"Này, anh, anh sẽ không mặc kệ chúng tôi chứ?"
Thật lâu sau, Đỗ Minh Vũ nhỏ giọng nói thầm, ngữ khí ngoài ý muốn có vài phần yếu thế lại lo lắng.
"Yên tâm, trước khi bà ấy chết hẳn là sẽ không."
Hà Húc tiện tay đưa tất cả số tiền mình có cho Đỗ Minh Vũ, lẳng lặng nhìn Từ Phượng Chi ở cửa phòng bệnh, hai tay đút túi rời khỏi bệnh viện.
Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, điện thoại Tạ Thanh Dao liền gọi tới, nội dung ngắn gọn chỉ bảo cậu lập tức quay về công ty một chuyến.
Tuy rằng Tạ Thanh Dao không nói thêm gì, nhưng chỉ nghe giọng nói Hà Húc đã biết hắn gọi cậu về chắc chắn không có chuyện gì tốt, chỉ sợ là tìm cậu tính sổ chuyện bị Đỗ Nguyên Giang vơ vét tiền bạc.
Cúp điện thoại chưa đầy hai phút Loan Tụng đã lái xe xuất hiện ở ven đường, hạ cửa sổ xuống gọi Hà Húc lên xe.
Hà Húc cúi người ngồi vào hàng ghế sau, đóng cửa xe rút ra điếu thuốc cúi đầu châm lửa, không nói một lời hít mạnh mấy hơi, sặc đến đáy mắt cũng đỏ lên.
"Húc ca, dì của anh có khỏe không? "Loan Tụng hơi nghiêng đầu, cẩn thận hỏi.
"Ừ, vẫn ổn. "Hà Húc không để ý trả lời, lông mày nhíu lại, bộ dáng tâm sự nặng nề.
"Cái kia...... Lát nữa về công ty, anh cẩn thận một chút, họ Tề kia cáo trạng với Tạ tổng, phỏng chừng Tạ tổng đang nổi giận."
"Ừ, tôi biết rồi."
Hà Húc trầm giọng, hạ cửa sổ xe xuống, trong gió lạnh hút hết điếu này đến điếu khác, không bao lâu hơn nửa hộp thuốc chỉ còn lại vỏ rỗng.
"Húc ca, đừng hút thuốc nhiều quá, hại cho sức khỏe lắm. "Loan Tụng liếc kính chiếu hậu, hơi lo lắng khuyên nhủ.
"Không sao. "Hà Húc bóp hộp thuốc lá, tựa lưng vào ghế nhắm mắt thật sâu, miễn cưỡng cong khóe miệng lên nói," Cám ơn."
Đến công ty, Loan Tụng bị Tiết Lạc ngăn ở cửa văn phòng, chỉ có Hà Húc được cho vào.
Hà Húc vừa vào cửa, văn phòng chỉ có một mình Tạ Thanh Dao, thấy tình hình này Hà Húc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nơi không có Tề Nhạc ít nhiều khiến cậu thoải mái hơn một chút.
"Tạ tổng. "Hà Húc hít sâu một hơi, gọi Tạ Thanh Dao, cúi đầu đi tới trước bàn làm việc.
Hà Húc đã chuẩn bị tốt vô luận đối phương nói cái gì cũng không cãi lại, cho dù có chỗ không đúng sự thật cậu cũng không định giải thích, chọc giận Tạ Thanh Dao đối với cậu mà nói không có một chút lợi ích nào.
Cậu còn có chuyện muốn làm hơn.
Ví dụ như vay tiền Tạ Thanh Dao.
"Em muốn tự mình nói, hay là chờ tôi nói cho em nghe?" Tạ Thanh Dao chậm rãi ném văn kiện trong tay đi, đôi mắt sâu khẽ nâng lên, chỉ thản nhiên liếc Hà Húc một cái.
"Ngài nói đi, tôi sợ mình nói không được đầy đủ."
Hà Húc ngoan ngoãn, lúc này đứng trước mặt hắn, cách một cái bàn Tạ Thanh Dao đều ngửi thấy mùi thuốc lá nồng đậm trên người cậu, bất giác nhíu mày.
"Không phải là để em làm trợ lý cho A Nhạc hai ngày sao, không muốn em có thể nói với tôi, chào hỏi cũng không nói một tiếng muốn đi là đi, có phải quá không để tôi vào mắt rồi không?"
"Thực xin lỗi. "Hà Húc cúi đầu, cụp mắt không phản bác.
Tạ Thanh Dao đã nghĩ kỹ nếu như cậu cãi lại, câu tiếp theo phải nói như thế nào, nhưng Hà Húc cư nhiên không nói hai lời liền xin lỗi, ngược lại làm hắn không biết phải nói gì.
Thật lâu sau, Tạ Thanh Dao nắm chặt bút trên bàn, "Em nên xin lỗi đạo diễn Trương, quay một nửa không tìm thấy người đâu, làm chậm trễ tiến độ lỗi này sẽ phải tính trên đầu em."
"Được, lát nữa tôi sẽ đi xin lỗi đạo diễn Trương."
Ngoài cửa Loan Tụng bị ngăn không vào được, nhưng lộ ra một khe cửa cũng mơ hồ có thể nghe được một chút nội dung, nghe được Tạ Thanh Dao cư nhiên trách cứ Hà Húc chuyện quay phim, nhịn không được đẩy Tiết Lạc xông vào.
