Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

Chương 111




Từ trại tạm giam đi ra, trên mặt Tạ Thanh Dao không mang theo nửa phần vui vẻ, ngay cả Huân Duệị ở phía sau gọi hắn cũng không nghe thấy.

"Tạ Thanh Dao!"

Huân Duệ thật sự nhịn không được hô một lớn một tiếng, Tạ Thanh Dao lúc này mới hoàn hồn, đứng tại chỗ chờ Huân Duệ tới.

"Mẹ, làm sao vậy?"

"Con định đi tìm Tề Nhạc phải không?"

Tạ Thanh Dao trầm mặc, gật đầu.

"Cũng được, con chưa tới sông Hoàng Hà thì chưa bỏ cuộc mà, lúc này tự mình đối mặt hết thảy cũng không tệ."

"Mẹ đã sớm biết? "Tạ Thanh Dao kinh ngạc nhìn Huân Duệ.

"Không phải đã sớm khuyên con rồi sao, con có nghe lọt một câu nào đâu?"

Tạ Thanh Dao cẩn thận nhớ lại hồi lâu, giống như lúc Tề Nhạc vừa xuất ngoại, Huân Duệ đã nói với hắn phải sớm thoát ra không nên sa vào quá độ, nhưng ngay lúc đó hắn làm sao nghe lọt?

"Tóm lại, con vẫn là nên nghe chính miệng cậu ấy nói cho con biết đi."

Cách bệnh viện còn rất xa, Tạ Thanh Dao liền tùy tiện tìm một chỗ đậu chiếc Maybach chói mắt của mình, đổi một chiếc taxi vào bệnh viện.

Trải qua khoảng thời gian này nhiều chuyện phát sinh, Tạ Thanh Dao không chỉ một lần ý thức được Tề Nhạc có thể thật sự có hai bộ mặt, đối với hắn một bộ, đối với người khác một bộ. Hắn thật sự rất muốn biết Tề Nhạc không ở trước mặt hắn đến tột cùng là bộ dáng gì.

Để thả lỏng cảnh giác của Tề Nhạc, Tạ Thanh Dao trước khi đến bệnh viện cố ý gọi điện thoại nói cho Tề Nhạc hôm nay mình phải họp, sẽ đến bệnh viện muộn một chút.

Tạ Thanh Dao tránh được thang máy đông đúc lại dễ dàng bị phát hiện, từ cầu thang thoát hiểm đi tới tầng lầu phòng bệnh của Tề Nhạc, vừa bước lên bậc thang cuối cùng, Tạ Thanh Dao bỗng nhiên nghe được ngoài cửa thang thoát hiểm có tiếng người đang nói chuyện phiếm.

Nghe thanh âm là hai y tá đang tán gẫu bát quái, chuyện này không liên quan đến hắn, Tạ Thanh Dao liền không để ý nhiều, dự định trực tiếp đi thẳng, nhưng ngay khi hắn lập tức muốn qua lại nghe được một cái tên quen thuộc.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

"Ai, cô nói xem, người này không có bệnh tại sao phải nhất định phải ở bệnh viện hao tổn tiền bạc a?"

"Cô nói ai vậy?"

"Tề Nhạc á, là đại minh tinh kia."

Tạ Thanh Dao dừng bước, bắt đầu cẩn thận nghe nội dung trò chuyện của các cô.

"A cô nói anh ta a, tôi cũng cảm thấy khó hiểu, lúc trước tôi đi ngang qua văn phòng chủ nhiệm còn nghe bọn họ tán gẫu qua chuyện này, chủ nhiệm nói anh ta đã làm qua giải phẫu cấy ghép thận, hiện tại căn bản không có vấn đề gì, còn khuyên anh ta không nên chiếm dụng tài nguyên bệnh viện.."

"Có thể có dự định khác đi, ôi, chiếc nhẫn này của cô đẹp quá..."

Nội dung phía sau Tạ Thanh Dao không nghe nữa, sắc mặt trầm xuống vài phần đi về phía phòng bệnh của Tề Nhạc. Đợi Tạ Thanh Dao đi xa một chút, một bóng người mới từ góc rẽ đi ra.

