Yêu Còn Khó Hơn Chết

Chương 67: Tự mình liếm láp vết thương




Cô không mang theo chìa khóa, là bác Trương ra mở cửa, nhìn thấy cô, bà nhẹ nhõm thở ra: “Y Khả, cô đã về rồi.”

Từ Y Khả hỏi: “Sao thế, anh ấy đã về chưa?”

Bác Trương nói: “Đã về, nhưng bị thương rất nặng, cả người toàn máu làm bác sợ khiếp, ở trên lầu cả mấy tiếng rồi. Bác bảo cậu ấy đi bệnh việnnhưng chẳng thấy mở miệng, chỉ ngồi một chỗ, ngay cả đèn cũng không bật. Lúc về bác thấy cậu ấy đi còn không nổi nữa , bị đau cũng không rên.Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cô chạy nhanh lên xem đi, bảo cậuấy đi bệnh viện đi, cơ thể cũng không phải là làm bằng sắt , nếu có vấnđề gì thì làm sao bây giờ, bác cũng không dám ngủ.”

Từ Y Khả nói: “Không có việc gì đâu, bác đi nghỉ ngơi đi, con lên xem.”

Quả nhiên như những gì bác Trương nói, anh ngồi trong góc tối, rèm cửa sổkéo kín , chỉ có ánh đèn dưới lầu chiếu lên nên cô có thể nhìn thấy bóng dáng anh.

Cô bật đèn lên, anh nghe thấy tiếng động, nói: “Tắt đi.”

Tay cô đặt trên công tắc không nhúc nhích, Mẫn Chính Hàn quả nhiên đã ratay quá tàn nhẫn. Trần Mặc Dương bị thương rất nặng, thậm chí còn nặnghơn cả Mẫn Chính Hàn. Máu be bét cả chiếc áo sơ mi, khắp mặt cũng bịdính máu, mắt sưng vù, ngồi bất động trên sô pha.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng anh như vậy, cô nhớ lần trước lúc bị tai nạn, Chu Lạc Khiết nói cả người anh bị thương.

Lúc anh thay quần áo cô cũng thấy trên người anh đầy vết sẹo. Cô có thểtưởng tượng được khi đó anh đã bị thương nghiêm trọng như thế nào, MẫnChính Hàn cũng nói hôm nay anh không làm được gì, xem ra có lẽ là do vết thương lần trước chưa khỏi hoàn toàn.

Anh lập lại một lần nữa: “Tắt đèn ngay.” Giọng anh tuy dữ dằn, nhưng cũng nghe ra anh đã không còn sức lực .

Cô nghe theo lời anh tắt đèn, cả phòng lại tối đen, cô có thể nghe thấyhơi thở của anh. Anh tựa như một con dã thú bị thương, không để lộ bảnthân trước mặt người khác, chỉ khăng khăng trong bóng đêm tự mình liếmláp vết thương.

Cô đứng ở bên cạnh, mở miệng: “Anh không đi bệnh viện sao?”

Anh không trả lời, một lát sau cô nghe thấy anh nói: “Sao, đã có núi khác dựa vào , mà vẫn còn biết đường trở về nữa ư!”

Anh cũng không muốn cãi lộn, nói xong câu đó anh cũng chẳng còn sức lực, có vẻ cố gắng để thở. Tầm mắt của anh mơ hồ , không phải vì xung quanh đều tối mù, mà anh cảm thấy chóng mặt, đây là vì ảnh hưởng của lần tai nạntrước. Lúc ấy bác sĩ nói, anh vẫn còn trẻ, cơ thể khỏe mạnh, một thờigian sau khỏe lại sẽ không còn có cảm giác này nữa.

Nhưng bây giờ anh cảm thấy rất đau, đầu như muốn nổ tung. Trong miệng, cổhọng đều là mùi máu tươi, ngay cả ho anh cũng không dám, sợ động đến vết thương ở ngực.

