Hà Húc không đợi được tranh đấu gay gắt, tranh giành tình cảm như trong tưởng tượng, ngược lại, giữa cậu và Tề Nhạc là một loại hài hòa kỳ quái.
Tề Nhạc cùng cậu giống nhau được phân dưới sự quản lý của Ava, cùng y bất đồng chính là, Tề Nhạc mỗi lần từ văn phòng đi ra, Ava đều phấn khởi đến trong tâm nở rộ, cậu mỗi lần đi ra, Ava mặt tựa như mặt đen Diêm Vương.
Sự thật chứng minh làm tốt quan hệ với người đại diện là vô cùng cần thiết, thừa dịp Tề Nhạc về nước, Eva đem phần lớn tài nguyên tốt đều nghiêng về phía Tề Nhạc, điểm này Tạ Thanh Dao cũng biết, nhưng không có hỏi đến cùng can thiệp.
Hà Húc cũng không quan tâm, mỗi ngày cậu đều bị nhốt trong phòng làm việc của Tạ Thanh Dao học tập tri thức quản lý khô khan, bận rộn đến nỗi phải phân thân theo dõi thông báo, chính cậu cũng chịu không nổi.
Mơ mơ hồ hồ rót kiến thức vào đầu cả buổi sáng, Hà Húc ngồi mỏi eo đau lưng, đầu cứng như hồ, nhìn chằm chằm mấy cuốn sách đó còn không bằng chết.
Hà Húc cảm giác mình đã chịu không nổi, nhưng Tạ Thanh Dao hình như còn chưa đã nghiền, lật tài liệu còn chuẩn bị tiếp tục giảng bài cho cậu, Hà Húc nảy ra ý định trốn thoát, nhanh chóng bôi dầu vào lòng bàn chân.
Tuy nói chỉ là tự do ngắn ngủi, nhưng điều này cũng đủ để cho tâm tình Hà Húc có chút chuyển biến tốt đẹp, cậu ngâm nga hát đi vào phòng vệ sinh, đứng ở vị trí tận cùng bên trong vừa muốn cởi cúc quần, vị trí bên cạnh đột nhiên đứng một người.
Hà Húc nhíu mày, thầm nghĩ một dãy chỗ trống này cần gì phải ở bên cạnh tôi? Vừa quay đầu lại lại sửng sốt một chút, xấu hổ cùng đối phương chào hỏi nói: "Hi, anh cũng tới đi WC a?"
Nói xong cậu lại muốn cho mình một cái tát, đến nhà vệ sinh không phải dự định đi WC, hay là đến ăn cơm sao?
May mà Tề Nhạc cũng không so đo, mỉm cười gật đầu, sau đó rất tự nhiên động thủ cởi thắt lưng, khóe mắt cảm giác được Hà Húc vẫn nhìn chằm chằm y, liền quay đầu hỏi: "Còn cậu, không phải cậu tới để đi vệ sinh sao?"
"A a, vâng, là đi vệ sinh."
Hà Húc ngượng ngùng cúi đầu, xấu hổ thu hồi ánh mắt cởi thắt lưng, lúc này cậu cảm giác đối phương vẫn nhìn chằm chằm mình.
Hà Húc bị nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, cậu len lén liếc mắt nhìn đối phương, lại cúi đầu nhìn mình, y cũng không lớn hơn mình thì có gì mà nhìn, dù sao cũng không dùng được.
"Tôi nghe Ava nói, cậu hình như còn rất nhỏ?"
"Ai nhỏ? "Hà Húc nóng nảy, Ava chưa từng thấy qua, làm sao biết cậu có nhỏ hay không!
Tề Nhạc giật mình, sau đó cố nén cười bổ sung: "Tôi nói tuổi."
"A, thì ra, là tuổi a!"
Ông trời ơi, bức tường này sao lại rắn chắc như vậy, ngay cả một khe hở cũng không để lại cho cậu Hà Húc xấu hổ đến mức ngón chân cào đất, người này sao lại hỏi có nghĩa khác như vậy? Cứ như thể đầu óc cậu chỉ là đống phế liệu vậy.
"Hai mươi? "Tề Nhạc hỏi tiếp.
"Hai mươi ba. "Hà Húc nghe lời này, vẻ mặt có chút đắc ý, xấu hổ vừa rồi bị quên sạch không còn một mảnh.
Quả nhiên còn rất non!
"Vừa tốt nghiệp đại học?"
Hà Húc vừa mới vui vẻ đến mức vểnh đuôi lên nhất thời lại giống như bị dội gáo nước lạnh vào mặt, từ đám mây rơi xuống đất, Tề Nhạc vô ý đâm vào chỗ đau của cậu, cậu khẽ lắc đầu đáp: "Không, tôi chỉ học đến trung học phổ thông."
"A - - "Tề Nhạc tựa hồ cũng nhất thời không biết làm sao tiếp lời, kéo dài âm cuối cũng trầm mặc.
Hà Húc trong lòng cười khổ, chỉ sợ lúc này Tề Nhạc cũng đang thấy kỳ quái, một người không có đẳng cấp như vậy làm sao xứng làm vật thay thế cho y? Hoặc là nói, Tạ Thanh Dao sao có thể mắt què coi trọng loại mặt hàng này?
"Còn anh thì sao? "Hà Húc muốn chấm dứt sự im lặng này, chủ động mở miệng.
