Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

Chương 87




Một trận ồn ào kéo Hà Húc từ trong hồi ức trở về, Hà Húc lấy lại tinh thần, mới phát hiện không biết chuyện gì xảy ra, ánh mắt toàn trường đều tụ tập trên người cậu.

Các lão sư hướng dẫn cũng theo ánh mắt của các thực tập sinh nhìn về phía cậu, Hà Húc liếc nhìn các đồng đội xấu hổ trên sân khấu, đại khái hiểu được tình huống.

"Hà Húc, đúng không? "Một thầy hướng dẫn hỏi.

Hà Húc nghe vậy liền đứng dậy, gật đầu đáp: "Đúng vậy."

"Bốn người cùng một nhóm, sao cậu không lên biểu diễn? Chẳng lẽ không quý trọng cơ hội lần này?"

Hà Húc đích xác không coi trọng cơ hội lần này, cậu chỉ muốn nhanh chóng bị loại rồi về nhà, nhưng cậu không lên sân khấu chủ yếu là không muốn hủy hoại cơ hội quan trọng của người khác, vì thế thành thật trả lời: "Biểu diễn ca khúc mình không nắm chắc, tôi sợ sẽ hủy hoại nỗ lực của bọn họ."

"Nhưng các em là một nhóm hoàn chỉnh." lão sư nghiêm túc tiếp lời, xoay người ném tập đánh giá lên bàn, khoanh tay hướng về phía các thành viên khác, "Hà Húc không lên sân khấu, sẽ không có thành tích, các em là một đội, nhưng lại không biểu diễn cùng nhau, hẳn là ngang hàng với cậu ấy, cho nên vào hết lớp F, các em có ý kiến gì không?"*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Các lão sư khác cũng không đồng tình, đồng đội trên sân khấu sắc mặt đặc biệt dị thường, từ tận đáy lòng không ai phục tùng kết quả này, nhưng ở trên sân khấu cũng chỉ có thể không tình nguyện cúi đầu nói cám ơn.

Thời gian ghi hình còn lại Hà Húc chú ý nhiều hơn đến những đồng đội bị cậu liên lụy, nhìn bọn họ một đám cũng không có sức sống gì giống như cà tím héo, tự trách càng sâu hơn vài phần.

Nhất là Kỳ Tinh, biểu hiện của cậu ấy trong đội là tốt nhất, theo lý thuyết hẳn là xếp hạng B, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể lấy hạng F thấp nhất, Hà Húc càng áy náy với Kỳ Tinh, sân khấu đầu tiên vừa kết thúc liền tìm bọn họ đi xin lỗi.

Hai người kia nghẹn một bụng bất mãn với Hà Húc, thấy Hà Húc tới lập tức trầm mặt, "Cậu còn mặt mũi tới đây?"

Hà Húc tự biết mình làm sai, trầm mặc bị mắng không lên tiếng, cuối cùng cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi, là tôi liên lụy mọi người."

"Tôi thấy cậu căn bản là cố ý! "Một người trong đó trực tiếp bắt đầu đẩy Hà Húc một cái, trong miệng thô tục phun ra," Không phải chỉ là một tên thối nát bị bao nuôi, thật con mẹ nó cho rằng mình là một nhân vật lớn sao? Không có Tạ tổng cậu tính là cái rắm gì, loại người như cậu sớm muộn cũng từ bên ngoài thối nát vào trong!"

Thanh âm bọn họ cãi nhau đã đưa tới sự chú ý của những người khác, một người sợ tình thế nháo lớn đến khó có thể kiểm soát, vì thế vội vàng đẩy đồng đội đang điên cuồng mắng người không ngừng rời đi, ý bảo Kỳ Tinh lưu lại khắc phục hậu quả.

Sân khấu sơ cấp Kỳ Tinh tỉ mỉ chuẩn bị cứ như vậy bị hủy, chính mình còn khó chịu, nhưng cũng không khỏi cảm thấy đồng đội mắng có chút quá khó nghe, một hồi vẫn nhịn xuống sự không vui của mình, ngẩng đầu cố gắng nở nụ cười chuẩn bị trấn an Hà Húc, kết quả lại phát hiện đối phương ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Trên mặt Hà Húc không có nửa phần tức giận, hơn nữa nói như thế nào, Kỳ Tinh từ trên mặt cậu cư nhiên còn thấy được thần sắc khen ngợi, giống như là khẳng định đối với một phen nhục mạ vừa rồi.

"Anh không tức giận sao? "Kỳ Tinh tò mò hỏi.

Hà Húc thu hồi ánh mắt, nhìn Kỳ Tinh lắc đầu, "Cậu ấy nói không sai, tại sao tôi phải tức giận."

"Cậu ta nó thật sự rất quá đáng, anh..."

"Tôi xin lỗi " Hà Húc ngắt lời cậu ta, nhìn Kỳ Tinh với ánh mắt thành khẩn," Làm hỏng sân khấu mà cậu quý trọng nhất, tôi xin lỗi."

Kỳ Tinh nghe vậy vẻ mặt ngẩn ra, sau đó mím môi cúi đầu, hai vai run lên tựa hồ đang đè nén sự không cam lòng cùng khổ sở.

