẫn là cầu Tạ tổng hơn nửa ngày mới tranh giành được. Cũng không biết các anh đây là thi tuyển tú hay là ngồi tù nữa, đến xem một chút đều phải giống thăm tù có cả quy định ngày..."
Loan Tụng lầm bầm oán giận, Hà Húc chỉ cười nghe cậu nói, chờ cậu oán giận xong mới hỏi, "Đỗ Minh Vũ có nói vì sao dì vào phòng bệnh nặng không?"*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Loan Tụng bỗng nhiên trầm mặc, qua một buổi trưa mới sờ di động mở ra một giao diện đưa cho cậu, "Nếu không thì để lại di động cho anh, tự anh xem đi..."
Hà Húc nhận lấy điện thoại, đập vào mắt là một cái đầu đề tin tức giải trí, phía dưới phối với bìa video chính là cậu .
Một cái hotsearch đen rất phổ biến nói về màn biểu diễn trên sân khấu của cậu, một trang dài chữ đen nền trắng nói cậu không tôn trọng sân khấu, không chuyên nghiệp, trong nhóm công diễn xếp hạng thứ hai là không xứng......
Hà Húc nhìn qua cũng không đau không ngứa, càng không rõ chuyện này có liên quan gì đến việc Từ Phượng Chi vào phòng bệnh nặng, lại ngẩng đầu hỏi Loan Tụng, "Cho nên?"
"Không phải cái này, anh xem cái phía dưới kia đi."
Hà Húc lại nghe cậu ta nhìn xuống, ánh mắt dừng lại, vẻ mặt đột nhiên ngưng đọng.
"Thật chấn động! Con trai kẻ sát nhân cũng có thể trở thành thần tượng sạch sẽ xinh đẹp? Gia thế của cậu ta hoàn toàn khác, vạch trần chim hoàng yến của giới hào môn là như thế nào..."
Mở ra tin tức khiến người ta kinh sợ kia, nội dung bên trong Hà Húc xem cũng không kích thích. Bởi vì mỗi một câu nói trong đó, đều không có thành phần phóng đại, mỗi một câu nói đều là chuyện phát sinh trên người cậu.
Người soạn thảo chỉ sợ so với chính cậu còn rõ ràng hơn chuyện nhà mình, Hà Húc có chút tự giễu nghĩ, chờ cậu chết rồi đối với cuộc đời của mình chỉ sợ cũng nhớ không chi tiết được như vậy.
Nhìn vẻ mặt cậu không thích hợp, Loan Tụng vội vàng giải thích: "Vừa nhìn chính là nói bậy, nhưng dì anh không biết, có anti fan lấy được tin tức nằm viện của dì ấy, chạy tới đại náo một trận, dì anh chịu không nổi kích thích cho nên..."
"Không phải nói bậy, mỗi câu đều là thật. "Hà Húc nhẹ nhàng ngắt lời cậu ta, trả lại di động, "Bà ấy cũng biết, hẳn là nghĩ tới người không nên nghĩ, mới nhất thời kích động."
"A, a? Húc ca, đây, đây là thật sao? "Lúc này đến phiên Loan Tụng trợn tròn mắt.
"Không phải cố ý giấu cậu, bởi vì cậu cũng chưa hỏi, nên mới không nói cho cậu biết. "Hà Húc đưa tay về phía Loan Tụng," Có thuốc lá không?"
Vừa rồi Loan Tụng nếu dám đưa điện thoại di động cho cậu, chứng tỏ trong phòng không có camera, vậy ở đây cho dù hút thuốc cũng không có ai biết.*Wattpad: LinhLam1301 * Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
"Húc ca, em, em không mang theo, em cũng không hút... "Loan Tụng bất giác siết chặt túi, nuốt một ngụm nước bọt có chút chột dạ.
Kỳ thật cậu có mang theo, vẫn là Tạ Thanh Dao cố ý dặn dò cậu mang.
