Đã mười giờ tối, Từ Y Khả đang nhâm nhi ly cà phê trên tay, ánh trăngngoài cửa sổ sáng rọi, bầu trời cao ngất, càng giống với tâm trạng củacô bây giờ.
Cô không để ý ánh mắt của mình lại một lần nữa nhìn vào màn hình máy tính, trên màn hình toàn là hình ảnh của Trần Mặc Dương, cái này là cô vừamới lấy về từ đài, nhấp chuột để phóng to hình ảnh lên, rồi lại nhìnthật kĩ. Sau đó cắt nối, biên tập lại từng hình ảnh từng hình ảnh, tấtcả các biểu hiện của anh ta phải được thưc hiện cả mấy chuc lần, nào làcắt những hình ảnh động, nào là ghép lại hình ảnh động, nghiền ngẫm đinghiền ngẫm lại, rồi lại thử lại.
Thật ra bình thường cô rất ghét loại công việc nhàm chán thế này, nhưng hômnay hầu như cô không có buồn chán như vây nữa. **eya: trời ơi sét đánhái tình rồi, mê dzai quá đấy mờ**
Trên màn hình bây giờ là hình ảnh Trần Mặc Dương đang trầm ngâm, khóe miệngnhếch lên tạo thành đường cong rất đẹp, ánh mắt thâm thúy. Tay Y Khả đặt tay trên chuột nhưng không hề động đậy, không biết chính mình suy nghĩcái gì, sửng sốt vài phút.
Đến lúc cô phục hồi lại tinh thần, tay cô dường như có ý thức, cắt từnghình từng hình khác nhau của anh ta lại, mỉm cười có , trầm mặc có, taonhã có, lạnh lùng có. Cuối cùng đem tất cả chúng bỏ vào folder “ hìnhảnh”.
Xong hết thảy, Từ Y Khả tắt máy tính, lên giường nằm. Cô cũng không biếtgiải thích như thế nào cho hành động của mình nữa, giống như người đànông như thế trên thế giới này cô chưa từng gặp qua, cho nên bị mê hoặc,bị tò mò. Anh ấy giống như sao băng trên trời, lúc vụt qua trước mắt, cô theo bản năng ngẩng lên nhìn theo. Nhưng ngay sau đó cần phải quên đi,bởi vì không phải ngày nào cũng có sao băng vút qua trước mắt.
Cô không thể đêm đêm ngẩng cổ chờ đợi, bởi vì có lẽ cô cũng sẽ không còn gặp lại nữa.
Lúc Y Khả tan ca, một chiếc xe màu đỏ chạy chậm chậm đến gần cổng lớn củađài truyền hình, mấy hôm nay lúc nào trên bàn làm việc của cô cũng xuấthiên những bó hoa hồng lớn. Mẫn Chính Hàn dựa người vào xe, trên tayđang cầm điện thoai, dán mắt nhìn vào cổng và người đang ra ra vào vào.Anh biết những ngày gần đây cứ truy chặn cô thế này sẽ làm cho cô sợ,nhưng cô bé càng trốn, anh lại càng thấy thích thú, thậm chí thích nhìncô lúc bị kinh hãi vài hoảng hốt
Cô bé ấy dường như sợ anh như sợ quỷ, cũng chỉ có thể tự trách mình lầntrước xém một chút nữa đã lột được hết đồ của cô rồi, bây giờ cô thấyanh ta, kiểu như có một loại cảm giác cưỡng hiếp.
Nhưng cái cảm giác này, cái cảm giác này anh thật sự không thể quên , mềmmại, dịu dàng trắng trẻo giống như kẹo dẻo, hoàn toàn mịn màn, anh taluôn có cảm thấy giống với cảm giác đêm nào đấy, anh ta thật sự khaokhát hôn một cô gái, chỉ là anh nghĩ mãi mà vẫn không ra.
Khi cô vừa xuất hiện ở cửa, Mẫn Chính Hàn liền cất điện thoại, kéo Y Khảnhét vào trong xe, anh thì vòng qua ngã kia của xe, lên xe và bắt đầukhởi động.
Lúc Từ Y Khả tức giận khuôn mặt đăc biệt đỏ rực lên , trông giống táo PhúSĩ, Mẫn Chính Hàn nhịn không được béo béo hai má của cô, một bên vừa lái xe hỏi: “Ăn cái gì?”
Cô ghét nhất là cái kiểu hành động thân mật ấy của anh ta, tựa như mốiquan hệ của cô và anh ta thân thiết lắm không bằng, cô chỉ nghĩ rằngngày đó anh ta chỉ nói chơi, công tử phóng đãng, hứng lên tán tỉnh vuiđùa, không ngờ ngày hôm sau liền bắt đầu ra tay. Tất nhiên cô không ngây thơ khi nghĩ anh ta that sự nghiêm túc, cũng lại chỉ là một cuộc chơisăn mồi thôi mà.
Nhưng bây giờ anh ta làm cho cô trở thành đối tượng để mọi người xì xào bàntáng , chuyện này làm cô luôn phải cúi mặt xuống khi gặp người khác thạt rất khổ sở, Đồng nghiêp trong đài có người tò mò ,có người móc mỉa.Nhất là Triệu Vịnh Lâm càng ngày càng xem cô không vừa mắt .
