"A? Sao lại nghĩ như vậy?"
Hà Húc vừa mới cầm lấy một cái bánh sừng trâu, nghe Loan Tụng nói như vậy, cảm thấy kỳ quái buông đồ trong tay xuống.
Loan Tụng một năm một mười nói với Hà Húc tin tức ngày hôm qua Cố Khanh An gửi cho cậu ta, vừa nói vừa ủ rũ bĩu môi, lầm bầm hỏi Hà Húc: "Cố Khanh An bây giờ hiểu anh còn hơn cả em, anh Húc có phải anh không tin em nữa không?"
Hà Húc nghe xong dở khóc dở cười, nghiêm túc mà nói trên thế giới này cậu không tin ai, nhưng nếu nhất định phải chọn một người làm tâm phúc, vậy nhất định là Loan Tụng, cậu ta là lựa chọn duy nhất trong lòng Hà Húc.
Chỉ là không giống với cậu, Loan Tụng này thuần khiết lại đáng quý, Hà Húc không muốn để những chuyện này làm bẩn một tờ giấy trắng như vậy.
"Loan Tụng, không phải tôi không tin cậu, chỉ là những chuyện này, tôi chỉ mong cậu vĩnh viễn không gặp phải. "Hà Húc thu lại biểu tình, ngước mắt nghiêm mặt nói với Loan Tụng:" Tôi không muốn liên lụy cậu."
Loan Tụng còn muốn hỏi lại, nhưng bóng dáng Tạ Thanh Dao đã xuất hiện ở góc cầu thang, vì thế nuốt xuống đầy bụng nghi hoặc, xoay người đi qua phòng bếp hâm nóng sữa.
Hà Húc đứng dậy giúp Tạ Thanh Dao kéo ghế ra, theo sở thích của đối phương bày xong bữa sáng trước mặt hắn, sau đó lại trở về chỗ ngồi của mình.
Ánh mắt Tạ Thanh Dao vẫn lẳng lặng nhìn chăm chú vào động tác của Hà Húc, hắn không đặc biệt muốn ăn, nhưng hắn muốn biết Hà Húc muốn cho hắn ăn cái gì.
Nhìn bữa sáng hoàn mỹ phân lượng vừa vặn lại phù hợp trước mắt, Tạ Thanh Dao bất giác trong lòng đối với Hà Húc có thêm vài phần yêu thích, nguyên lai cậu cũng không phải vô tâm, có một số chi tiết cậu ấy còn nhớ rõ hơn mình.
Loan Tụng bưng sữa ấm tới, Tạ Thanh Dao đẩy ly về phía Hà Húc, giương mắt đột nhiên sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Vết thương trên mặt nhanh như vậy đã khỏi rồi sao?"
Hà Húc vô thức sờ má trái, sau đó chậm nửa nhịp mới kịp phản ứng: "À không phải, tôi dùng mỹ phẩm che đi, nếu không sẽ rất khó coi."
Tạ Thanh Dao nghe xong lại nhíu chặt mày, thấp giọng mắng cậu: "Trước khi vết thương lành thì làm những thứ này làm gì, cơm nước xong mau đi tẩy trang, thuốc hôm nay còn chưa bôi."
Loan Tụng nghe không hiểu lắm, bị lòng hiếu kỳ thúc đẩy ghé sát vào mặt Hà Húc nhìn kỹ, phát hiện má trái đích xác bôi một lớp trang điểm rất dày, bất quá vừa rồi cũng không nhìn ra.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
"Chỉ sợ không được, tối còn có buổi lễ long trọng, chị Ava nói ban tổ chức đưa thư mời cho tôi, bất quá hai ngày trước tôi quên mất..."
"Vậy buổi tối hãy nói. "Tạ Thanh Dao dừng lại một chút, như nhớ tới cái gì:" Vậy lễ phục em đã chuẩn bị xong chưa?"
Hà Húc chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Ava, "Chị Ava hẳn là sẽ chuẩn bị đi..."
Làm việc với Eva nhiều năm, Tạ Thanh Dao cũng biết rõ cá tính của Eva, đối với nghệ sĩ cô chướng mắt, cô không có bao nhiêu kiên nhẫn và tinh lực.
Tạ Thanh Dao chợt lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho người phụ trách thương hiệu quen biết, toàn bộ quá trình hai bên trao đổi tiếng Anh, Hà Húc chỉ có thể từ vẻ mặt và ngữ điệu của Tạ Thanh Dao phán đoán bọn họ trò chuyện có vui vẻ hay không.
Tiếng Anh của Tạ Thanh Dao rất lưu loát, rõ ràng là người châu Á, phát âm lại thập phần giống như người bản xứ. Hà Húc vì chuẩn bị cuộc thi đại học cho người lớn cũng tốn không ít thời gian cùng tinh lực để học tiếng Anh, nhưng cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn tiếng Anh kiểu Trung Quốc, phát âm quá chuẩn cậu vẫn nghe không hiểu.
Hà Húc liếc thần sắc Tạ Thanh Dao, lúc buông điện thoại coi như vẻ mặt ôn hòa, xem ra kết quả nói chuyện vẫn rất vui vẻ.
Tạ Thanh Dao đặt điện thoại xuống, cầm dao nĩa trong tay chậm rãi nói với Hà Húc: "Ăn nhanh một chút, lát nữa dẫn em đến KL thử lễ phục, nếu không thích hợp còn có thể nhanh chóng sửa lại."
