Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

Chương 139




Tạ Thanh Dao đang ở một bên chờ thì nghe được câu này, gương mặt băng sơn vừa rồi nhất thời tan biến, không khỏi nắm tay lại chống cằm khẽ mỉm cười.

"Cậu cứ yên tâm đi, lớp trang điểm này nhìn thì có hơi nặng một chút, đợi đến khi đứng trước ống kính sẽ tốt thôi..."

Trên thực tế Hà Húc đã tham gia không ít các buổi lễ lớn nhỏ, nguyên tắc trang điểm khi đứng trước ống kính này cậu cũng hiểu, vì hiệu quả quay phim nên lớp trang điểm quả thật phải dày một chút, nhưng vấn đề chính là...... cái lớp trang điểm này của cậu cũng quá dày đi.

Cách gần một mét Hà Húc cũng có thể nhìn thấy đôi mắt to phối màu kia, giống như họa sĩ làm đổ khay pha màu, cứ để lớp trang điểm như thế này đi ra ngoài, xác định ngày mai cậu sẽ phải thêm một cái tên "Hoa Khổng Tước" vào phía sau hotsearch.

"Hoa Khổng Tước " vẫn còn dễ nghe, lỡ như tiếp theo hậu tố là "gà trống lớn" thì sao?

"Điều này tôi biết, nhưng..."

Ở lĩnh vực chuyên nghiệp của mình thợ trang điểm làm sao chịu bị người khác nghi ngờ, chỉ là ngại Tạ Thanh Dao ở đây, vẫn mang theo khuôn mặt tươi cười khuyên nhủ: "Tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm, cậu đại khái có thể tin tưởng mà thưởng thức tay nghề của tôi......"

"Em ấy không thích, đổi cái khác đi."

Tạ Thanh Dao từ nãy giờ vẫn không nói chuyện, thản nhiên mở miệng, thợ trang điểm liền thức thời ngậm miệng, đáp một tiếng rồi không tình nguyện tẩy lớp phấn trên mặt Hà Húc ra.

Một lần nữa thay đổi thành kiểu trang điểm sạch sẽ nội liễm, Hà Húc soi gương cẩn thận kiểm tra vị trí vết bầm tím, xác nhận dù cho xa hay gần đều không nhìn ra khác thường, sau đó cười nói cảm ơn với thợ trang điểm: "Vất vả cho ngài rồi."

Thợ trang điểm vừa nhìn sắc mặt Tạ Thanh Dao vừa tươi cười nói "Nên làm thôi", tiếp theo lại giúp Hà Húc cầm lễ phục của buổi lễ, "Thử hiệu quả trước đi, có chỗ nào không thích hợp chúng ta sửa lại."

Bận rộn lăn qua lăn lại đến gần tối, tạo hình cuối cùng của Hà Húc mới được quyết định, mắt thấy thời gian phải vào địa điểm không còn nhiều lắm, Hà Húc liền bỏ đi ý định ăn chút gì lót dạ, bảo Loan Tụng đưa cậu đến hội trường trước.

Kể từ bữa sáng Hà Húc vẫn chưa ăn gì, Tạ Thanh Dao đang định dẫn cậu đi ăn một chút gì đó đơn giản, thấy cậu vội vã đến hiện trường nhịn không được hỏi: "Không ăn chút gì có thể chịu đựng được sao?"

Hà Húc sờ lên cái bụng xẹp lép của mình, nói thật hiện tại cậu có chút chống đỡ không nổi, nhưng trước mặt là đại sự cậu hiểu chừng mực hơn ai hết, vì thế cười trêu chọc nói: "Cũng không đói, huống hồ lễ phục này đắt như vậy, tôi cũng không dám ăn cái gì, lỡ như làm bẩn thì liền xong đời rồi."

"Làm bẩn thì mua luôn, đồ ăn thì phải ăn." Tạ Thanh Dao nâng cổ tay nhìn đồng hồ, quyết định đến gần đó tìm một chỗ giải quyết bữa tối, "Em vốn dễ bị hạ đường huyết, không ăn chờ đến lúc đó gọi xe cứu thương tới?"*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Nửa câu trước Hà Húc chỉ có thể cảm nhận được Tạ Thanh Dao giàu nứt đố đổ vách, mà nửa câu sau lại làm cho cậu hơi sững sờ. Chuyện cậu hạ đường huyết này chưa từng nói cho Tạ Thanh Dao biết, mà Tạ Thanh Dao cũng sẽ không quá quan tâm những thứ này, hôm nay lại có thể từ trong miệng hắn nghe được chuyện này, thật đúng là ngạc nhiên.

"Tôi thật sự không đói bụng, hay là đến hội trường trước đi, tôi sợ một lát sẽ lỡ thời gian..."

Hà Húc nói thêm một chữ, sắc mặt Tạ Thanh Dao kém đi một phần, để tìm đường sống, Hà Húc liền bổ sung nửa câu sau: "Trong buổi lễ cũng có đồ ăn mà, nếu đói bụng tôi sẽ tùy tiện ăn một chút được không?"

Hà Húc nói như thế chính là muốn bỏ bữa cơm này, Tạ Thanh Dao nghĩ lại cậu nói cũng đúng, liền không ép buộc nữa, bảo Loan Tụng đưa cậu đến hội trường buổi lễ.

Thảm đỏ trước cửa hội trường được trải dài, các phương tiện truyền thông vây kín hai bên thảm đỏ, trường thương đoản pháo đều khiêng trên vai, biểu tình nghiêm trọng sẵn sàng đón địch, chỉ chờ buổi lễ chính thức bắt đầu.

