Hà Húc ngủ thẳng đến khi màn đêm buông xuống, Tạ Thanh Dao mới kết thúc cuộc họp cuối cùng, vào cửa đã thấy Hà Húc còn nhập nhèm vừa mở mắt.
"Tỉnh rồi?"
Hà Húc dụi mắt ngồi thẳng dậy, rầu rĩ "Ừ" một tiếng.
Tạ Thanh Dao tiện tay bật đèn, ánh mắt rơi xuống gò má hơi đỏ của Hà Húc, mi tâm hơi động, đi tới sờ sờ nhiệt độ trên trán cậu.
Hơi nóng.
"Sao vậy, lại sốt nữa à?"
Hà Húc nghe vậy cũng giơ tay sờ trán, không thèm để ý lắc đầu, "Chắc không sao, chỉ là vết thương đang hồi phục mới nóng một chút thôi."
"Không thể sơ suất, vẫn phải uống thuốc hạ sốt."
"Được, tôi trở về sẽ uống."
Hà Hú gật đầu đồng ý, nhưng vẫn ngồi bất động trên sofa, Tạ Thanh Dao thấy thế nhịn không được hỏi: "Còn chưa trở về sao?"
"À, vậy là phải về rồi."
Nói thật Hà Húc không muốn về khách sạn quá sớm, càng không muốn ở một mình. Theo một phương diện nào đó, cậu thích ở một mình, nhưng vào lúc này, nếu bên cạnh không có ai, Hà Húc sẽ rất không có cảm giác an toàn.
Có lẽ là bởi vì người kia sắp trở về, Hà Húc chưa bao giờ muốn có người ở bên cạnh cậu như thế, nhưng ba người Đỗ gia không thể nào là bến đỗ của cậu, Tạ Thanh Dao hiển nhiên cũng không thể làm chỗ dựa của cậu.
Hà Húc lề mề đứng dậy, kéo áo khoác lại cúi đầu cài khuy, giọng Tạ Thanh Dao từ đỉnh đầu truyền đến.
"Không muốn trở về?"
Tay Hà Húc nắm nút áo hơi khựng lại, giọng điệu này của Tạ Thanh Dao rõ ràng là có chỗ thương lượng, vì thế cậu vội vàng túm lấy cánh tay Tạ Thanh Dao, ánh mắt chờ mong nói: "Vậy có thể không trở về sao? Tôi muốn ở cùng ngài."
Tạ Thanh Dao là kiểu điển hình của ăn mềm không ăn cứng, Hà Húc vừa nói mềm với hắn hắn liền không có biện pháp cự tuyệt, đành phải bất đắc dĩ đồng ý.
Thời gian buổi chiều đều dùng để họp, trong tay Tạ Thanh Dao chất không ít văn kiện cần phê duyệt, Hà Húc đã nói muốn cùng hắn về nhà, an vị ở sofa bên cạnh cùng hắn tăng ca, thỉnh thoảng thay chân chạy vặt rót cà phê cho hắn, cũng coi như khá thỏa mãn cũng thú vị.
"Hà Húc, rót cho tôi cốc cà phê."
Nửa ngày không đợi được đáp lại, Tạ Thanh Dao nhịn không được liếc về phía Hà Húc, phát hiện Hà Húc ôm quyển tạp chí không biết lúc nào lại ngủ thiếp đi, bất đắc dĩ cười.
Tạ Thanh Dao thu hồi tầm mắt đánh giá văn kiện chưa xử lý xong trong tay, suy nghĩ một chút buông bút trong tay xuống, đi qua ôm lấy Hà Húc đang ngủ say, đá văng cửa phòng làm việc sải bước đi ra ngoài.
*Wattpad: LinhLam1301*
Hà Húc ngủ thiếp đi, khoảnh khắc được ôm lên liền tỉnh lại, trong hoảng hốt cảm giác Tạ Thanh Dao ôm cậu ra khỏi phòng làm việc, lập tức hoảng loạn giãy dụa xuống đất, nhưng bị Tạ Thanh Dao ôm càng chặt hơn một chút.
"Tạ tổng, đây là ở công ty."
Tạ Thanh Dao thật sự điên rồi, quang minh chính đại ôm cậu ra cửa như vậy, bị những người khác nhìn thấy cũng được hả.
"Yên tâm, không còn ai nữa."
Hà Húc thò đầu đánh giá một vòng, khu làm việc to như vậy nửa người cũng không có bóng dáng, lại liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, thì ra đã hơn mười hai giờ.
"Tạ tổng mỗi ngày đều làm việc chăm chỉ như vậy sao?
Tạ Thanh Dao nghe vậy khẽ nhếch khóe miệng, "Không cố gắng như vậy, nào có tiền nuôi tiểu yêu tinh như em?"
Hà Húc nghe thấy chữ tiền không hiểu sao lại nghĩ đến ba người Đỗ gia kia, khóe miệng bỗng nhiên cứng đờ, sau một lúc lâu phụ họa cười nói: "Nếu tôi cũng cố gắng như Tạ tổng thì tốt rồi."
"Làm sao vậy, thiếu tiền?"
Tạ Thanh Dao bắt được sự ảm đạm thoáng qua trên mặt cậu, hỏi xong lại cảm thấy không thích hợp lắm, bình thường hắn cho Hà Húc tiền cũng không tính là ít, cậu không có lý do gì để phải thiếu tiền mới đúng.