KL? Hà Húc yên lặng thán phục trong lòng, nhãn hiệu này không hề thua kém Kha Hạ, quần áo của nhãn hiệu này trước kia cậu ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, với địa vị của cậu căn bản không ai nguyện ý cho cậu mượn lễ phục quý giá như vậy.
Cho dù là hiện tại đại vị của cậu vẫn nhỏ đến mức ai cũng có thể chế nhạo một phen, nhưng Tạ Thanh Dao chỉ bằng một cú điện thoại là có thể giúp cậu lấy được trang phục của một ông trùm thương hiệu như vậy, không thể không nói có tiền thật sự có thể muốn làm gì thì làm.
Ăn xong bữa sáng ngay cả năm phút cũng không cho nghỉ, Tạ Thanh Dao liền cực kỳ có hiệu suất dẫn cậu đi thử lễ phục sẽ mặc trong buổi lễ.
Hà Húc thuộc loại dáng người tiêu chuẩn của minh tinh, gầy gò lại có da có thịt, vai rộng chân dài, sau lưng là hình tam giác ngược đường cong lưu loát ưu mỹ, thật sự muốn nói có chỗ nào không tiêu chuẩn cũng chỉ có vòng eo thoạt nhìn quá nhỏ kia.*Wattpad: LinhLam1301 *Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Tạ Thanh Dao vươn bàn tay đo eo Hà Húc một chút, eo Hà Húc nhiều nhất cũng chỉ rộng bằng một cánh tay hắn, ôm lên đại khái còn phải để trống nửa ngón tay.
"Tạ tổng, ngài cảm thấy có được không? "Sửa sang lại chi tiết quần áo, Hà Húc nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi ý kiến hắn.
Tạ Thanh Dao lấy lại tinh thần, từ trong gương đánh giá một phen, lại quay đầu cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới mấy lần, tuy rằng gật đầu nhưng lông mày vẫn không giãn ra: "Lễ phục rất phù hợp, bất quá nhìn còn có chút đơn điệu, phối kim cài áo vào xem."
Hà Húc nghe lời, sau khi thay ba bốn cái trâm cài, Tạ Thanh Dao rốt cục hiện lên thần sắc hài lòng: "Cứ như vậy đi, bây giờ dẫn em đi trang điểm thử."
Sáng sớm từ lúc rời giường đã mơ mơ hồ hồ bị Tạ Thanh Dao mang theo chạy khắp nơi, cũng có thể là buổi sáng Hà Húc ăn quá nhiều, đợi đến khi thợ trang điểm tới Hà Húc đã choáng váng muốn nôn.
Mắt thấy trạng thái Hà Húc không tốt lắm, Loan Tụng lập tức hỏi cậu có chuyện gì không, Tạ Thanh Dao cũng chú ý tới tinh thần Hà Húc không phấn chấn, cảm thấy gần đây cậu nghỉ ngơi không tốt, vì thế hỏi: "Nếu không buổi lễ hôm nay cũng đừng miễn cưỡng, bảo Ava nói với ban tổ chức một tiếng là được rồi."
"Không có việc gì, nôn ra là được rồi. "Hà Húc vội khoát tay, nhắc tới Ava nhịn không được cười cười:" Chị Ava dặn tôi chuẩn bị trước lâu như vậy, nếu không đi chị ấy sẽ mắng tôi ba ngày ba đêm."
"Cô ấy không dám. " Tạ Thanh Dao thản nhiên nói.
Hà Húc câm nửa giây, quên mất mình hiện tại cũng là người có chỗ dựa vững chắc, yên lặng bổ sung một câu: "Cũng đúng..."
Tạ Thanh Dao đích thân cùng Hà Húc tới thử trang điểm, địa vị của Hà Húc không cần nói cũng biết. Thợ trang điểm lăn lộn nhiều năm như vậy, cho dù chậm chạp cũng biết cái gì là nặng nhẹ, vội vàng buông khuôn mặt tươi cười trong tay nghênh đón mấy người bọn họ tới.
Hà Húc đưa ảnh lễ phục cho thợ trang điểm, không đợi cậu mở miệng, Tạ Thanh Dao đã lên tiếng dặn dò: "Buổi lễ tối nay rất quan trọng, tôi không hy vọng xảy ra bất cứ sai lầm nào, hiểu chưa?"
Lúc Tạ Thanh Dao không cười, khi nói chuyện luôn mang theo một tia khí thế không giận tự uy, thợ trang điểm nín thở nghe hắn giáo huấn, gật đầu như giã tỏi.
Hà Húc cũng không quá để ý, cậu là một nghệ sĩ tuyến mười tám, trên người không có tác phẩm tiêu biểu nào, tham gia loại thịnh điển này cũng chỉ là làm nền cho những người khác.
Dùng nguyên tắc của chính cậu chính là không cần quá xuất sắc, chỉ cần không mất mặt là được.
Nhưng Tạ Thanh Dao vừa nói xong câu kia, Hà Húc rõ ràng cảm giác thợ trang điểm hoàn toàn lấy lại tinh thần, nguồn năng lượng tỏa ra hình như còn muốn biến cậu trở thành người đẹp nhất trong buổi lễ kia.
"Cái kia... Lão sư, tôi chỉ là đi tham dự buổi lễ, không phải đi mở màn..."