Lời nói của bác sĩ Lý Hà Húc không truyền đạt cho hai mẹ con, chỉ tuân theo chỉ thị của bác sĩ Lý hẹn trước tất cả kiểm tra, mới kéo thân thể kiệt sức trở lại phòng bệnh.
Trong phòng bệnh Từ Phượng Chi đã tỉnh, lúc này đang cùng Đỗ Minh Vũ trò chuyện gì đó, mặt mày mang theo nụ cười, hình ảnh rất hài hòa.
Nghe thấy động tĩnh ở cửa, Đỗ Minh Vũ quay đầu nhìn lại, thấy Hà Húc liền ngừng nói chuyện, lên tiếng dò hỏi: “Tình hình của mẹ thế nào? Khi nào có thể xuất viện?”
Dạ dày Hà Húc càng đau, mở bình nước miễn cưỡng uống một ngụm nước, nhìn Từ Phượng Chi sắc mặt lạnh lùng, chậm rãi mở miệng nói: “Giường bệnh viện khan hiếm, lát nữa có thể xuất viện rồi.”
“Bác sĩ tìm anh đã nói gì rồi? “Đỗ Minh Vũ lại hỏi tiếp.
Hà Húc mím môi, “Không nói gì, để kiểm tra lại, xem rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà ngất xỉu.”
“Ồ.”
Đỗ Minh Vũ không hỏi nữa, Từ Phượng Chi hình như cũng không có hứng thú với chuyện này, vẫn quay đầu tiếp tục đề tài vừa rồi với Đỗ Minh Vũ, Hà Húc loáng thoáng nghe được cái gì “cô gái”, bỗng nhiên trong dạ dày quặn đau, liền nhanh chóng xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Chạy đến nhà vệ sinh lại nôn đến long trời lở đất, Hà Húc xoa dạ dày từ bên trong đi ra, lảo đảo đi xuống cửa hàng tiện lợi lầu một mua một chai sữa ấm.
Ngồi trên ghế dài uống sữa xong, không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, đau dạ dày dường như giảm bớt một chút, cậu lấy điện thoại di động ra xem lại một lần, Tạ Thanh Dao từ sau cuộc điện thoại kia không liên lạc với cậu nữa.
Xem ra, còn đang nổi nóng. Hà Húc khẽ thở dài, ném bình sữa rỗng vào thùng rác, lại lên lầu làm thủ tục xuất viện.
Xử lý xong tất cả, Hà Húc lái xe đưa hai mẹ con trở về chỗ ở.
Chỗ cậu ở là Tạ Thanh Dao an bài, chỗ không tính là quá lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, một mình ở cũng rộng rãi tự tại. Chỉ là thêm hai người đi vào, liền có vẻ chật chội.
“Chết tiệt, anh sống ở trong ổ chó này à?”
Đỗ Minh Vũ vào cửa liền phun ra một tràn, Hà Húc tập mãi thành quen nhưng cũng chán ghét đến cực điểm, nhíu mày không có ý định nói lại, vết tát hình bàn tay trên mặt còn chưa tiêu tán, cậu còn nhớ rất rõ..
“Các người cứ tự nhiên.”
Hà Húc cúi đầu nhìn hai hàng dấu chân Đỗ Minh Vũ giẫm lên, khẽ nhíu mày ngừng động tác, sau đó tiếp tục thay giày đi vào phòng bếp nấu nước.
Chờ nước sôi Hà Húc liền dựa vào cửa sổ ngẩn người, trong lòng tính toán nên dỗ Tạ Thanh Dao như thế nào mới có thể làm cho hắn nguôi giận, hoặc là lúc nào đi dỗ mới có hiệu quả tốt nhất.
Cốc cốc cốc cốc cốc cốc.
Cho đến khi nước sôi, Hà Húc cũng không có đầu mối. Cậu bưng bình nước trở lại phòng khách, lại phát hiện đệm chăn cùng gối đầu của mình đều bị ném ở trên sofa, đồ đạc trong phòng vẫn đang không ngừng bay ra ngoài.