Một khắc đẩy cửa kia, Loan Tụng ngay cả sau khi bị đá ra khỏi công ty muốn đi đâu cũng đã nghĩ kỹ, nếu Tạ Thanh Dao thật sự không nói đạo lý như vậy, cậu ta lập tức đi nương tựa vào công ty đối thủ.
Như vậy người duy nhất cậu ta cảm thấy có lỗi cũng chỉ có Hà Húc, ở thời khắc mấu chốt này vẫn không thể ở bên cạnh Hà Húc, phải để cho cậu một mình đối mặt với ông chủ khó chơi như vậy lại còn thêm người trong lòng ông chủ nữa.
"Tạ tổng, ngài như vậy có phải quá thiên vị hay không, cảnh nguy hiểm nhất Húc ca cũng đã thay Tề đại ảnh đế quay xong rồi, phía sau nào còn có chỗ cần Húc ca, rõ ràng là đại ảnh đế không muốn quay mới có thể chậm trễ!"
"Loan Tụng! "Hà Húc không ngờ Loan Tụng lại đột nhiên xông vào, lập tức xoay người ngăn cậu ta lại, hạ giọng ra lệnh:" Đừng nói nữa, mau ra ngoài."
Khóe môi Tạ Thanh Dao hơi nhếch lên, nhưng đáy mắt băng lãnh không thấy nửa phần ý cười, "Cậu có ý kiến với tôi, hay là có ý kiến với A Nhạc?"
Hà Húc thấy không ổn, liền nhanh chóng đẩy Loan Tụng ra ngoài cửa, cũng không nghĩ tới Loan Tụng căn bản là ôm thái độ bất cứ giá nào cũng phải đi vào.
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Loan Tụng ngăn cản động tác đẩy của Hà Húc, vươn cổ la lớn: "Hôm nay cho dù ngài muốn chém giết, lời nào nên nói tôi cũng phải nói! Người yêu cũ của ngài trở về có thể mặc kệ người yêu mới sống chết, tôi nhìn không được!"
"Đừng nói nữa, Loan Tụng! "Hà Húc gấp giọng quát, tuy rằng cậu biết Loan Tụng bất bình vì cậu, nhưng nếu vì chuyện này mà đắc tội Tạ Thanh Dao, vậy thì rất không đáng, cậu sẽ thấy vô cùng áy náy.
Kỳ thật lúc này, cậu tình nguyện Loan Tụng đứng ở đầu bên kia cùng Tề Nhạc, đi theo cậu chỉ liên lụy Loan Tụng mà thôi.
"Cậu nói lại lần nữa. "Tạ Thanh Dao trầm giọng, trên mặt đã mang theo vẻ tức giận.
"Nếu cảm thấy tôi nói bậy, ngài liền nhìn vết thương trên người Húc ca đi, hoặc là đi hỏi những người khác ở trường quay, xem bọn họ nói như thế nào!"
Hà Húc hoàn toàn bỏ cuộc, cụp mắt cười khổ bắt đầu tự hỏi một hồi nên cầu xin Tạ Thanh Dao như thế nào, mới có thể bảo vệ đứa nhỏ ngốc này.
Không nghĩ tới Tạ Thanh Dao nghe được một câu như vậy, vẻ mặt giận dữ hơi giãn ra, sau đó chuyển hướng tới Hà Húc, lạnh giọng ra lệnh: " Vén quần áo lên."
Hà Húc nghiêng đầu gọi Loan Tụng ra ngoài, đi tới kéo rèm trong phòng làm việc xuống, đưa lưng về phía Tạ Thanh Dao vén áo lên, trên lưng thình lình một mảng lớn màu tím xanh.
"Làm sao vậy? "Tạ Thanh Dao nhíu mày, mặc dù hắn không muốn tin, nhưng Loan Tụng tựa hồ cũng không nói dối.
"Động tác nguy hiểm, khó tránh khỏi. "Hà Húc buông quần áo, quay lại mềm mỏng với Tạ Thanh Dao:" Loan Tụng đứa nhỏ kia là quá lo lắng mới có thể nói không lựa lời, ngài đừng chấp nhặt với nó."
Lấy hiểu biết về Hà Húc nhiều năm như vậy, Tạ Thanh Dao không cần đoán cũng biết Hà Húc chịu đựng với thái độ mềm mỏng như vậy, nhất định là còn có chuyện gì muốn cầu hắn, vì vậy trực tiếp mở miệng hỏi: "Nói đi, còn có chuyện gì muốn cầu tôi?"
Về phần Loan Tụng, Tạ Thanh Dao niệm tình cậu ta coi như trung thành với Hà Húc, cũng lười so đo với cậu ta.
Bị Tạ Thanh Dao dễ dàng nhìn thấu tâm tư, Hà Húc cũng không vòng vo nữa, thấp giọng nói mục đích của mình.
"Tạ tổng, ngài có thể cho tôi mượn ít tiền được không?"
Hà Húc không nhắc tới tiền còn tốt, nhắc tới tiền thành công nhắc nhở Tạ Thanh Dao một điều. Vừa rồi hắn còn chưa tính món nợ này với Hà Húc đã bị Loan Tụng cắt ngang, hiện tại Hà Húc cư nhiên tự mình đưa tới cửa.
Vốn nhìn thấy vết thương trên người Hà Húc, Tạ Thanh Dao đã tiêu hơn phân nửa tức giận không muốn làm khó cậu nữa, nhưng Hà Húc cũng tới đòi tiền hắn.
"Em vay tiền làm gì? Để đưa cho con trai út Đỗ gia kết hôn sớm? Hà Húc, tôi thật sự nhìn lầm em, không ngờ em lại không có tiền đồ như vậy!"