Cũng đúng thôi, mọi người ai cũng đều rất phản cảm với những chuyện trái với quy luật tự nhiên , giống như Từ Y Khả chả phải người có sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, cùng lắm chỉ là còn trẻ. Ở đài người vừa có sắc đẹpvừa có khi chất còn cả tá, hơn nữa còn có bao nhiêu là người đẹp MC xếpcả hàng dài, dù sao cũng không đến lượt cô Y Khả!
Vậy nên bây giờ cô chả hề nể nang hất tay anh ta ra, nói:
-”Tôi không muốn ăn gì cả, tôi muốn về nhà.”
-”Về nhà làm gì?”
-”Mẹ tôi đang đợi tôi cùng ăn cơm.”
Mẫn Chính Hàn không thể nhin được cười, một tay lái xe , một tay sờ soạng trên vai cô:
-”Mẹ em đang đợi em ăn cơm, ha ha ha, ôi cô bé em thật đáng yêu !”
-”Đừng chạm vào tôi , lái xe đàng hoàng đi được không?.”
Mẫn Chính Hàn nghiêng mặt qua phía cô, nghiêm túc nói:
-”Y Khả, anh thích em. Càng ngày càng thích , thật đấy, em nhìn xem ánh mắt của anh không có nói dối.”
Phía trước mắt bổng có một chiếc xe chạy đến, Từ Y Khả sợ hãi, đẩy mặt anh ta rạ, hét lên:
-”Nhìn đường, nhìn đường.”
Cô thật xui chết đi được, sao lại trêu chọc đúng tên này.
Suốt đoạn đường cho đến khách sạn Y Khả không ngừng la hét, hoảng sợ vì bị tên kia quấy rầy.
Hai người ăn ở nhà hàng Tứ Xuyên. Người Giang Nhạc không thích ăn cay, chỉăn ngọt, cho nên khi vừa đến đây Y Khả phải mất một thời gian dài mới ăn quen được. Bây giờ được nếm thử các món ăn Tứ Xuyên đích thực, cô càngcó tinh thần và khẩu vị! Cô thật là người vô dụng, người ta vừa mới chởcho cô đi ăn món ngon cô liền ra sức ăn hêt mình. Chẳng sợ ngồi đối diên cô bây giờ là một người đáng ghét , cô cũng ăn hết toàn bộ.
Mẫn Chính Hàn chỉ cầm đũa nhìn cô ăn, lúc cô muốn uống nước liền rót chocô, khi cô ăn ốc sốt tay dính đầy tương ớt lại đem khăn đến cho cô.
Anh cũng không biết sao một đại thiếu gia như anh ta lại thích chăm sócphục vụ cho cô nhóc ấy, bưng trà rót nước đều làm, mà cô bé kia đến mộtcâu cảm ơn cũng không có.
Không biết vì sao khi nhìn cô trong đầu liền có ý nghĩ không hay, ví dụ nhưlúc cô vừa quat quạt tay vừa thè lưỡi ra vì cay quá, anh xúc động chỉmuốn mút ngay cái lưỡi ấy, mặc dù rằng đàn ông háo sắc, nhưng anh tathật cũng không đến nổi thèm khát như vậy.
Từ Y Khả cuối cùng cũng thỏa mãn ăn xong một bàn , uống một cốc trà, lau miệng, nói:
-”Ăn xong rồi, tôi có thể về nhà chưa? .”
Mẫn Chính Hàn cười, cô bé kia đúng là qua cầu rút ván.
Mẫn Chính Hàn nói:
-”Đừng vội, bây giờ mẹ em cũng sẽ không còn chờ em ăn cơm rồi, anh chở em đi hóng gió nhé.”
Từ Y Khả trong lòng luôn nghi ngờ tên đấy muốn mang cô đi khách sạn maymắn lắm thì đến nơi công cộng, nhưng lỡ như tên đấy thật đem nàng đikhách sạn, đến lúc đó cô phải tìm ai giúp? Cô luôn luôn cảnh giác.
Cho nên cô kiên quyết lắc đầu, nói: “Không thích, tôi muốn về nhà .”
-”Đề phòng anh như vậy sao?” Nói xong lại còn ái muội nói nhỏ bên tai cô:
- “Yên tâm, đêm nay đại sói hoang này sẽ không ăn thịt cô bé quàng khăn đỏ đâu.” Thấy mặt cô đỏ lên lại nói tiếp,:
- “Bình thường buổi tối em hay đến đâu chơi, nghĩ xem, muốn đi đâu “
Từ Y Khả nghĩ một lúc, bỗng nhớ ra, nàng cô còn chưa kịp suy nghĩ lại đã thốt ra, nói:
-”Lần trước tôi cùng bạn bè đến Thiên Tinh chơi, ở đấy cũng hay lắm.”
Mẫn Chính Hàn dường như không nghĩ rằng cô sẽ nói thế, nhưng chỉ là hơi giật mình, lai nói:
- “Thiên Tinh? Đó là chỗ của Dương Tử, ổ đốt tiền, nơi tụ tập của gái điếm, cô hồn, em yêu, chỗ đấy có lẽ không an toàn đâu.”
Từ Y Khả đứng dậy nói:
-”Tôi về nhà đây .”
Mẫn Chính Hàn kéo mặt cô lại:
-”Được được, tùy em, em yêu, em nói đi đâu thì đi đâý.”