Hà Húc lại nổi tiếng trong công ty.
Sự tích "Tay trong tay" bị các đồng nghiệp ở hiện trường ngày hôm đó thêm mắm dặm muối tuyên truyền, chỉ trong thời gian một ngày rưỡi, Hà Húc đã nghe nói mình sắp đính hôn với Tạ Thanh Dao.
Cái tốc độ tiến triển như ngựa chạy hay gì?
Hà Húc nhìn chằm chằm con số hiển thị trên lịch của điện thoại, lúc muốn cười lúc lại lộ ra vẻ mặt cay đắng. Qua mười hai giờ đêm nay trên nguyên tắc cậu liền tự do, nhưng là thực tế cậu cùng Kha Hạ đã ký hợp đồng, không thể trốn thoát.
Chuyện này không được đâu, có một số việc phải nói rõ ràng với Tạ Thanh Dao......
Hà Húc lấy hết dũng khí đi về phía Tạ Thanh Dao vẫn còn đang chuyên tâm làm việc, siết chặt nắm tay hít sâu hai hơi, "Tạ tổng, tôi có chuyện..."
Tạ Thanh Dao nghe tiếng ngẩng đầu, không có chút không vui nào sau khi bị cắt ngang dòng suy nghĩ, ngược lại là ôn nhu dò hỏi: "Đói bụng sao, muốn bây giờ ra ngoài ăn chút gì không?"
"Không, không đói bụng. "Hà Húc nhất thời nghẹn lời, vội vàng xua tay.
"Vậy chờ anh một chút, xem xong tài liệu này chúng ta sẽ về nhà."
"À được..." Hà Húc hồ đồ đáp một tiếng, bỗng nhiên phản ứng lại, "Không phải, tôi muốn nói một chuyện khác..."
"A đúng rồi, Kha Hạ bên kia sắp xếp cho em một buổi quay chụp, thời gian là tuần sau, lịch làm việc của em anh sắp xếp rồi, biểu hiện cho thật tốt đó. "Tạ Thanh Dao mỉm cười cổ vũ cậu, sau đó do dự hỏi:" Em vừa định nói chuyện gì?"
"Không, không có gì......"
Ngoại trừ xấu hổ cười cười, Hà Húc thật sự không nghĩ tới còn có phản ứng gì thích hợp hơn với mình bây giờ. Còn nói cái gì nữa, Tạ Thanh Dao đã đem chuyện nên nói và không nên nói đều nói hết rồi, còn tiếp tục thế nào cũng là chuyện vi phạm hợp đồng..*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Hà Húc ảo não trở lại vị trí của mình, càng thêm hối hận sao hai ngày trước không làm hỏng hợp tác, ít nhất hủy được chuyện mình là người phát ngôn cũng tốt.
Nhưng ngay lúc đó trong đầu cậu đắm chìm trong tình cảnh mất não cùng Tạ Thanh Dao nắm tay, nhất thời không thể tự thoát ra được, hoàn toàn quên chuyện hợp tác, chờ cậu hoàn hồn, khế ước bán thân đã ký xong.
Quên đi, một năm thì một năm, cắn răng giậm chân một cái nhẫn nhịn là qua. Lúc trước đã chịu đựng nhiều năm như vậy, còn kém một năm này sao?
Hà Húc đang tẩy não mình rất vui, điện thoại di động đột nhiên có một tin nhắn, mở ra phát hiện bên trong có kèm theo một đường link, nội dung tin nhắn là bảo cậu mở ra xem, có thứ cậu sẽ muốn xem.
Phản ứng đầu tiên của Hà Húc là tin nhắn lừa gạt, mở đường link không chừng điện thoại di động liền lập tức trúng virus, sau đó thẻ ngân hàng bị cướp sạch không còn một cắc, nhưng cậu nghĩ lại mình cũng không có tiền, không sợ bị lừa. Mười triệu lúc trước là Tạ Thanh Dao gửi để cậu an tâm sau này không chừng sẽ phải trả lại, thế thì mất cũng là mất tiền hắn không phải của cậu. *Đoạn sau là sốp tự thêm vào vì có thể tác giả đã quên cho tiết Tạ tổng chuyển cho Hà Húc 10 triệu, nếu về sau có gì không hợp lý sốp sẽ lại sửa sau nha*
Còn nữa cậu lại nhìn kỹ nội dung tin nhắn, lời dẫn trên đó lại không hấp dẫn người ta như những kẻ lừa đảo truyền thống, có lẽ là người quen nào đó muốn cho cậu xem cái gì cũng nói không chừng.
