Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

Chương 53




Truyền thông xảo quyệt hơn Hà Húc dự đoán nhiều, hơn nữa ba người bọn họ xếp thành một hàng, không tìm chút đề tài trên người họ thì không xứng đáng với đội hình này chút nào.

Hà Húc chỉ có lúc bị điểm danh đặt câu hỏi mới mỉm cười lễ phép đáp lại, những lúc khác cậu đều im lặng, giao quyền lên tiếng cho Tạ Thanh Dao.

Tề Nhạc ngồi một hồi tựa hồ tìm được trạng thái, đối mặt với ống kính chậm rãi thu lại bộ dáng câu nệ, trả lời vấn đề cũng tự nhiên hào phóng, cùng Tạ Thanh Dao kẻ xướng người họa xứng đôi vô cùng.

Hà Húc ngồi ở bên cạnh có vẻ dư thừa, nhưng lúc này nếu cậu rời đi sớm, truyền thông khẳng định lại muốn làm lớn chuyện, nói cậu đỏ mắt ân ái của người ta rồi giận dữ rời đi các loại.

Vì thế Hà Húc liền thành thật ngồi, trên mặt vẫn duy trì thể diện lạnh nhạt mỉm cười, nghe Tạ Thanh Dao cùng Tề Nhạc trả lời vấn đề.

"Có tin nói anh và Hà Húc đã yêu nhau bốn năm, hiện tại Tề Nhạc vừa về nước, anh đã quyết định chia tay Hà Húc, cao hứng trở lại bên cạnh người yêu cũ như vậy, xin hỏi anh có thấy công bằng với Hà Húc không, có nghĩ đến cảm nhận của cậu ấy không?"

Hà Húc có chút tán thưởng nhìn vị nữ phóng viên đặt câu hỏi kia, phỏng chừng bình thường cô cũng từng cắn đường CP của bọn họ, nếu không sao có thể chân tình hỏi một vấn đề dài như vậy.

"Đầu tiên tôi nhất định phải nói, rất cảm ơn chị đã quan tâm đến tình hình tình cảm của nghệ sĩ công ty chúng tôi và bản thân tôi, nhưng không thể không nói tin tức tôi và Hà Húc yêu đương là tin tức giả không hơn không kém, điều này mang đến cho cả hai chúng tôi rất nhiều phiền phức. Về phần hỏi tôi có công bằng với Hà Húc hay không, hoặc là tôi không cân nhắc đến cảm nhận của cậu ấy, thì càng không thể trả lời được."

Ống kính truyền thông lại từ Tạ Thanh Dao nhao nhao chuyển sang Hà Húc, Hà Húc vội vàng điều chỉnh nụ cười đến trạng thái tốt nhất, liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý với lời giải thích này của Tạ Thanh Dao.

"Tôi và Hà Húc, chỉ là quan hệ giữa ông chủ và nhân viên, xin hãy ngừng suy đoán, đừng gây tổn thương không cần thiết cho những người không liên quan.

Ừ phải phải, trong lòng Hà Húc yên lặng châm chọc, cũng không biết ông chủ nào có thể tùy thời tùy chỗ gọi nhân viên đến biệt thự nhà mình du lịch một đêm.

Câu hỏi của giới truyền thông sắc bén thì sắc bén, nhưng hơn phân nửa đều xoay quanh vấn đề tình cảm của ba người, câu trả lời của Tạ Thanh Dao vẫn như cũ, nhưng vô luận trả lời như thế nào, đều đem quan hệ của mình và Hà Húc phủi sạch sẽ.

Có mấy lần, lời nói của hắn chân thật đến mức Hà cũng bắt đầu hoài nghi mình có phải thật sự chưa từng làm tình nhân của Tạ Thanh Dao hay không.

Sau khi kết thúc phân đoạn vấn đáp là phần mở tiệc chiêu đãi, Tạ Thanh Dao ở phòng tiệc chuẩn bị rượu trà bánh cho các phóng viên trao đổi thông tin nghiên cứu dư luận, còn mình thì đi trước một bước bứt ra trở về phòng nghỉ, để Tề Nhạc ở lại hội trường tiếp tục tiếp đón truyền thông.

Buổi sáng Hà Húc ra ngoài quá vội không ăn gì, lúc này vừa vặn đã đói bụng, liền theo phóng viên trà trộn vào yến hội ở khu điểm tâm vui chơi giải trí, ngay cả Loan Tụng cũng không tìm được cậu.

Hà Húc hiếm khi có khẩu vị tốt, vừa trái vừa phải nhét điểm tâm vào miệng, bỗng nhiên một cái microphone nhét tới trước mặt.

"Ánh mắt không lừa được người, hai người là quan hệ tình nhân đúng không?"

Hà Húc nghẹn một cái, đấm ngực quay đầu gian nan liếc nhìn phóng viên đang đặt câu hỏi, vóc dáng không cao, có chút quen mặt, mơ hồ hỏi: "Sao lại là cô?"

Cô gái cầm micro ánh mắt sáng lên, hưng phấn đưa micro đến trước mặt Hà Húc, "Thì ra anh còn nhớ em?"