Cô khuyên: “Anh tốt nhất vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra.” Nói xong, mộthồi lâu sau không thấy anh có động tĩnh gì, giống như đã chết, nhưng côbiết anh vẫn còn tỉnh.

Cô đi vào phòng ngủ, mặc anh một mình bên ngoài, mạng là của anh ta , nếuanh ta không quý trọng chẳng nhẽ cô còn lo lắng thay anh ta sao? Nếu làtrước kia nhìn thấy anh bị thương thành như vậy, cô cũng không biết mình đã khóc thành dạng gì. Nhưng hiện tại không phải là trước kia, cô cảmthấy tim mình đã trở thành sắt đá rồi, tất cả cũng đều vì anh ta mà làmcon tim lương thiện của cô bị tổn thương, trải qua những chuyện kia đãkhông thể còn nguyên vẹn được nữa.

Cô bình tĩnh đi tắm, nằm trên giường mở ti vi xem chương trình giải trí,sau lại tắt đèn, nhắm mắt nhưng không ngủ được. Lăn qua lộn lại nhưngvẫn không vào giấc, cô không biết bản thân mình bị làm sao, trong lòngcứ nôn nao, phiền muộn.

Cô bật đèn ngủ cạnh giường lên, có lẽ vì lên giường sớm quá, cho nên giờvẫn chưa buồn ngủ, cô không muốn giải thích bản thân mình đang lo lắngcái gì.

Cô vểnh tai lên cố gắng nghe, những chẳng nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì. Cô nghĩ, có lẽ là do cửa dày nên không thể nghe thấy.

Cô không hiểu sao bác Trương có thể an tâm đi ngủ được, ít nhất cũng nên lên xem chứ, lỡ như đêm nay anh ta thật sự…

Cô hất chăn lên đứng dậy, lúc đi ra ngoài có chút gấp gáp, suýt nữa bị vấp vào váy ngủ. Cô mở đèn, thấy anh đang cuộn mình trên sô pha.

Cô đi đến ngồi xổm trước mặt anh, một chút phản ứng anh cũng không có, hai mắt nhắm chặt .

Không biết có phải là ảo giác hay không, cô không nghe thấy tiếng thở của anh ta, trong lòng đột nhiên hoảng hốt, tim đập mạnh. Cô cũng không biếtmình đã làm gì, tay run run đưa đến sát mũi kiểm tra hơi thở anh.

Đột nhiên nghe thấy anh nói: “Tôi còn chưa có chết!”

Cô sợ tới mức hét toáng, ngã lui về phía sau, anh vẫn nhắm chặt hai mắt.

Cô chống tay đứng lên: “Đi bệnh viện đi.” Anh luôn là một người sĩ diện.Nếu không phải rất đau đớn anh sẽ không để người ta thấy bộ dáng đó. Côkhông biết anh ta điên kiểu gì lại không đi đến bác sĩ, để người ta thấy anh bị người ta đánh thì mất mặt lắm sao.

Cũng không biết anh không muốn hay không có sức trả lời , bầu không khí lại rơi vào tĩnh mịch.

Cô đi qua, ngồi xuống bên cạnh anh, sờ đầu anh ta, tóc anh còn ngắn , đâmvào lòng bàn tay cô hơi đau . Cô nhìn thấy vết thương trên đầu anh, máubện vào tóc dính lại một cục. Da đầu bị trầy, trông rất đáng sợ.

Cô không đành lòng, rút tay về, lại hỏi: “Anh thật sự không cần đi bệnh viện sao?”

Anh vô lực hất tay cô ra, nói: “Được rồi, cô đi ngủ đi.” Lời nói chắc như đinh đóng cột

Không hiểu sao cô lại có chút tức giận, quay về phòng ngủ, vừa đi được vàibước, lại quay ra cửa nổi giận đùng đùng đi ra lay lay anh ta, kêu lên:“Đứng dậy! Đi bệnh viện có nghe thấy không, tôi bảo anh đứng đứng dậy!Đứng dậy!” Anh rất nặng, anh chỉ nằm vậy, bị cô kéo xuống cả người bịngã bụp xuống sàn nhà. Vết thương trên đầu lại bắt đầu chảy máu, sàn nhà cũng dính máu. Anh che miệng ho.

