Ban ngày công ty còn có chuyện, Tạ Thanh Dao cũng muốn Hà Húc nghỉ ngơi thêm vài ngày, bảo Loan Tụng tới đưa Hà Húc về nhà.
Trên đường về nhà, Hà Húc cầm điện thoại di động lật xem lịch, nhìn ngày tháng cậu cố ý đánh dấu trên đó, lông mày nhíu càng chặt hơn..
Người đó, sắp trở lại rồi.
“Húc ca, anh làm sao vậy, có tâm sự à?”
Câu hỏi của Loan Tụng kéo Hà Húc đang thất thần quay trở về, cậu cúi đầu đóng lịch lại, khôi phục thần sắc lắc đầu, “Không có gì, chỉ là hơi mệt thôi.”
“Nếu không, em giúp anh đặt một khách sạn ở bên ngoài.” Loan Tụng do dự mở miệng.
“Tại sao?” Hà Húc buột miệng nói ra, sau đó lập tức nhận thức được tình hình hiện tại của nhà mình, vì thế cười cười, hỏi: “Thiếu chút nữa đã quên, hôm qua cậu đến nhà tôi sao?”
Loan Tụng bĩu môi, “Vị kia quả thực giống như hoàng tử vậy, cái này không ăn cái kia không ăn, nhất định phải ăn tôm hùm Úc, đêm hôm khuya khoắt em đi đâu tìm cho cậu ta?”
Nhìn bộ dáng tức giận của Loan Tụng, Hà Húc không nhịn được mỉm cười, “Vậy cậu mua chưa?”
“Em mua cái búa, cuối cùng mua một phần tôm hùm cay bên đường.”
Hà Húc vẫn cười, nhưng cười cũng không cười nổi nữa. Nghĩ đến tình huống hiện tại trong nhà, Hà Húc còn chưa về đến nhà đã bắt đầu đau đầu, chỉ chốc lát sau lên tiếng kêu Loan Tụng.
“Hay là đặt phòng cho tôi đi, tôi không trở về.”
Tắm nước nóng trong phòng khách sạn, Hà Húc nằm trên giường lớn mềm mại, lại lấy điện thoại di động ra xem lịch, nhìn chằm chằm đánh dấu trên đó thật lâu đến xuất thần.
Nửa tháng nữa.
Trong lòng Hà Húc giống như bị đè lên một tảng đá lớn, tên của người kia thậm chí cậu cũng không muốn nhớ tới, nhưng rất nhanh, người kia sẽ lại xông vào cuộc sống của cậu, khiến cậu không còn chỗ nào để trốn.
Bỗng nhiên trên màn hình có một tin nhắn nhắc nhở, Hà Húc nháy mắt từ trên giường nhảy dựng lên.
Là lời tới nhắc nhở về cuộc hẹn do bệnh viện gửi tới, nhắc nhở cậu qua nửa giờ nữa là đến số cuộc hẹn của cậu.
Hà Húc vội vàng mặc áo khoác ra cửa, lúc xuống lầu phát hiện Loan Tụng vẫn còn ở dưới lầu.
Cũng không phải cậu ta không muốn đi, mà là không đi được. Vị trí dừng xe trước sau đậu thêm hai chiếc, thân xe đều kề sát xe của cậu ta, để lại quá ít không gian di chuyển. Kỹ thuật lái xe của cậu ta không được tốt, bị mắc kẹt chừng hơn nửa giờ, gấp đến độ nhảy qua nhảy lại trong xe.
Thấy Hà Húc, Loan Tụng tựa như thấy được cứu tinh, đẩy cửa xe vội vàng chạy tới: “Húc ca, cứu mạng, em lái không ra.”
Hà Húc vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, mở cửa xe ngồi vào ghế lái, xoay trái xoay phải vài cái liền thoải mái dời xe ra.
“Nhẹ nhàng như vậy sao? Là giả sao? Quá mạnh luôn.”
Loan Tụng thán phục đi về phía ghế lái, vừa định kéo cửa xe cho Hà Húc, Hà Húc lại đột nhiên kéo dây an toàn ra, lưu loát cài trước ngực.
“Cậu trực tiếp đón xe về đi, tôi có việc phải đi.”
“Anh muốn đi đâu? Hay là để em chở anh đi.”
“Không cần, có chút việc riêng, tôi tự đi là được.” Hà Húc xua tay, cười cười với Loan Tụng, “Mấy ngày nay cậu cũng nghỉ ngơi cho tốt, qua một thời gian e rằng cậu sẽ bận đó.”
Hà Húc vừa lái xe về nhà vừa gọi điện thoại cho Từ Phượng Chi, nhưng điện thoại thông rồi lại không có ai nghe, qua lại mấy lần đều như thế, Hà Húc bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
Dừng xe bên dưới, Hà Húc chạy như bay lên lầu, vào cửa lại chỉ nhìn thấy Đỗ Minh Vũ đang ngồi chơi game trên sàn phòng khách.
Đỗ Minh Vũ ngậm một túi sữa, nghe tiếng nhìn về phía cửa, thấy rõ Hà Húc lập tức nhíu mày oán giận nói: “Sao giờ anh mới về?”