"Giơ cao như vậy, sao cô không trực tiếp nhét micro vào miệng tôi?" Hà Húc đẩy micro xuống, cảm giác khó chịu khi bị nghẹn giảm đi không ít, lúc này mới trả lời câu hỏi vừa rồi của cô: "Đương nhiên là nhớ, dù sao cũng không có nhiều người có thể phỏng vấn tôi."

"Nếu đã như vậy, anh có thể nói cho tôi biết, thanh minh vừa rồi của hai người có phải là giả hay không?

Hà Húc còn chưa kịp trả lời, một đạo thân ảnh đột nhiên chắn ở giữa bọn họ, tiếp theo một đạo thanh âm mang theo nụ cười vang lên.

"Không phải đâu, em gái. " Tề Nhạc vươn tay cầm bảng công tác của cô bé lên, nắm trong lòng bàn tay liếc nhìn thông tin trên đó, bên môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt:" Thì ra là truyền thông Hoan Ảnh, quan hệ giữa tôi và Vương tổng cũng không tệ lắm, thay tôi chào hỏi anh ấy."

Hà Húc đối với những thứ này luôn luôn trì độn, nhưng giờ phút này cũng nghe được ý tứ uy hiếp, vì thế cười lấy thẻ công tác của cô gái từ trong tay Tề Nhạc, đưa lại cho cô gái thuận tiện che ở phía sau, "Nha đầu này mới tới, anh không cần chấp nhặt với cô ấy."

Tề Nhạc bình tĩnh quan sát Hà Húc, im lặng hai giây đột nhiên nhếch khóe miệng, "Tôi cũng không nói gì, sao cậu lại căng thẳng như vậy? Cậu thích loại con gái như thế này sao?"

Cô gái nhỏ được Hà Húc bảo vệ ở phía sau nghe vậy liền đỏ mặt, lớn như vậy cô còn chưa được ai bảo vệ, hơn nữa còn là một nam minh tinh. Tuy rằng cô cắn đường của Tạ Thanh Dao và Hà Húc, nhưng cũng không ngại Hà Húc thích cô.

"Anh quên rồi à, không phải tôi thích đàn ông sao?"

Hà Húc cười đáp lễ, cô gái phía sau hoài nghi mình nghe lầm vội vàng ngoáy ngoáy lỗ tai. Thật ra Hà Húc thẳng thắn thì không có gì bất ngờ, nhưng cô khiếp sợ chính là Hà Húc lại thừa nhận trước mặt phóng viên như cô.

"Cho nên hai người nhất định là thật chứ? "Cô gái nhỏ lén hỏi sau lưng Hà Húc.

"Tôi thấy cô thật sự không muốn làm việc nữa, còn dám nhắc tới chuyện này. "Hà Húc hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng nhắc nhở.

"Anh thừa nhận xu hướng tình dục trước mặt em, không sợ em lấy chuyện này ra làm ầm ĩ sao?"

Hà Húc không thèm để ý cười, "Nếu muốn hại chết tôi, cô cứ tự nhiên."

Cô bé không ngờ Hà Húc lại thẳng thắn như vậy, suy nghĩ hồi lâu, cô lấy bút ghi âm trong túi ra, lặng lẽ xóa đoạn ghi âm vừa rồi.

Tề Nhạc căm tức nhìn hai người thì thầm, đang muốn nổi cơn thịnh nộ, trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng người không ngờ tới.

Người nọ tựa hồ chỉ chờ y chú ý tới bên mình, giơ ly sâm banh trong tay lên mỉm cười hướng y khẽ ra hiệu.

Vẻ mặt Tề Nhạc lập tức ngưng lại, y không để ý tới Hà Húc và nữ phóng viên kia nữa, vội vàng chạy nhanh tìm danh sách khách mời của buổi chiêu đãi hôm nay, phát hiện người nọ thật sự nằm trong danh sách mời.

Xa xa nam nhân thẳng tắp nhìn chằm chằm động tác của y, bên môi ý cười càng sâu, nhìn chằm chằm Tề Nhạc ánh mắt thật giống như đang nhìn chăm chú con mồi lập tức bị mình cắn đứt trong cổ họng, ánh mắt nóng rực mang theo một tia tàn nhẫn.

Tề Nhạc bị nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, phản ứng đầu tiên chính là trở về phòng nghỉ tìm Tạ Thanh Dao, lại đụng phải Tạ Thanh Dao đang muốn rời đi.

"A Dao, anh muốn đi đâu?"

Tạ Thanh Dao xắn ống tay áo, vừa đi vừa trả lời: "Về nhà cũ một chuyến, ba có việc tìm anh."

"Em đi với anh! "Tề Nhạc gần như buột miệng nói ra.

Tạ Thanh Dao nhíu mày, dừng động tác im lặng một lúc lâu, giơ tay khoác lên bả vai Tề Nhạc, "Bây giờ còn chưa phải lúc, cho anh thêm chút thời gian, anh không muốn quan hệ giữa em và bọn họ quá căng thẳng."