Cô quay mặt xuống hướng dưới lầu gọi to: “Bác Trương… Bác Trương… Bác lên đây! Bác nhanh lên đây!”

Bác Trương vốn không dám ngủ sâu giấc , vừa nghe thấy tiếng gọi liền mặc áo khoác chạy lên.

Bà thấy cảnh tượng như vậy hoảng sợ: “Sao lại thành như vậy , nhanh đỡ cậu ấy lên.”

Từ Y Khả cuốn tay cuốn chân , trơ mắt nhìn anh ho ra máu, sau đó dần dầnkhông có động tĩnh gì nữa. Cô ngơ ngác , không biết làm gì cả.

Bác Trương kêu lên: “Không hay rồi , Trần tiên sinh ngất rồi, nhanh đưa đến bệnh viện.”

Từ Y Khả đứng lên gọi điện thoại cho Chu Lạc Khiết. Cô cảm thấy bản thânmình rất bình tĩnh nhưng lúc nói chuyện lại phát hiện giọng nói run run: “Chị Chu, anh ta… anh ta ho ra máu , làm sao bây giờ…”

Chu Lạc Khiết ngay lập tức phản ứng: “Mọi người đang ở đâu?”

“Ở nhà.”

“Gọi xe cứu thương chưa?”

“Chưa…”

Chu Lạc Khiết nói: “Tôi đến liền.”

Chu Lạc Khiết đến cùng xe cứu thương, cô đứng đó nhìn nhân viên y tế đưaanh lên xe cứu thương, Chu Lạc Khiết nói với cô: “Thất thần làm gì, lênxe đi.”

Cô ngơ ngác nói: “Tôi đi làm gì?” Cô đi làm gì? Trong bệnh viện có bác sĩ, cô có thể làm cái gì? Cuối cùng Chu Lạc Khiết vẫn kéo cô lên xe cứuthương.

Anh bị đưa vào phòng phẩu thuật, Chu Lạc Khiết và cô chờ ở bên ngoài.

Chu Lạc Khiết nói: “Sao lại thế này, sao lại bị thương thành như vậy?”

Cô đờ đẫn nói: “Đánh nhau với Mẫn Chính Hàn.”

Chu Lạc Khiết vừa nghe cũng đã hiểu đã xảy ra chuyện gì: “Thật là điên rồ,Mẫn tổng không biết trên người anh ta bị thương cũng hiểu, nhưng côkhông biết sao? Nhỡ xảy ra chuyện gì, cô muốn khóc cũng không kịp!”

Từ Y Khả trừng mắt nhìn, nghĩ cô khóc như thế nào đây? Cô mong anh tachết, nếu đêm nay anh ta chết cô sẽ thoát khỏi khổ sở cực hình , đến lúc đó cô sẽ được giải thoát, khui sâm banh chúc mừng còn không kịp, làmsao có thể khóc!

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng nước mắt lại rơi xuống , cô thật sự không muốn khóc, nhưng cô không thể kiềm chế được những giọt lệ cứ tuôn trào.

Chu Lạc Khiết nóng nảy, nhìn bộ dạng kia của cô, cũng không đành lòng, lấykhăn giấy đưa cô: “Không có việc gì , anh ấy khỏe lắm.”

Thật ra Chu Lạc Khiết cũng rất lo lắng, dù sao lúc nhìn thấy bộ dạng anh ta như vậy, cũng không biết có nguy hiểm gì không.

Lúc nãy là Chu Lạc Khiết vừa từ nhà đến, tóc tai đều bù xù vội vàng chạyđến. Cô vuốt vuốt tóc mình, mua một cốc cà phê đưa cho Từ Y Khả, ngồicùng từ Y Khả bên ngoài ghế phòng phẩu thuật đợi kết quả.