Đỗ Minh Vũ giẫm lên ván giường của cậu giống như khi đi mua thức ăn, lần lượt đánh giá từng món, hợp ý thì lưu lại, không hợp ý thì ném toàn bộ ra ngoài cửa.
Lúc Hà Húc bưng nước đi qua, vừa vặn có một khung ảnh bay tới trước mặt, trong lúc vội vàng Hà Húc theo bản năng đưa tay chặn lại, thân bình nóng hổi dán lên cánh tay, dưới cơn đau rát Hà Húc không khỏi buông tay, bình nước rơi xuống đất, nước nóng tràn ra đầy đất.
May mà cách đôi dép bông, chân Hà Húc mới may mắn thoát khỏi. Cậu nhìn mặt đất hỗn độn, miễn cưỡng duy trì tính tình tốt giờ lại không còn sót chút nào, “Đỗ Minh Vũ, cậu đang làm gì?”
“Dọn dẹp phòng đi.” Đỗ Minh Vũ không biết từ lúc nào trên miệng ngậm một cây tăm, bộ dáng giống hệt người cha vô lại Đỗ Nguyên Giang,“ Không thích đương nhiên phải ném ra ngoài.”
“Đó là phòng của tôi.” Hà Húc lạnh lùng nói.
“Tôi muốn ở lại, anh ngủ sofa đi.” Đỗ Minh Vũ giẫm lên ván giường kêu một tiếng, vẫn tiện tay ném đồ ra ngoài cửa, bỗng nhiên tầm mắt cậu ta dừng lại, cầm lên một con búp bê bằng gỗ, khinh bỉ nói:“ Anh bao nhiêu tuổi rồi, còn thích cái này.”
Nói xong, liền muốn ném ra ngoài.
Hà Húc ngay khi anh cầm lấy con búp bê đã xông lên phía trước, nắm chặt cổ tay Đỗ Minh Vũ, ngăn động tác của cậu ta lại, lạnh lùng nói: “Cậu muốn ở thì ở, dám động vào thứ này, tôi sẽ không để yên cho cậu.”
Đỗ Minh Vũ bị sắc mặt âm lãnh của Hà Húc dọa sợ, vội vàng thả tay buông búp bê xuống, nhưng vẫn ngoài mạnh trong yếu nói: “Anh cũng ở trước mặt tôi khoe khoang uy phong, đừng tưởng rằng kiếm được hai đồng là lớn lắm, số tiền kia của anh bẩn đến mức nào trong lòng anh biết rõ.”
“Đúng vậy, cực kỳ bẩn.” Hà Húc dùng sức vặn cổ tay, ánh mắt lạnh lẽo:“ Căn nhà này cũng do kim chủ sắp xếp, nếu ngại bẩn, cậu có thể không ở.”
“Đau quá, mẹ ơi, mẹ, Hà Húc muốn giết người!”
Từ Phượng Chi nghe tiếng động vội vàng từ phòng bên cạnh chạy ra, thấy thế nhanh chóng kéo Hà Húc ra, trong miệng quở trách: “Minh Vũ muốn mày nhường cho nó thì làm sao? Có đáng động thủ với nó không?”
Hà Húc bị bà kéo một cái, liền buông Đỗ Minh Vũ ra, mắt thấy Từ Phượng Chi lại giơ tay lên, cậu cười nhạo một tiếng, từ trên cao nhìn thẳng vào bà, “Sao, còn muốn đánh?”
Từ Phượng Chi giơ tay lên sau đó dừng lại, hồi lâu mới thu tay.
Giằng co vài giây, Hà Húc hạ thấp tầm mắt, cầm lấy con búp bê gỗ bên cạnh, xoay người đặt lên ban công cạnh sofa.
Từ Phượng Chi cũng không tự chủ nhìn thoáng qua cậu, ánh mắt dừng lại trên người con búp bê thoạt nhìn có chút cũ kỹ kia, sắc mặt chợt trầm xuống: “Thứ này mày còn giữ lại làm gì?”