"Tôi cái gì cũng không có, cũng không biết làm như thế nào mới có thể bồi thường cho cậu... Hoặc là, cậu mắng tôi cũng tốt, đánh tôi cũng được..."

Kỳ Tinh nghe vậy lắc đầu, lúc ngẩng lên mắt có chút đỏ nhưng không đến mức muốn khóc, cậu khoát tay ngắt lời Hà Húc, "Chuyện này không thể chỉ trách anh, chúng tôi cũng có trách nhiệm, nếu trước khi biểu diễn chúng tôi chủ động nói với các thầy hướng dẫn chưa đủ người thì đã không sao rồi, nhưng chúng tôi cũng không nói."

Rõ ràng đã khổ sở muốn chết, nhưng lúc này còn có thể vì người khác suy nghĩ. Hà Húc thương tiếc nhìn Kỳ Tinh, đưa tay sờ sờ đầu cậu ta, thở dài không thể nghe thấy.

"Càng nghĩ cho người khác, bản thân lại càng mệt mỏi, đừng giống như tôi."

Hà Húc nói xong, liền xách hành lý xoay người đi về phía ký túc xá, chỉ để lại một bóng lưng đơn bạc cô độc cho Kỳ Tinh.

Càng nhìn Kỳ Tinh, Hà Húc càng như nhìn thấy mình. Người quá hiểu chuyện chung quy không chiếm được sự thiên vị, việc trả giá sẽ trở thành lẽ đương nhiên, người thì khổ sở còn muốn miễn cưỡng bản thân phải mỉm cười, nhất định không chiếm được tình yêu của người khác.

Dù sao, chính cậu cũng không yêu bản thân mình, làm sao có thể vọng tưởng người khác sẽ yêu cậu chứ.

Đi tới cửa ký túc xá, Hà Húc phát hiện trên giường mình chất đầy hành lý của người khác, thấy cậu đi vào cũng không có ý định lấy đi.

Hà Húc tựa vào hành lý bên giường, giọng nói bình thản hỏi một câu: "Đây là đồ của ai, phiền chuyển ra một chút được không?"

Nhưng người trong phòng giống như hoàn toàn không nghe thấy, vẫn bận rộn với đồ trong tay, ai cũng không đến lấy hành lý của mình.

Hà Húc không đợi được bọn họ phản ứng, liền kéo vali ra ngoài, định xem các phòng ngủ khác có chỗ trống hay không.

Dù sao bạn cùng phòng như vậy cậu cũng không thích, thay vì ở cùng một chỗ không bằng nhắm mắt làm ngơ.*Wattpad: LinhLam1301 * Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Mang theo vali dạo vài vòng trong hành lang, Hà Húc bất đắc dĩ lui về, dù sao giường trong phòng ngủ đã được chuẩn bị theo số báo danh của bọn họ, không có khả năng có giường dư ra.

Hà Húc kéo hành lý trở lại phòng ngủ của mình, trên giường vẫn còn lộn xộn, thậm chí còn rối loạn hơn cả lúc nãy một chút, Hà Húc dựng vali đứng lại, nhìn xung quanh một vòng lại hỏi một lần: "Đây là đồ của ai?"

Trong phòng vẫn không có ai đáp lại, bốn ngón tay Hà Húc nhẹ nhàng gõ hai cái trên vali, sau đó buông hành lý ra, đi tới trước giường ôm lấy đồ đạc lộn xộn, ném ra khỏi phòng ngủ.

Lúc này bạn cùng phòng "câm điếc" của cậu rốt cục cũng có phản ứng, một người trong đó đang thu dọn hành lý lập tức ném đồ trong tay chạy tới, túm lấy cổ áo Hà Húc bất mãn quát: "Để một lát thì sao?"

Hà Húc lạnh nhạt liếc mắt một cái, giơ tay tách từng ngón tay đối phương ra, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng hàn ý thẳng đến đáy mắt: "Vừa rồi lúc tôi hỏi, sao không trả lời?"

"Tôi không muốn trả lời, làm sao vậy? "Đối phương còn đúng lý hợp tình.

"Thật trùng hợp. "Hà Húc bẻ ngón tay đối phương, dùng sức gõ một cái, khiến đối phương nhe răng trợn mắt liên tục kêu đau, nhưng vẻ mặt vẫn thoải mái mỉm cười nói:" Tôi cũng không muốn bị chiếm dụng giường ngủ, tôi ném hết ra ngoài cũng không được sao?"

"Được... được được được, mau buông tay, đau..." Bạn cùng phòng vừa rồi còn kiêu ngạo không thôi đã sớm đau mất hồn, liên tục cầu xin tha thứ.

Hà Húc không muốn khó xử, buông tay đối phương ra, xoay người mở hành lý bắt đầu thu dọn giường của mình, không hề để ý đến tiếng xì xào bàn tán phía sau.

Trải qua chuyện bỏ diễn trên sân khấu, Hà Húc đã sớm nổi tiếng trong giới thực tập sinh, trở thành đề tài thiết yếu để tăng cường tình cảm trong các phòng ngủ, cho nên nghe được người khác nghị luận về mình, Hà Húc cũng không quá để ý.

Miệng mọc ở trên người người khác, Hà Húc tuyệt không muốn quan tâm, chỉ cần đừng làm phiền đến cậu, thích nói cái gì thì nói cái đó đi.