Cửa phòng phẩu thuật mở ra, bác sĩ đi ra gọi người nhà bệnh nhân. Cô cũngkhông dám đi qua, bất động ngồi tại chỗ. Chỉ có Chu Lạc Khiết vội vàngđến nghe tình hình.

Bác sĩ nói cái gì đó với Chu Lạc Khiết, một câu cô cũng không nghe vào, chỉ cúi đầu nhìn cốc cà phê trong tay, tựa như đứa nhỏ làm sai không dámhành động thiếu suy nghĩ nữa.

Lát sau, Chu Lạc Khiết đi đến: “Đã qua cơn nguy hiểm, sẽ được đưa đến phòng bệnh chăm sóc đặc biệt để theo dõi, cô vào xem đi.”

Chu Lạc Khiết thấy cô không có biểu hiện gì, đứng dậy nói: “Anh ấy còn chưa tỉnh lại nhanh như vậy đâu, cô đi vào xem là biết, lần này còn nghiêmtrọng hơn tai nạn lần trước. Lúc đó anh ấy mở mắt ra câu nói đầu tiên là hỏi cô có bị gì không, khi đó có lẽ người anh ấy muốn gặp nhất là cô,Cô có biết không, thời gian đó mỗi ngày anh ấy đều mỏi mắt trong ngóngcô, nhưng lại sợ xấu hổ mặt mũi không nói ra.

Không thấy cô, trong lòng bực mình trút giận lên y tá, tất cả mọi người đềucảm thấy tính tình anh ấy thô bạo khó đến gần, thật ra anh ấy chỉ muốngặp cô mà thôi. Y Khả, tôi biết cô hận anh ấy, nếu có người đối xử nhưvậy với gia đình tôi, tôi cũng sẽ hận nghiến răng nghiến lợi. Nhưng tấtcả mọi chuyện đều có nguyên nhân của có , lúc ấy anh ấy tuyệt tình vớicô như vậy, chỉ cần cô suy nghĩ một chút cũng có thể hiểu được đang xảyra chuyện gì, nhưng cô không dám nghĩ, cho nên đem tất cả mọi chuyện đổlên đầu Mặc Dương.

Anh ấy có sai, hơn nữa là sai lầm không thể tha thứ, nhưng chắc chắn côcũng không hy vọng anh ấy xảy ra chuyện gì đúng không. Cho nên mặc kệtrong lòng cô có bao nhiêu hận thù , bây giờ anh ây đã nằm trên giườngbệnh, cô có thể đi vào thăm ảnh một lần.”

Y tá đi đến nói với các cô đã có thể vào thăm bệnh nhân .

Chu Lạc Khiết nhìn cô: “Đi thôi.”

Cô theo sau Chu Lạc Khiết, mặc bộ đồ vô khuẩn vào, thuốc mê vẫn chưa tan,anh còn hôn mê , sắc mặt trắng bệch như giấy, trên mũi gắn bình thở ôxy. Bình thường là một người mạnh mẽ bây giờ lại nằm trên giường bệnh,trông có chút đáng thương.

Thời gian thăm bệnh rất ngắn, một lát y tá đã yêu cầu ra ngoài.

Chu Lạc Khiết nói: “Tôi đi về trước , đêm nay cô cũng về sớm một chút nghỉngơi, hai ngày nữa anh ấy đã có thể chuyển đến phòng bệnh thường , saunày chuyện ở bệnh viện phiền cô rồi .”

Từ Y Khả nhẹ nhàng nói: “Tôi còn phải đi làm, chị Chu, chị có thể ở lại đây không…”

Cô bây giờ không muốn đối mặt với anh, cô sợ mình mềm lòng , sợ bộ dángkia của anh làm phai nhạt đi nỗi hận trong lòng cô. Hết hy vọng yêu mộtngười hoặc hận người kia đến khắc cốt ghi tâm là điều đáng sợ nhất củamột người. Sợ nhất là khi không thể yêu, mà cũng không thể hận được. Côcàng ngày càng sợ có một ngày mình sẽ đi đến thời điểm, bây giờ cô chỉmuốn rời xa anh.