“Không phải dì nói đây là kỷ vật duy nhất mẹ ruột để lại cho con sao, con đương nhiên phải giữ.” Hà Húc ôm bả vai búp bê, nghe Từ Phượng Chi nói vậy ngón tay dùng sức trắng bệch,“ Đúng không, Dì.”
Hà Húc cắn xuống hai chữ “dì” rất nặng, như ý nguyện nhìn thấy biểu tình của Từ Phượng Chi trở nên vô cùng kém, khẽ nhếch môi dưới.
Từ Phượng Chi giống như bị đâm vào cánh cửa số phận, sắc mặt trắng bệch, sau đó bình tĩnh lẩm bẩm một câu “Có bệnh”, liền kéo Đỗ Minh Vũ vội vàng ra ngoài, “Đi, mẹ dẫn con ra ngoài ăn cơm.”
Cửa chính “sầm” một tiếng đóng lại, khóe môi Hà Húc lập tức hạ xuống, buông búp bê xoay người ngã vào sofa..
Hà Húc trong ngực cảm thấy buồn bực, vốn cho rằng nhiều năm như vậy cậu đã luyện tập đến đao thương bất nhập, nhưng trên thực tế thời điểm chân chính đối mặt, vẫn là hít thở không thông.
Lẳng lặng nằm trên sô pha thật lâu, Hà Húc lại đun một bình nước, đứng dậy dọn dẹp tàn cuộc trong phòng khách.
Làm xong việc này, Hà Húc mệt đến nửa ngón tay cũng không muốn nhấc lên, vẫn miễn cưỡng đi vào tủ lấy một bộ chăn sạch sẽ đưa vào phòng ngủ, đi ra kiệt sức nằm sấp trên sofa.
Mang bệnh chạy bên ngoài một ngày, chính mình xuất tiền xuất lực lại không có được một câu nào tử tế, Hà Húc tự cười nhạo mình, đưa tay sờ sờ gò má còn chưa tiêu sưng, dừng một chút, lại tự tát mình một cái.
Đáng đời.
Hà Húc nghĩ thầm mình đây không phải là tiện thì là cái gì, người khác cầm dao tới tới lui đâm lên người cậu, cậu còn tươi cười nghênh đón cung cấp thức ăn chỗ ở, cậu đúng là xứng đáng bị như vậy..
Cơn đau dạ dày càng lúc càng dữ dội, Hà Húc sắt mặt trắng bệch đứng lên, vội vàng uống thuốc dạ dày, nhanh chóng pha một ly nước nóng.
Hà Húc muốn đứng dậy đi tìm chút đồ ăn, nhưng trên người tựa như có một một ngọn núi đè lên, Hà Húc bất lực, mơ mơ màng màng lại ngã trở về.
Không biết ngủ bao lâu, cậu mơ hồ nghe được tiếng gõ bên ngoài, giãy dụa đứng lên đi mở cửa.
“Sao lâu như vậy mới mở cửa, anh ngủ quên à?'
Đỗ Minh Vũ oán giận, đẩy Hà Húc qua cửa. Hà Húc bị cậu ta đụng như vậy, chân hơi bất ổn, lảo đảo hai bước đập vào bàn trà.
“Không đến mức đó chứ? Yếu ớt như vậy?”
Đầu Hà Húc không tỉnh táo, nghe hắn nói chuyện chỉ cảm thấy ầm ĩ, những thứ khác căn bản nghe không rõ, liền dứt khoát không để ý tới, lại mò mẫm nằm trở về sofa thở dốc hồi phục thể lực.
“Này, sao anh không để ý tới người khác vậy?”
“Mặc kệ nó, mau về phòng, mẹ giúp con trải chăn.”
“Được thôi, mẹ.”
Hà Húc mơ hồ mở mắt, nhìn thấy bóng lưng hai người rời đi, muốn cười, nhưng cả người đau đến không cười nổi.
Loại quang cảnh này, cậu dường như cho tới bây giờ cũng chưa từng có được.
Thật hâm mộ a.