Tề Nhạc sửng sốt, sau đó đáp lại: "Học viện điện ảnh Dung Thành."
"Học diễn xuất sao, thật tốt. "Hà Húc cười, trong ánh mắt có chút hâm mộ," Vậy đại học có thú vị không?"
"Bây giờ ngẫm lại thì quả thật rất thú vị, ngoài giờ học còn đóng một vài vai nhỏ, vận khí tốt được đạo diễn lớn chọn trúng liền một bước lên trời. "Tề Nhạc nói, ánh mắt cũng dịu dàng vài phần, tựa hồ thật sự đang nhớ lại quá khứ tốt đẹp," Mặt khác, có lẽ còn có thể thu hoạch được một đoạn tình yêu thuần túy trong trường."
"Anh nói Tạ tổng sao? "Ánh mắt đối phương hoài niệm như vậy, rất khó không khiến Hà Húc liên tưởng đến Tạ Thanh Dao.
"Rõ ràng như vậy? "Tề Nhạc cười, không phản bác.
Hà Húc dừng một chút, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng: "Tạ tổng cũng học diễn xuất sao?"
"Không phải, anh ấy học đạo diễn."
"Hả?"
Cho nên người đàn ông học đạo diễn chuẩn bị làm đạo diễn này, vì sao lại đến mở công ty điện ảnh và truyền hình chứ? Đây chính là năng lực thức tỉnh sau khi bị người đá sao?
"Hay là đổi chỗ khác nói chuyện? Nếu cậu có hứng thú với mấy thứ này."
Hà Húc nhìn xung quanh, phụ họa nói: "Được được."
Thẳng đến giờ nghỉ trưa Hà Húc mới trở lại văn phòng, văn kiện Tạ Thanh Dao cũng đã phê một chồng lớn, vừa định phát hỏa nhưng lại thấy Hà Húc giống như cà tím đã pha sương, không có tinh thần.
"Đi toilet làm sao trở về lại ủ rũ?"
Hà Húc vẫn ra vẻ khổ đại cừu thâm, lắc đầu nói: "Không có gì."
Vừa rồi nghe Tề Nhạc hàn huyên nửa ngày tình yêu vườn trường với Tạ Thanh Dao, lúc rời đi cậu chính là bộ dáng này, Tề Nhạc cho rằng cậu nghe xong chuyện tình yêu của mình và Tạ Thanh Dao, bị đả kích mới như vậy, nhưng trên thực tế cũng không phải.
Hà Húc chỉ là từ trong miêu tả của Tề Nhạc đôi câu vài lời về cuộc sống vườn trường mà bổ sung ra những hình ảnh kia, nghĩ đến hiện thực càng đẹp càng tổn thương mà thôi. Không lên đại học là tiếc nuối của cậu, chỉ là tiếc nuối hôm nay bị phóng đại mà thôi.
Tạ Thanh Dao đương nhiên không rõ một loạt hoạt động tâm lý phức tạp này của cậu, nhìn bộ dáng muốn chết không muốn sống này, coi như cậu không muốn học tập, cũng không ép cậu nữa, ôm cổ cậu khẽ vuốt hai cái: "Được rồi buổi sáng đến đây đi, mặc áo khoác vào, dẫn em đi ăn cơm."
Hà Húc phản ứng một hồi, mới ý thức được mình chó ngáp phải ruồi cư nhiên bỏ học bổ túc, vội vàng đi qua mặc áo khoác vào cùng Tạ Thanh Dao đi ra ngoài.
Hà Húc nghe Tề Nhạc trò chuyện quá tập trung, nửa giờ nghỉ trưa đã bị bọn họ trò chuyện mất hết, chờ lúc cậu và Tạ Thanh Dao đi ra, vị trí làm việc đã gần như không còn ai.
Tạ Thanh Dao theo thói quen đi về phía thang máy chuyên dụng của mình, Hà Húc cũng vội vàng đuổi theo, nhìn bóng lưng âu phục thẳng tắp của người đàn ông, Hà Húc thật sự rất khó nghĩ đến người này lại xuất thân từ đạo diễn, vì vậy nhịn không được tò mò hỏi: "Tạ tổng, hóa ra ngài học đạo diễn sao?"
Tạ Thanh Dao dừng tay ở tầng trệt, mày nhíu lại, "Ai nói cho em biết?"
"Tề" Hà Húc bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Tạ Thanh Dao cảnh cáo cậu không nên hỏi thăm Tề Nhạc, nếu bị hắn biết vừa rồi cậu đi nói chuyện phiếm với Tề Nhạc, có lẽ không hay lắm, vì vậy nhanh chóng đổi giọng: "Tề, những người khác lúc nói chuyện phiếm em tình cờ nghe được."
Sắc mặt Tạ Thanh Dao hơi cải thiện, không phủ định, nhưng cũng không khẳng định.
Hà Húc không có can đảm chứng thực nữa, ngoan ngoãn đi ra ngoài ăn cơm với Tạ Thanh Dao, không cần phải cùng hắn gây rối.
"Lần sau ít nghe bọn họ nói nhảm!"
Tạ Thanh Dao còn chưa nói xong, đèn trên đỉnh đầu đột nhiên lóe lên hai cái, cabin nhanh chóng rơi xuống hai tầng mạnh mẽ dừng lại, trong thang máy trong nháy mắt một mảnh đen kịt.