Cô sao có thể dao động được. Là anh đã hại cô có nhà mà không thể về, làanh đã cướp mất cuộc sống bình yên hạnh phúc của cô, cô phải hận anh!

Chu Lạc Khiết nói: “Mấy hôm nay con gái tôi vừa trờ về từ trường học, tôimuốn dành thời gian cho cô bé, chuyện bên Thiên Tinh cũng cần xử lý,không thể nào đến đây, tôi sẽ nhờ hai người quản lý qua đây giúp cô, côchỉ cần sau khi tan sở đến đây , hỏi bác sĩ tình hình của anh ấy làđược, sẽ không mất nhiều thời gian.”

Cô vẫn ấp úng: “Hay là… hay là liên lạc với người nhà của anh ấy?”

Chu Lạc Khiết nói: “Tốt nhất vẫn không nên kinh động đến bố mẹ anh ấy, Chủtịch Trần và bà Trần là người bề bộn công việc, có thể giấu giếm đượcthì nên giấu … Bác sĩ nói khúc xương sườn bị gãy đâm vào phổi, gây trànmáu ở phổi…” Chu Lạc Khiết mỉm cười: “Nếu lúc ấy kéo dài thêm vài tiếngthì có lẽ anh ấy đã mất mạng, là do cô đẩy anh ta xuống nên xương mớiđâm vào phổi, coi như là cô đang bồi thường sai lầm đi, mấy ngày này hãy dành nhiều thời gian chăm sóc Trần tổng.”

Cô cũng không biết lời của Chu Lạc Khiết là thật hay giả. Cô chưa bao giờnghe nói Chu Lạc Khiết có con gái, hơn nữa cô lúc ấy có làm anh ngãxuống, nhưng là không đến mức làm cho anh thành như vậy chứ. Tóm lại, cô không muốn gánh vác trách nhiệm kia.

Chu Lạc Khiết nói: “Đi thôi, tôi bảo bác Trương đưa ô về trước, sau này bác ấy sẽ đến đón cô tan sở, như vậy cô qua bệnh viện cũng rất tiện.”

Chu Lạc Khiết đã đi, cô rầu rĩ về nhà, Bác Trương đang lau sàn, nơi anh ta ho ra máu. Bây giờ sàn nhà đã sạch bóng.

BácTrương thấy cô về, để khăn xuống đi đến hỏi: “Thế nào, Trần tiên sinh không sao chứ?”

Từ Y Khả nói: “Đã không sao , nhưng phải ở lại bệnh viện một thời gian.”

Bà nhẹ nhõm thở ra: “Cám ơn trời đất! Cám ơn trời đất! Vừa rồi thật làmtôi sợ muốn chết, cô nói đi nhỡ khi cậu ấy có chuyện gì, trong lòng tôisẽ không yên, nhưng lúc ấy tôi đã khuyên cậu ấy thế nào, cậu ấy cũngkhông chịu đi, cô cũng biết những lúc cậu ấy không nói lời nào thật sựrất dọa người , tôi cũng không dám nói nhiều.”

Từ Y Khả đã quá mệt mỏi, cô cười gượng, kéo lết cơ thể mệt nhừ về phòng,đi vài bước rồi quay đầu lại nói: “Bác Trương, có thể phiền cô mộtchuyện hay không.”

Bác Trương đi đến: “Không sao, cô cứ nói đi, còn gì mà phiền với phức .”

Từ Y Khả nói: “Mấy ngày này bác có thể đến bệnh viện chăm sóc anh ấykhông, ở bên kia đã có người trông nom, chỉ cần người trong nhà đi quathăm, hỏi han tình hình ở chỗ bác sĩ. Con biết phải để bác chạy ngượcchạy xuôi rất vất vả, con sẽ đưa thêm tiền lương cho bác.”