Tạ Thanh Dao cũng xem qua tin tức bôi đen của Hà Húc, lấy hiểu biết của hắn đối với Hà Húc, hắn đoán được Hà Húc nhất định sẽ muốn hút thuốc, liền cố ý sắp xếp Loan Tụng chuẩn bị bao thuốc mang tới.
Nhưng Loan Tụng càng hiểu Hà Húc, chỉ có lúc phiền lòng Hà Húc mới muốn hút thuốc, hơn nữa còn không để ý đến thân thể, cậu ta không đành lòng nhìn Hà Húc giày xéo mình như vậy.
"Vậy quên đi. "Hà Húc thu tay lại, cắn cắn môi dưới lại hỏi Loan Tụng," Đỗ Minh Vũ có nói chuyện phẫu thuật không? Đã tìm được nguồn gan chưa?"
Loan Tụng lắc đầu, "Cậu ta không nói, nếu không bây giờ em gọi điện thoại hỏi một chút?"
Hà Húc không lên tiếng, xem như ngầm đồng ý.
Loan Tụng liền gọi điện thoại cho Đỗ Minh Vũ, chuông vang lên hai tiếng thì điện thoại kết nối, Hà Húc trực tiếp cầm lên nói chuyện trước.
Đỗ Minh Vũ nghe ra đối phương là cậu, thoáng cái không nhịn được mà khóc nức nở, nói lộn xộn nửa ngày, lời trước không khớp lời sau không biết đang nói cái gì, nhưng Hà Húc lại kiên nhẫn nghe cậu ta lải nhải nói xong, lúc này mới hỏi cậu ta chuyện phẫu thuật.
Nói đến phẫu thuật, Đỗ Minh Vũ hoàn toàn không nhịn được, rụt rè vài tiếng nghẹn ngào nói cho Hà Húc, bác sĩ nói lần này nếu không làm phẫu thuật, người chỉ có thể mang về nhà chờ chết.
Trong lòng Hà Húc trầm xuống, hồi lâu sau cậu mới hỏi một câu: "Nghiêm trọng như vậy?"
"Ừm......"
"Vậy tìm được nguồn gan chưa? "Hà Húc lại hỏi tiếp.
"Bác sĩ nói phải nộp tiền phẫu thuật trước mới có thể an bài nguồn gan, nếu đến lúc đó không có, có thể sẽ cấy ghép một phần từ người thân..."Đỗ Minh Vũ ở đầu kia càng nói càng nghẹn ngào,"Nguồn gan không sợ, đến lúc đó cấy ghép của tôi là được, nhưng phí phẫu thuật..."
Nghe tiếng nghẹn ngào của Đỗ Minh Vũ bên kia, Hà Húc cũng bất giác thắt chặt cổ họng, cảm thấy hốc mắt mình có chút chua xót, Hà Húc dứt khoát nhắm mắt, đưa tay xoa xoa xương mày che đi vẻ mặt khổ sở, dùng giọng điệu thoải mái hết sức đáp lại cậu ta: "Nói cho cậu đọc nhiều sách một chút, ghép gan là phải phù hợp mới được, cậu nói dùng của cậu là có thể dùng của cậu sao?"
"Nhưng mà......"
"Được rồi, cậu đừng nóng vội, phí phẫu thuật... Tôi sẽ nghĩ cách."
Cúp điện thoại, Hà Húc cảm thấy không thoải mái chút nào.
Nói thì dễ, phí phẫu thuật cậu sẽ nghĩ biện pháp, nhưng cậu có thể có biện pháp gì?
Lúc sơn cùng thủy tận, trong đầu Hà Húc bỗng nhiên hiện ra đề nghị lúc trước Tiêu Sách đưa cho cậu, lúc ấy cậu không chút do dự cự tuyệt, nhưng hiện tại... có lẽ đó là lối thoát duy nhất.
"Lát nữa cậu đi gặp Tiêu Sách một chút, nói với anh ta chuyện anh ta đề nghị, tôi đáp ứng."
*Đủ gòi nhe! Bộ kia chờ một chíu sốp có việc gấp làm xong sốp đăng liền ạ!*