Thoáng một cái đã đến giờ vào địa điểm, Hà Húc sửa sang lại lễ phục đi xuống xe, dựa theo thứ tự thảm đỏ theo phía sau những người khác đi vào, đèn flash hai bên lóe lên đến đầu váng mắt hoa, không cần chờ hạ đường huyết cũng đã muốn té xỉu.

Cũng giống như trước đây, Hà Húc biết mình chỉ là một cái phông xanh làm nền, không dừng lại trên thảm đỏ nhiều, vội vàng đi vào bên trong, mỉm cười chào hỏi người dẫn chương trình xong đang định rời đi lại phát hiện trên mặt đối phương mang biểu tình mười phần lạ lùng.

Ồ, xem ra tình hình không đơn giản như cậu nghĩ đâu.

Hà Húc không muốn bị cuốn vào hỏi đông hỏi tây, cậu bước nhanh hơn căn bản không cho MC cơ hội mở miệng, gần như lấy tốc độ như đang chạy đua nhanh chóng đi qua nơi khác, chỉ để lại cho MC với vẻ mặt bối rối một bóng lưng.

Trong hội trường đã tụ tập không ít minh tinh, Hà Húc liếc mắt một cái nhìn lại, vô luận là người đứng hay ngồi đều là trụ cột tuyến một tuyến hai vững vàng trong giới giải trí, chỉ có một mình cậu xếp hạng ngoài hệ Ngân Hà.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Cũng may Hà Húc căn bản không tự ti, dựa theo tên dán trên ghế tìm được chỗ ngồi của mình liền an tĩnh ngồi xuống, không tranh không đoạt, năm tháng yên bình.

Vốn tưởng rằng mình có thể bảo trì thiết lập nhạt như nước ốc suốt cả ván, Hà Húc trăm triệu lần không nghĩ tới, phân đoạn trao giải lại còn có chuyện của cậu.

Khi MC đọc tên cậu, bảo cậu đi lên nhận thưởng, Hà Húc bối rối, ánh đèn chiếu trên đỉnh đầu một lúc lâu cũng không nhúc nhích, khi người bên cạnh thúc giục cậu mới nhớ tới phải đứng dậy lên sân khấu.

"Đề tài mới nổi Mắt bão...... Cái gì nữa, này là sao đây......"

Hà Húc vừa nhắc lại giải thưởng của mình vừa nhíu mày châm chọc, nhưng điều khiến cậu khiếp sợ còn ở phía sau - -

"Tiếp theo xin mời khách quý đặc biệt trong phần trao giải của chúng ta - - Tạ Thanh Dao tiên sinh!"

Hà Húc kinh ngạc nhìn Tạ Thanh Dao thong dong bước tới, cậu thật sự không hiểu, nếu hai người bọn họ đều muốn tới tham gia buổi lễ, cần gì lăn qua lăn lại một vòng lớn như vậy?

Tạ Thanh Dao rất hài lòng khi nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Hà Húc, bên môi lộ ra một nụ cười yếu ớt, đi tới trước mặt đưa cúp cho cậu, thản nhiên nói: "Chúc mừng."

Hà Húc còn thiếu một câu "Chúc mừng" chưa nói ra khỏi miệng, cậu có thể đạt được vinh dự này, còn phải nhờ có Tạ Thanh Dao và Tề Nhạc, không có hai cao nhân này tương trợ, cậu nào có nhiệt độ đề tài gì?

Sau khi cùng cầm cúp chụp ảnh lưu niệm, MC muốn Hà Húc nói hai câu cảm nghĩ sau khi đoạt giải, Hà Húc không có nửa điểm chuẩn bị, nghĩ rằng lấy trình độ của mình, nếu không làm gì chỉ sợ hôm nay nhất định sẽ phải mất mặt, vì thế cười khoát tay, làm thủ thế xin lỗi liền muốn chạy trốn.

Hà Húc vừa bước được một bước, cổ tay đã bị kéo lại. Dưới ánh mắt của Tạ Thanh Dao không có cách nào trốn được đâu, cậu thở dài nhận mệnh đi tới trước microphone bắt đầu rập khuôn cảm ơn.

Nhưng Hà Húc cảm thấy, thật ra cậu nói gì, những người bên dưới đều không để ý. Từ lúc Tạ Thanh Dao kéo cậu trở về, điểm chú ý phía dưới đã sớm không còn ở chuyện trao giải nữa.

Hà Húc vừa nói hươu nói vượn vừa quét mắt một vòng, ừ, phía dưới có cắn đường, có ăn dưa, có khinh bỉ, còn có chỉ là đơn thuần xem náo nhiệt.

Lác đác còn có mấy người dùng mạng 2G, bởi vì cậu quá flop căn bản không biết cậu cùng Tạ Thanh Dao là quan hệ như thế nào.

Nhưng mà rất nhanh, biểu tình của mọi người tại hiện trường đều bị Tạ Thanh Dao thống nhất cùng một kiểu.

Hà Húc đang vắt hết óc vì không biết nêu cảm nghĩ gì khi đoạt giải, bỗng nhiên Tạ Thanh Dao nhét một viên chocolate vào miệng cậu, còn dùng giọng điệu hơi cưng chiều nói: "Không bịa ra được thì thôi."

*Anh ta vung tiền lên trao giải cho vợ để dỗ vợ ăn chocolate sợ vợ hạ đường huyết ngất xỉu. Vợ anh ta không xỉu những đứa ăn cơm chó của vợ chồng anh ta xỉu. Tạ tổng anh được lắm...*