Hà Húc rối rắm không biết phải làm sao, phía trên điện thoại di động bắn ra một tin nhắn từ số điện thoại di động của Tiêu Sách: Mở ra xem đi.
Mở? Theo thời gian mà nói, nhất định là đường link vừa mới gửi vào điện thoại di động của cậu, Hà Húc đoán xác suất lớn kia là video anh ta trả thù Tề Nhạc, càng từ bỏ việc mở ra xem.
Thời gian một tháng còn chưa hết, Hà Húc không có ý định khôi phục liên lạc với Tiêu Sách trước, đang muốn rời khỏi giao diện trò chuyện, Tiêu Sách lại gửi tới một tin nhắn.
[Hảo hảo hưởng thụ ngày cuối cùng đi, ngày mai nhớ tới chỗ tôi.]
À đúng rồi bão táp này trùng với cơn bão táp kia......
"Em cùng Tiêu Sách vẫn còn liên lạc?"
Trên đỉnh đầu không có báo trước truyền đến chất vấn của Tạ Thanh Dao, Hà Húc sợ hãi đến run rẩy, vội vàng tắt phần mềm chat, "Không, anh ta đơn phương liên lạc với tôi."
"Hắn vừa rồi cùng em nói cái gì?"
Đúng là xui xẻo mà đến mức uống một ngụm nước lạnh cũng dính vào răng, hết lần này tới lần khác cả hai người bọn họ cùng tới làm loạn cái gì đây? Trong lòng Hà Húc cũng tức giận, nếu lời đã chạy tới miệng, vậy đơn giản ăn ngay nói thật, đỡ cho chính cậu đang không tiện nhắc tới chuyện chia tay..*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
"Anh ta nói thời gian một tháng đã hết, ngày mai bảo tôi đi cùng anh ta."
Tạ Thanh Dao nghe vậy thân thể cứng đờ, hắn cho rằng ở chung nhiều ngày như vậy cũng đủ để Hà Húc quên lãng chuyện kỳ hạn một tháng này, nhưng hắn vừa rồi từ trong mắt và giọng nói của Hà Húc rõ ràng không nghe được nửa điểm ý tứ muốn cự tuyệt Tiêu Sách.
"Em có đi không? "Cổ họng Tạ Thanh Dao nghẹn lại, tay không tự chủ siết chặt thành quyền.
"Đi. "Hà Húc gật đầu," Nợ người ta thì phải trả thôi."
"Không được đi, em nợ Tiêu Sách bao nhiêu tiền, anh trả thay em. "Tạ Thanh Dao nói xong, quay lại lấy điện thoại di động gọi cho Tiêu Sách, bởi vì tâm tình không ổn định ấn sai vài lần mới gọi đúng số.
Hà Húc ngồi trên ghế lẳng lặng nhìn Tạ Thanh Dao hiếm khi lộ ra thần sắc khẩn trương như vậy, đầu ngón tay vuốt ve đường link xa lạ trên màn hình, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Điện thoại được kết nối, Tạ Thanh Dao vừa định mở miệng, di động đã bị người ta rút đi.
Hà Húc lạnh nhạt tắt máy, dưới ánh mắt khiếp sợ lại khó hiểu của Tạ Thanh Dao ngẩng đầu cười cười: "Tôi đã nghĩ rồi, nợ vẫn là tự mình trả thì tốt hơn."
Tạ Thanh Dao hoàn toàn không thể hiểu được: "Em thà chịu loại tội này? Hà Húc, em tỉnh táo lại cho anh một chút đi!"