"Không có." Hà Húc từ trong lòng Tạ Thanh Dao nhảy xuống, cúi đầu thay hắn sửa sang lại âu phục nhăn nheo, "Tôi vẫn là tự mình đi ra ngoài đi, bằng không bị paparazzi chụp được cảnh ngài ôm tôi ra ngoài, ngày mai tiêu đề giải trí phỏng chừng sẽ nổ tung."
Hà Húc vừa nói vừa ấn nút thang máy, khóe mắt đuôi lông mày lơ đãng lộ ra vài phần mệt mỏi, Tạ Thanh Dao lẳng lặng nhìn chăm chú một hồi, nắm bả vai cậu, "Cần tiền thì nói với tôi, tiền em nợ tôi không vội trả."
Ngài không vội, nhưng tôi gấp a.
Nhưng Hà Húc chỉ dám nói thầm trong lòng như vậy, khẳng định sẽ không dám nói ra. Nhưng có một kim chủ thấu tình đạt lý như vậy, Hà Húc cảm thấy mình cũng rất may mắn.
"Tiền cũng không thiếu, chính là không có nhà để về, cái này Tạ tổng có thể hỗ trợ giải quyết một chút sao?"
Tạ Thanh Dao nhướng mày, "Thế nào, em lén bán căn nhà tôi cho em?"
"Trên sổ là tên của ngài, muốn cũng không bán được."
"Vậy tại sao không về nhà?"
Hà Húc lộ ra biểu tình rối rắm khó xử, giống như đấu tranh tư tưởng thật lâu, lại gần như thần bí nói với Tạ Thanh Dao: "Kỳ thật Tạ tổng, ngài cho tôi căn phòng kia có ma, mỗi ngày đều có một nữ quỷ ở bên cạnh tôi thè lưỡi nói với tôi cô ấy chết thật thảm a!"
Tạ Thanh Dao nhíu mày, ánh mắt nhìn Hà Húc như nhìn người bị thiểu năng trí tuệ.
"Có đáng sợ không?" Hà Húc cảm thấy mất mặt, xấu hổ kết thúc đoạn biểu diễn sứt sẹo này, suy nghĩ một chút cảm thấy nên thẳng thắn với Tạ Thanh Dao, liền đáp: "Cả nhà dì tôi hiện đang ở đó, tôi không muốn trở về."
Tạ Thanh Dao còn nhớ lần trước Từ Phượng Chi tát Hà Húc, có chút bất mãn với việc Hà Húc để mặc bọn họ ở trong nhà của cậu, nhưng cũng hiểu Hà Húc hơn phân nửa là thân bất do kỷ, nên không trách Hà Húc: "Không về cũng tốt, miễn cho lại bị thương chỗ nào."
"Không về nhà, chỉ có thể ở khách sạn."
Hà Húc vừa nói vừa len lén nhìn hắn, vẻ mặt âm thầm mang theo chờ mong và ám chỉ. Tạ Thanh Dao vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười với tâm tư liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu này của cậu, "Thật là không có biện pháp gì với em, trước khi bọn họ đi dọn đến ở cùng tôi đi."
Nguyện vọng thành hiện thực, Hà Húc cười đáp lại, nhưng vẻ mặt thoạt nhìn cũng không thoải mái bao nhiêu.
Trước mắt xem ra ở cùng một chỗ với Tạ Thanh Dao là lựa chọn tốt nhất, người kia lập tức sẽ trở về, ở cùng Tạ Thanh Dao sẽ khiến cậu an tâm thêm vài phần, hệ thống an ninh biệt thự tóm lại so với bất cứ thứ gì đều làm cho người ta an tâm hơn.
Thang máy đi lên tầng trệt của bọn họ, Hà Húc đi vào trước một bước, Tạ Thanh Dao theo sát phía sau, bỗng nhiên người trước mặt lảo đảo một cái.
Tạ Thanh Dao đưa tay đón người, nhưng Hà Húc phản ứng còn nhanh hơn hắn, nắm lấy tay vịn bên cạnh ổn định thân thể, nhanh chóng đút tay vào túi, nhưng sờ soạng nửa ngày cũng không sờ được gì.
Ánh sáng trong thang máy không tốt, phản chiếu sắc mặt Hà Húc tái nhợt vài phần, Tạ Thanh Dao thấy thế đưa tay lấy từ túi tây trang ra một khối chocolate, bóc giấy gói nhét vào miệng cậu, lúc này mới nhớ tới hỏi cậu: "Hạ đường huyết?"
Hà Húc nhanh chóng nhai nuốt như chuột đồng, thở phào nhẹ nhõm gật đầu, "Có một chút."
Cũng khó trách, từ buổi trưa sau khi ăn cơm xong, Hà Húc vẫn luôn ở công ty chờ Tạ Thanh Dao, thời gian chờ đợi đã mười mấy giờ trôi qua, trong lúc đó không ăn không uống, chịu không nổi cũng là tất nhiên.
"Dẫn em đi ăn chút gì trước, lát nữa sẽ về biệt thự." Tạ Thanh Dao sợ cậu lại ngã, vươn một tay ôm lấy cậu, nghiêng đầu hỏi:" Có muốn ăn gì không?"
Hà Húc tuy rằng thân thể nói cho cậu biết nhất định phải ăn cái gì đó, nhưng đầu óc của cậu lại cảm thấy một chút cũng không đói bụng, nếu như phải nói muốn ăn cái gì --
"Tạ tổng, tôi muốn ăn mì gói."