Cố Khanh An đẩy đẩy kính mắt, nụ cười nhã nhặn ôn hòa: "Thật ngại quá, vừa rồi sự tình các cô trò chuyện có thể nói tỉ mỉ hơn một chút không?"

......

Tạ Thanh Dao lòng đầy tâm sự đi về phía phòng bệnh của Tề Nhạc, bước chân hắn thả rất nhẹ, càng tiếp cận mục tiêu lại càng chậm, trong lòng hắn đã có dự đoán trước, hôm nay hắn nhất định phải đối mặt với một ít chân tướng tàn khốc.

Đứng ở bên ngoài phòng bệnh Tề Nhạc, Tạ Thanh Dao nghiêng đầu nghe động tĩnh bên trong, phía trong rất yên tĩnh, đợi thật lâu cũng là như thế.

Tạ Thanh Dao đợi thêm vài phút, bên trong vẫn không có động tĩnh gì, dứt khoát không muốn đợi định trực tiếp đi vào thì bỗng nhiên vang lên tiếng nói chuyện.

"Tiết Lạc, lát nữa cậu đi hỏi thăm xem vụ án tiến triển thế nào...... Nhớ kỹ, không thể để A Dao nổi lòng nghi ngờ, bảo họ Hà đừng nói lung tung, bằng không tôi sẽ không bỏ qua cho con trai hắn."

"Ông chủ gần đây một mực theo vụ án này, muốn tránh anh ấy chỉ sợ... có chút khó khăn..."

Đáp lại là giọng nói có vẻ khó xử của Tiết Lạc.

"Vậy anh không nghĩ ra biện pháp nào sao? Nếu để anh ấy biết tôi và chuyện này có liên quan, A Dao sẽ không tha thứ cho tôi..."

Mỗi một chữ Tề Nhạc nói, lòng Tạ Thanh Dao lại lạnh lẽo thêm một phần, lời đã đến nước này, hắn cảm thấy đã không cần phải nghe tiếp nữa, vì thế đẩy cửa phòng bệnh ra, trầm mặt đi vào.

Một khắc nhìn thấy Tạ Thanh Dao, Tề Nhạc suýt nữa tim đột nhiên ngừng đập, anh ta hoảng loạn nhìn về phía Tiết Lạc, tựa hồ muốn cùng đối phương xác nhận lời vừa rồi có bị Tạ Thanh Dao nghe được hay không, nhưng sắc mặt Tiết Lạc so với anh ta còn trắng hơn, căn bản không có tâm tư đi cùng anh ta xác nhận.*Wattpad: LinhLam1301 * Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Tạ Thanh Dao trực tiếp đi về phía Tiết Lạc sắc mặt trắng bệch, mặt lạnh mày sương, trên mặt không thấy nửa phần cười, dùng ngón chân nghĩ cũng biết Tạ Thanh Dao vừa rồi nhất định nghe không sót một chữ.

"Ông chủ......"

Tạ Thanh Dao khi không cười tự mang theo một phần sát khí, Tiết Lạc vốn có thể trốn về phía sau hai bước, thấy thế Tạ Thanh Dao ở bên môi gợi lên một tia cười lạnh, "Ngay cả cậu cũng bắt đầu coi tôi là kẻ ngốc mà đùa giỡn phải không?"

Tiết Lạc cúi đầu, mím môi không dám lên tiếng.

"Cút ra ngoài, đừng ở đây chướng mắt tôi."

Tạ Thanh Dao quát lui Tiết Lạc đứng ở một bên, quay đầu nhìn Tề Nhạc vẫn thập phần tiều tụy trên giường bệnh, lạnh lùng mở miệng: "Chính cậu nói, hay là tôi nói thay cậu?"

"A Dao... anh, anh nói cái gì vậy..." Sắc mặt Tề Nhạc trắng bệch hơn vài phần, từ lúc Tạ Thanh Dao vào cửa, anh ta đã biết tất cả liền xong rồi.