"Tôi rất tỉnh táo, ngài không cần hét lên đâu. "Hà Húc nhét điện thoại vào tay Tạ Thanh Dao, lùi lại một bước dựa vào bàn làm việc của mình," Tôi cảm thấy mình đã nghĩ xong rồi, Tạ tổng, làm thế thân tôi cũng mệt mỏi lắm, ngài có phải nên thả tôi đi hay không?"
Hầu kết Tạ Thanh Dao gian nan trượt xuống, "Em muốn chia tay sao?"
Hà Húc gật đầu, lại lập tức lắc đầu: "Không, tôi và Tạ tổng ngài cho tới bây giờ cũng không phải quan hệ yêu đương, chưa nói tới chia tay, chỉ là kết thúc loại quan hệ tiền tài này... Đương nhiên, nếu ngài muốn tiếp tục đổi ý, tôi cũng không có cách nào."
Ý ở ngoài lời chính là dù sao Tạ Thanh Dao cũng là một tên tội phạm quen nói chuyện không giữ lời, muốn mặt dày tiếp tục đổi ý cũng không sao, dù sao lòng của cậu cũng đã không ở đây.
Tạ Thanh Dao từ trên mặt Hà Húc nhìn thấy cái loại khinh miệt cùng vô vị này, hiểu được mình cho dù dùng tiền trói buộc Hà Húc, cũng chỉ có thể trói buộc một bộ thể xác không có linh hồn, trái tim người này chung quy vẫn là trống rỗng.
Cho dù trong lòng không muốn, Tạ Thanh Dao cuối cùng vẫn thỏa hiệp, hắn cụp mắt chậm rãi gật đầu: "Được, vậy kết thúc đi."
"Cảm ơn ngài, vậy ngày mai tôi sẽ chuyển từ chỗ ngài đi, công ty bên này..."
"Mới cùng Kha Hạ ký hợp đồng, anh đoán em cũng không muốn trả tiền vi phạm hợp đồng, coi như giúp anh một việc, chờ hợp đồng của Kha Hạ hết hạn lại cùng công ty hủy hợp đồng, có thể không?"
Tạ Thanh Dao không dùng ngữ khí cứng rắn như vậy, ngược lại hạ thấp tư thái nói mềm mỏng với cậu, trùng hợp cậu lại là một người ăn mềm không ăn cứng. Huống chi vốn Tạ Thanh Dao nói cũng có đạo lý, nghĩ đến dù sao cũng sẽ không thua thiệt gì, Hà Húc gật đầu trả lời một câu "Được".
Đợi đến chữ này của cậu, Tạ Thanh Dao từ sau khi hắn đưa ra quyết định kết thúc quan hệ vẻ mặt vẫn ngưng trọng rốt cục giãn ra vài phần, xoay người rất nhanh sửa sang lại văn kiện trên bàn, xách áo khoác ngoài của hai người tới dắt Hà Húc đi ra..*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Đứng ở cửa thang máy, Tạ Thanh Dao không nói một lời thay Hà Húc phủ thêm áo khoác, trong ánh mắt kinh ngạc của toàn bộ nhân viên công ty khom lưng giúp Hà Húc cài nút áo.
Lần đầu tiên trong đời Hà Húc cảm nhận được cảm giác người khác cài nút áo cho mình, kinh ngạc nhìn Tạ Thanh Dao bình thường gần như không cúi đầu, lúc này cứ chuyên chú cúi trước người cậu như vậy, không khỏi có chút hoảng hốt.
Thấy cậu chậm chạp không bước vào thang máy, Tạ Thanh Dao nắm tay cậu nhẹ nhàng kéo một cái.
Hà Húc lúc này mới hoàn hồn, lúng túng thu hồi ánh mắt: "Phần văn kiện kia của ngài chưa xem xong cũng không sao chứ?"
"Không sao, về nhà trước đi. Em muốn ăn gì, anh làm cho em."
*Mọi người có thấy tác dụng của việc yêu đúng người hông, lúc trước lú bao nhiêu bây giờ liền sáng suốt bấy nhiêu. Biết em ăn mềm không ăn cứng nên là lạt mềm buột chặt đồ đó*