Sau lễ trao giải thường niên là phần phỏng vấn nhàm chán đầy nguy cơ từ phía phóng viên.
Hà Húc đứng trong góc hội trường, cầm sâm panh từ xa nhìn Tạ Thanh Dao bình tĩnh tự nhiên dưới ánh đèn flash, cậu càng tin chắc rằng người đàn ông này sinh ra là để nhận được sự chú ý của tất cả mọi người.
Đột nhiên trước mặt xuất hiện một chiếc micro, Hà Húc sửng sốt một chút, nghĩ thầm không biết là ai mắt nhắm mắt mở muốn đi phỏng vấn một kẻ ngốc như mình, cúi đầu xuống mới nhìn thấy là một cô gái vóc dáng không cao.
“Hà... Hà Húc, xin hỏi đối với chuyện có nhiều người nói anh rất giống ảnh đế Tề Nhạc, anh nghĩ như thế nào?
Tiểu cô nương thoạt nhìn là lần đầu tiên phỏng vấn, lúc nói chuyện mang theo tiếng run, ngay cả bàn tay cầm micro cũng không ngừng run rẩy.
Hà Húc nhướng mày cười, khó trách nếu là phóng viên giải trí nghiêm túc ai lại tìm đến cậu, một tiểu minh tinh tuyến 18 để hỏi loại vấn đề không đáng xem này?
“Tôi không có ý kiến gì, chắc là phải cảm ơn gương mặt này thôi.” Hà Húc trả lời lập lờ nước đôi, nhưng vẫn giữ nụ cười lễ phép khiến người ta không tìm ra lỗi lầm gì.
Cậu đương nhiên rất cảm kích khuôn mặt này, nếu không phải bởi vì khuôn mặt này giống Tề Nhạc, cậu có thể vĩnh viễn không có biện pháp nào tới gần Tạ Thanh Dao, huống chi là trở thành tình nhân ngầm của hắn.
Là người đứng đầu ngành điện ảnh và truyền hình Dung Thành, Tạ Thanh Dao gần như phù hợp với tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của nam nữ thanh niên ở độ tuổi xấp xỉ hắn trong cả nước.
Hắn đẹp trai lại giàu có, quan trọng là tuổi cũng không lớn, bất quá mới hai mươi chín tuổi đã có khối tài sản hàng chục tỷ, chủ yếu còn là hắn vẫn đang độc thân.
Tạ Thanh Dao có Bạch Nguyệt Quang, đây không phải là bí mật gì trong giới. Tất cả mọi người đều biết hắn và ảnh đế Tề Nhạc có một đoạn tình sử oanh oanh liệt liệt, chỉ là người kia sau này lựa chọn rời khỏi Tạ Thanh Dao để đi du học đào tạo chuyên sâu, tương lai muốn càng phát triển hơn nữa.
Cũng chính vì sự ra đi của y, Tạ Thanh Dao mới giống như bị kích thích mà tập trung vào sự nghiệp, dùng thời gian bốn năm đạt đến đỉnh cao trong ngành này, người trong giới không ai là không bội phục cùng tán thưởng hắn.
Hà Húc thì ngược lại, nếu như nói Tạ Thanh Dao là đám mây khó chạm tới nhất trên bầu trời thì cậu chính là vũng bùn nhão ti tiện nhất dưới chân người.
Nếu như không phải bởi vì giống Tề Nhạc, cậu một đống bùn làm sao trèo lên được tầng mây này?
“Có tin đồn nói anh là tình nhân của Tạ Thanh Dao, đây là sự thật sao? bời vì bộ dạng giống Tề ảnh đế cho nên bị coi là một thế thân?”
Ôi, đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ, loại vấn đề trắng trợn như vậy cũng dám trực tiếp hỏi ra.
Hà Húc có chút thưởng thức sự mạnh dạn này của cô, nghe được câu hỏi, vô thức liếc nhìn về phía Tạ Thanh Dao, vừa vặn đối phương đột nhiên cũng nhìn về phía cậu.
Bốn mắt nhìn nhau, Hà Húc bại trận trước, ánh mắt đối phương rất lạnh, dường như đang cảnh cáo cậu không nên nói lung tung.
Hà Húc quay đầu cười đáp: “Tôi không biết là ai đưa ra tin đồn này, nhưng nếu anh ấy có ý như vậy xin mời liên hệ với tôi, tôi sẽ rất biết ơn.”
Dùng giọng điệu đùa cợt để trả lời những câu hỏi không mấy thân thiện. Hà Húc do dự không muốn nói thêm gì nữa, liền lịch sự từ chối câu hỏi phía sau rồi một mình rời khỏi hội trường.
Ra khỏi cửa, nụ cười trên mặt Hà Húc mới dần rút hết, cậu đến bãi đậu xe, tùy tiện tìm một chỗ dựa vào, từ trong túi móc ra một điếu thuốc.
Sẽ không có ai đến chụp lén một minh tinh tuyến 18 như cậu, nếu như có thể vì hút thuốc mà lên một cái hotsearch còn kiếm được ít tiền.
Có lẽ đây chính là làm càng làm quấy, Hà Húc lăn lộn trong cái vòng lẩn quẩn này, càng quấy là thứ bảo vệ tốt nhất, cậu muốn làm gì cũng không ai chú ý, cũng vui vẻ tự tại.
Nghĩ đến đây, Hà Húc dường như hiểu được lý do vì sao Tạ Thanh Dao không nâng đỡ cậu. Cậu tùy hứng, sẽ không có người nào chú ý tới, lại càng không có ai đem cậu cùng Tạ Thanh Dao liên kết với nhau.