"Được, cậu cứ tiếp tục giả ngu đi, vậy tôi thay cậu nói. "Tạ Thanh Dao kéo một cái ghế ngồi xuống bên giường, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tề Nhạc:" Tiết lộ địa chỉ của Hà Húc, giật dây Hà Vi đi đâm lén Hà Húc là cậu sao? Chỉ là cậu không nghĩ tới, sau khi nhìn thấy mẹ tôi, Hà Vi đột nhiên thay đổi mục tiêu, tuy rằng kết quả vẫn là Hà Húc bị thương, nhưng so với suy nghĩ Hà Húc sẽ chết của cậu vẫn kém không chỉ một chút xíu, hẳn là rất thất vọng đi?"

"Ngày đó, Hà Vi đột nhiên vọt tới trước mặt em, lôi kéo gọi em là "Tiểu Húc", em nói với ông ấy là nhận lầm người rồi, sau đó em... em..."

Thanh âm Tề Nhạc dần dừng lại, chuyện phía sau đều bị Tạ Thanh Dao nói trúng, anh ta căn bản còn chưa nghĩ ra lời nào để bào chữa......

"Cậu thật đáng sợ, Tề Nhạc."

Thật lâu sau, Tạ Thanh Dao đối với anh ta chỉ có một câu đánh giá này.

Thời gian bốn năm, có thể đem một người thay đổi đến điên đảo thành cái dạng này. Tạ Thanh Dao không khỏi thổn thức, hắn nhớ lại lời Huân Duệ nói với mình trong trại tạm giam, phiền muộn nhéo mi tâm.

"Còn có cậu ra nước ngoài, rốt cuộc là vì tôi, hay là vì chính cậu?"

Tề Nhạc trán đầy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống, anh ta siết chặt nắm đấm, nuốt một ngụm nước bọt cuống quít đáp: "Đương nhiên là bởi vì anh, em là vì bảo vệ anh mới bất đắc dĩ xuất ngoại, anh làm sao còn có thể tới chất vấn em..."

"Tề Nhạc, cậu nhìn vào lương tâm rồi tự hỏi chính mình đi, cậu xuất ngoại là vì tôi sao?"

Tạ Thanh Dao bất giác cười nhạo một tiếng, quả thật phục Tề Nhạc đến lúc này còn không chịu nói thật.

Ngày Tiêu Ngạn rơi xuống lầu, Tạ Thanh Dao biết Tề Nhạc muốn đi gặp mặt anh, bởi vì chán ghét quan hệ giữa hai người bọn họ, Tạ Thanh Dao vẫn không ngừng gọi điện thoại cho Tề Nhạc, Tề Nhạc không phải trực tiếp cúp máy chính là vội vàng nói hai câu liền cúp máy, thẳng đến khi cuộc điện thoại cuối cùng hắn gọi được Tề Nhạc tiếp.

Tề Nhạc ở đầu dây bên kia run rẩy nói với hắn: "Tiêu Ngạn... chết rồi."

Từ đó về sau Tề Nhạc liền xuất ngoại, thẳng đến khi về nước, Tạ Thanh Dao mới từ trong miệng Tề Nhạc nghe được chân tướng chuyện này. Cũng biết là bởi vì ngày đó mình không ngừng gọi điện thoại, kích thích Tiêu Ngạn tâm tình đã cực kỳ không ổn định, lúc này mới hại anh mất mạng.

Mà Tề Nhạc cũng là bởi vì không muốn Tiêu Sách từ trên người anh ta truy hỏi ra cái gì, sẽ làm liên lụy đến Tạ Thanh Dao, lúc này mới lựa chọn len lén xuất ngoại, từ đó bốn năm không có tin tức, trình độ dụng tâm này có thể nói là cảm thiên động địa.

Cho đến hôm nay, Tạ Thanh Dao từ Huân Duệ nghe được một phiên bản khác......

*Ánh trăng sáng đồ đó he! Nó lừa cho ngu cả người ra*