Bác Trương nói: “Thêm tiền lương cái gì, Trần tiên sinh đưa cho tôi đã đủdày lắm rồi , cậu ấy bây giờ nằm viện, tôi qua chăm sóc là điều đươngnhiên , nhưng, cô không đi sao?”

Từ Y Khả nói: “Mấy ngày này con bận việc, sắp tới còn có thể phải ra ngoài công tác, con sợ đến lúc đó không có thời gian đành phải phiền bác .”

“Vâng, thế à, cô yên tâm, tôi sẽ cố gắng chăm sóc Trần tiên sinh thật tốt.”

“Vậy cám ơn bác.”

Bác Trương ở sau lưng lắc lắc đầu hoài nghi, đôi này, bà thật sự là không thể hiểu nổi.

Tuy bà vừa đến vài ngày, nhưng cũng nhìn thấy chút gì đó, hai người này ởchung nhưng không hòa hợp, nhưng lại không giống như là cảm tình khôngtốt, tóm lại rất kỳ lạ.

Ngày hôm sau cô vẫn đi làm như thường, tan sở lại trở về, cô thật hy vọnglúc này tổ cô có việc gì cần quay ngoại cảnh, để cô có thể danh chínhngôn thuận rời đi một thời gian. Nhưng mấy tiết mục của kỳ này không cần đến đi quay ngoại cảnh. Đừng nói là công tác, tăng ca ở đài cũng khôngphân cho cô bởi vì giám đốc đài đã ra lệnh. Đài đã tuyển thêm một biêntập viên cắt nối hình ảnh, gánh vác bớt lượng công việc của cô. Bây giờlượng công việc trong tay cô ít đến đáng thương, cả ngày nhàn nhàn.

Về nhà, bác Trương không có nhà, có lẽ đã đi bệnh viện .

Cô một mình cũng chả muốn nấu ăn, nằm trên giường ép mình ngủ một giấc.

Về sau mỗi ngày Bác Trương đều báo cáo tình hình ở bệnh viện cho cô, mọi việc không có thay đổi.

Ví dụ như: “Hôm nay tinh thần Trần tiên sinh cũng không tệ lắm, tôi vào thăm, cậu ấy còn nói chuyện với tôi hai câu…”

“Hôm nay Trần tiên sinh đã chuyển tới phòng bệnh thường…”

“Hôm nay hình như Trần tiên sinh không có khẩu vị, một muỗng cũng không ăn…”

“Hôm nay Trần tiên sinh lại hơi tức giận, bác sĩ nói nếu như thế đối với vết thương sẽ không tốt, hơn nữa lúc ho vẫn ra máu…”

Chu Lạc Khiết cũng gọi điện thoại đến hỏi thăm tình hình, cô đem những gìbác Trương nói thuật lại, thật ra từ lúc anh nằm viện đến bây giờ côchưa từng một lần qua thăm.

Hôm nay bác Trương trở về, lại nói: “Y Khả, nếu hôm nay cô không bận hãyđến bệnh viện thăm cậu ấy đi, hôm nay Trần tiên sinh hỏi cô, một mìnhcậu ấy ở bệnh viện rất đáng thương , mấy người chăm sóc không làm hàilòng cậu ấy, mời người chuyên nghiệp đến mấy cũng không bằng người nhàchăm sóc cẩn thận…”

Lúc ấy cô đang xem phim trên ti vi đến đoạn cao trào, cô hờ hững trả lời một: “Con có lẽ không có thời gian đến đâu.”

Cô nghe thấy tiếng thở dài của bác Trương, bây giờ có lẽ ngay cả bácTrương cũng cho rằng cô thật nhẫn tâm, nhưng lúc anh tàn nhẫn với cô sao không ai nói đi.