Thấy đối phương nhàn nhã như thế, Hà Húc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu Từ Phượng Chi xảy ra chuyện gì, Đỗ Minh Vũ không thể bình tĩnh ngồi chơi game ở nhà như vậy, vì thế hỏi: “Dì đâu?”
“Đi mua thức ăn. Lâu như vậy anh còn không về, cái trợ lý chó má gì đó của anh chỉ biết qua loa lấy lệ với tôi, mẹ nói muốn tự mình làm đồ ăn ngon cho tôi.”
“Chợ nào cậu biết không?” Hà Húc loại bỏ những lời phàn nàn nhàm chán, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, giọng nói có chút lo lắng.
“Không biết, khẳng định là gần đây thôi.” Đỗ Minh Vũ bĩu môi, vứt bỏ túi rỗng đã uống xong, bỗng nhiên sau đó phát giác nói:“ Anh tìm mẹ có việc?”
“Không có việc gì.”
Hà Húc nói xong, xoay người đóng “Rầm” cửa chính, nhanh chóng xuống lầu trở lại trong xe, đi thẳng đến chợ gần nhà nhất.
Trong chợ tấp nập người, liếc mắt nhìn qua nam nữ già trẻ đều gần như giống nhau, Hà Húc đẩy đám người gian nan nhìn xung quanh, để tìm được bóng dáng Từ Phượng Chi, nhưng không thu hoạch được gì.
Mắt thấy thời gian hẹn đã qua, Hà Húc dừng bước, khom lưng thở phào nhẹ nhõm.
Hà Húc xoay người chuẩn bị rời đi, không đợi đi được hai bước đã nghe thấy cách đó không xa truyền đến âm thanh tranh cãi, chủ nhân của âm thanh cậu không thể quen thuộc hơn, vội vàng chen ra đám người chạy tới bên cạnh Từ Phượng Chi.
Trong vài ba câu Hà Húc liền hiểu rõ chuyện gì xảy ra, vô luận nhìn từ phương diện nào đều là Từ Phượng Chi có lỗi trước, Hà Húc không muốn xen vào trận tranh cãi này, liền lôi kéo Từ Phượng Chi rời đi, lại bị hất văng.
“Mày không giúp thì cút đi cho tao!”
“Đừng ồn ào nữa, theo tôi trở về, kiểm tra hẹn trước cũng đã qua rồi.”
Không biết vì sao hai chữ “kiểm tra” này giống như kích thích Từ Phượng Chi, bà lập tức quay họng súng, chửi ầm lên với Hà Húc: “Kiểm tra cái gì? Mày mong tao có chuyện phải không? Tại sao tao lại giúp mày? Thật là một con sói mắt trắng mà! Đồ vong ơn phụ nghĩa!”
Hà Hú sửng sốt không hiểu cỗ lửa này của Từ Phượng Chi từ đâu mà đến, bất quá nghe được nửa câu sau của bà nói cậu là bạch nhãn lang, cảm thấy hoang đường lại tự giễu nở nụ cười.
Trả giá nhiều năm như vậy, kết quả cậu biến thành bạch nhãn lang? Thú vị, rất thú vị, mười vạn chuyện cười lạnh cũng không dám viết như vậy.
Người tụ tập xung quanh càng ngày càng nhiều, có người đã nhận ra Hà Húc, châu đầu ghé tai nói thầm: “Có phải Hà Húc không?”
“Hẳn là vậy, bằng không cũng quá giống rồi.”
Thanh âm truyền vào lỗ tai Hà Húc, Hà Húc biết mình không nên ở lâu, không dây dưa với Từ Phượng Chi nữa, xoay người xông ra đám người vội vàng quay về trong xe.
Ngồi trong xe, Hà Húc chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, tìm kiếm khắp nơi trong xe, cuối cùng tìm được một hộp thuốc lá dưới chỗ ngồi, rút ra một điếu nhanh chóng cắn vào miệng châm lửa.
Lời dặn dò của thợ xăm đối với cậu lúc này mà nói bất quá chỉ là mây khói thoáng qua, Hà Húc hút hết điếu này đến điếu khác, rất nhanh hút sạch cả hộp, toàn bộ trong xe đều tràn ngập khói thuốc dày đặc.
Từ Phượng Chi từ chợ cãi nhau xong đi ra nhìn thấy xe của cậu, lập tức đi tới mở cửa xe, mùi thuốc lá sặc người phả vào mặt, chọc cho bà ta tức đến nhíu mày, mắng: “Mày muốn chết à?”
Hà Húc hờ hững ngước mắt, liếc Từ Phượng Chi qua kính chiếu hậu, “Nếu dì muốn tôi chết như vậy, cũng không phải không được.”
Từ Phượng Chi hiển nhiên bị nghẹn, một lúc lâu sau trừng mắt nhìn Hà Húc căm hận nói: “Muốn chết mày sớm không đi chết đi, bây giờ chết chẳng phải là dễ cho mày quá sao!”
Những lời ác độc tràn vào tai, Hà Húc trầm mặc hai giây, cười nhạt, “Cũng đúng, chẳng qua là tôi sống chưa đủ thôi.“.