Điếu thuốc trên tay đột nhiên bị người đoạt lấy ném xuống đất giẫm nát, Hà Húc còn chưa kịp thấy rõ đối phương là ai đã bị một tay ôm cổ trực tiếp kéo đi, thô bạo ném vào ghế sau xe...
Mùi hương quen thuộc khiến tâm trạng khẩn trương của Hà Húc trong nháy mắt buông xuống, cậu ngửa đầu lạnh lùng nhìn Tạ Thanh Dao, cười cười mở miệng: “Tạ tổng.”
Bốn năm, tuy là tình nhân, nhưng Tạ Thanh Dao chỉ cho phép cậu gọi hắn như vậy, thỉnh thoảng khi quan hệ hai người đã đến mức sâu đậm, mới cho phép cậu gọi mình là “A Dao“.
Tạ Thanh Dao không nói, Hà Húc cũng hiểu, đây là cách Tề Nhạc gọi hắn, cũng chỉ khi ý loạn tình mê, hắn mới có thể coi mình là Tề Nhạc.
Tạ Thanh Dao nhéo cằm cậu, dùng sức kéo về phía mình, Hà Húc đau đớn cau mày, bị ép quỳ xuống xê dịch về phía trước.
“Chỗ lớn như vậy em không chọn, cứ nhất định phải hút thuốc trước xe tôi, sợ người khác không chụp được à?”
Cái này thật đúng là oan uổng cho Hà Húc, cậu đi ra liền tùy tiện tìm một chỗ mà thôi, hoàn toàn không chú ý trước mắt chính là xe của Tạ Thanh Dao.
Bất quá có thể bởi vì chút chuyện nhỏ này chọc giận Tạ Thanh Dao, tâm tình của Hà Húc cũng tốt lên, cậu ra vẻ vô tội nói với Tạ Thanh Dao: “Tôi tùy tiện như vậy, sẽ không có ai chụp ảnh tôi. Nếu không Tạ tổng nâng đỡ tôi, lần sau tôi sẽ chú ý?”
Tạ Thanh Dao nghe xong cười lạnh một tiếng, “Được, tôi kiểm tra hàng đã.”
Cửa sổ xe đóng chặt, vách ngăn bên trong xe nâng lên, ngăn ra một không gian bí mật. Trong bãi đỗ xe yên tĩnh không có nửa bóng người, chỉ có một chiếc Maybach thỉnh thoảng truyền ra từng trận run chuyển.
Hà Húc quỳ rạp trên mặt đất ý loạn tình mê gọi một tiếng “A Dao”, Tạ Thanh Dao phía sau ngẩn ra, lập tức dùng sức kéo cà vạt của Hà Húc kéo về phía mình.
“Đừng tự mình chủ trương.”
Tiếp theo là một màn cướp bóc càng tàn nhẫn càng không lưu tình, lúc bị buông ra, Hà Húc cảm giác thắt lưng đã gãy. Cổ bị cà vạt siết ra một vết đỏ hẹp, sau khi chạm vào còn có chút ngứa.
“Đứng lên, nằm sấp giống như một con chó là bộ dạng gì đây?”
Lời nói so với vết siết trên cổ còn sát thương người hơn, Hà Húc khó khăn bám vào tấm thảm trên xe gian nan đứng thẳng dậy, sửa sang lại quần áo lộn xộn, vỗ vỗ vào ghế ngửa đầu dò hỏi: “Có thể ngồi không?”
Tạ Thanh Dao hơi gật đầu, không lên tiếng, coi như đồng ý.
Hà Húc chật vật leo lên ghế, dựa vào cửa sổ xe bên cạnh mình, như nhớ tới chuyện gì buồn cười, lại quay đầu cợt nhả nói với Tạ Thanh Dao: “Tạ tổng, hôm nay hình như tôi gặp rắc rối.”
Tạ Thanh Dao ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng, ngữ khí không đứng đắn này của cậu, khẳng định không có chuyện gì lớn, là đang cố ý ở chỗ này thu hút sự chú ý của hắn.
Bị Tạ Thanh Dao phớt lờ, Hà Húc cũng không xấu hổ, sau đó tự nói: “Có một phóng viên nhỏ hỏi tôi có phải là tình nhân của ngài hay không, có phải bởi vì bộ dạng giống Tề Nhạc nên mới làm thế thân, ngài đoán xem tôi trả lời thế nào?”
Nhắc tới chuyện này, Tạ Thanh Dao rốt cục có phản ứng, thì ra lúc hắn liếc mắt ở hội trường kia, Hà Húc đang trả lời vấn đề này.
Hắn cũng rất tò mò Hà Húc sẽ nói như thế nào, nếu như câu trả lời không thể làm cho hắn hài lòng, hắn sẽ làm cho Hà Húc biết kết cục của việc nói lung tung.
Tạ Thanh Dao liếc cậu một cái, ý bảo cậu tiếp tục.
“Tôi nói không có chuyện đó, nếu có loại sự tình này, bảo bọn họ liên lạc với tôi đi ha ha!”
Lời còn chưa dứt, Hà Húc liền cảm giác tầm mắt chợt lóe lên, cậu vừa hoàn hồn, trên mặt đã bị hai cái tát.
“Tôi thấy em thật sự cần phải giáo huấn.” Tạ Thanh Dao tuy rằng nói như vậy, nhưng cũng không giận, ngược lại trong giọng nói tựa hồ mang theo ý cười,“ Lần sau còn dám nói bậy, tôi sẽ không tha cho em.“.
Hà Húc nghe hắn không nổi giận, liền được voi đòi tiên, thuận thế chui vào lòng Tạ Thanh Dao, ngửa đầu cười cười: “Ngài nỡ sao, Tạ tổng?”