Trương Uyển rất nhanh lấy lại tình thần, cười có lỗi với Từ Y Khả, nói:
-”Thật xin lỗi, cô nghe chắc nhàm chán lắm đúng không. Tôi nói chuyện cũ nhiều quá rồi.”
Từ Y Khả lắc đầu
-”Không sao cả, khi nói ra được chuyện buồn tâm trạng sẽ thoải mái hơn nhiều,cô xinh đẹp như vậy, đừng sợ không tìm được người đàn ông tốt.”
Trương Uyển nói:
- “Cô rất ngạc nhiên vì sao tôi muốn gặp cô đúng không, vì sao tâm sựcùng cô đúng không, kỳ thật tôi cũng không biết. Có lẽ là vì cô khôngthuộc về thế giới của bọn họ, lại có thể đi cùng bọn họ. Đương nhiên côcũng không giống với loại người như bọn tôi.” đến đây Trương Uyển có vẻ hơi ngập ngừng, rồi lại nói tiếp:
-”Cô có lẽ không biết, tôi là vũ nữ ở Thiên Tinh.”
Từ Y Khả ồ lên một tiếng, cô không biết điều này.
Trương Uyển tiếp tục nói:
-”Cho nên tôi rất ngưỡng mộ cô, ít nhất cô có tư cách trách cứ, cự tuyệt bọnhọ, đối với người như tôi, ngay cả tư cách đều không có bởi vì tôi chỉlà kẻ bọn họ chơi đùa. Gái bán rượu làm gì có tư cách thanh cao!”
-”Cô đừng nói như vậy, trên đời rất nhiều chuyện không thể tự mình quyếtđịnh.” Cô hiểu được cảm giác nghèo khổ, từng chứng kiến cảnh bố mình đivay tiền nhà này sang nhà khác để nộp học phí cho mình và em trai. Không phải mỗi người sinh ra đều cao quý, hay thấp kém, bởi vì nghèo, cho nên mới không thể trở thành chính mình. Cô biết Trương Uyển có lẽ cũng đãtrải qua một đoạn thời gian cay đắng không muốn người ta biết.
Trương uyển cười khổ lắc đầu:
-”Bọn họ không quan tâm mình có khổ tâm gì, bọn họ chỉ nhìn thấy chúng tôibán rẻ tiếng cười của mình. Nhưng không quan trọng…, không sao cả … Cámơn cô, Y Khả, phải nhẫn nại nghe tôi than phiền.” Nói xong cô lấy từtrong túi một cái thẻ đưa cho Y Khả, nói:
-”Đây là thẻ VIP ở Thiên Tình, dùng thể này có thể hưởng được sự ưu đãi của khách quý.”
Từ Y Khả từ chối nói:
-”Không cần đâu, cô dừng quá khách khí, tôi cũng không thường xuyên vào đấy,cho tôi chỉ lãng phí thôi. Tôi mới cần cảm ơn cô, còn phiền cô đem túitrả lại cho tôi, đã thế lại còn không ngần ngại tâm sự lòng mình chotôi.”
Trương Uyển nói:
-”Cầm đi, cô có thể đến xem tôi nhảy, tôi nhảy cũng không tệ lắm đâu… Hay côthấy tôi không xứng kết bạn với cô!” Nói đến đây, Từ Y Khả chỉ có thểcám ơn nhận lấy.
Từ Y Khả vẫn cảm thấy thật kì lạ với cái người gọi là bạn này. Về nhà liền gọi điện thoại cho Đinh Tĩnh.
Đinh Tĩnh ở đầu bên kia điện thoại trầm ngâm một lát, nói:
-”Có lẽ không phải là người hại bạn, nhưng không thể không đề phòng. Khôngphải tớ có thành kiến đối với nghề nghiệp của cô ta, nhưng cô ấy ở đócũng được một thời gian dai, cho dù ban đầu không có gì nhưng cũng không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng, cho nên vẫn nên lưu tâm một chút!”
Từ Y Khả cảm thấy những gì Đinh Tĩnh nói không phải không có lý, tuy rằngtrông Trương Uyển rất có thiện ý, thêm vào đó cô ấy cũng có vẻ yếu đuối. Nhưng ở môi trường kia, ngư long hỗn tạp, làm sao có thể duy trì mộttrái tim đơn giản.
Ra xã hội, không giống với trường học, cô không thể bởi vì một chút cảmđộng mà tin tưởng một người vừa mới gặp mặt hai ba lần một cách vô điềukiện được.
Cô không nghĩ sẽ dùng cái thẻ VIP kia, sau bao nhiêu chuyện xảy ra cô sẽ không đến nơi đó nữa.
Lúc cô nghĩ sẽ cắt đứt hoàn toàn với cái thế giới ấy, thì tất cả lại càng ngày lún càng sâu. .
Đạo diễn Phùng vừa mới đạt giải quay phim phóng sự quốc gia, nhất thời caohứng muốn mời đoàn làm phim ăn mừng. Nhóm đồng nghiệp nam chưa bao giờcâu nệ tiều tiết, ăn chơi điên cuồng, liền la hét muốn đến Thiên Tinh,nói nơi đó có nhiều người đẹp, liền cái gì cũng không làm,chỉ thấy gáiđẹp trước mắt.
Từ Y Khả vừa mới chuyển tổ, không dám bày tỏ thái độ không muốn, mọi người đều nói đi, cô cũng đi theo, dù sao tổ cô cũng ít phụ nữ, ngay cả Triệu Vịnh Lâm cũng nể tình đồng ý đi. Huống chi bọn họ đều là những thànhphần trí thức, đi cũng chỉ là vui chơi lành mạnh, sao có thể xảy rachuyện gì.
Quả thật mọi người chỉ ngồi ở phòng KTV ca hát, uống rượu. Nhưng bởi vìnhiều người, tiếng chơi phạt uống rượu, tiếng nhạc, tiếng nói chuyện,khói thuốc tỏa ra bốn phía, âm thanh dàn nhạc cũng rất lớn
Từ Y Khả không chịu được sự ồn ào, cầm micro hát bài “ Hóa ra là củatôi”(1), kết quả mọi người không ai không thể nhịn được cười vì giọnghát của cô .
(1) http: //www.youtube.com/watch?v=qBMZ-fYUHf0 bài hát原来的我
Từ Y Khả xâu hổ mặt đỏ lên , dù biết giọng hát mình khó nghe, nhưng không nghĩ đến lại có thể khoa trương như vậy
Cô uể oải đưa micro cho đồng nghiệp bên cạnh, ngồi nguyên tại chỗ xem mọi người chơi trò phạt rượu.
Điện thoại trong túi báo tin nhắn, là của Trương Uyển .
Cô nói: “Y Khả, cô đang ở Thiên Tinh hả, vừa rồi tôi vừa nhìn thấy đồngnghiệp của cô , đừng về trước, chúng ta gặp nhau nói chuyện đi.”
Từ Y Khả nhìn tin nhắn, suy nghĩ một hồi, Trương Uyển đối với cô thật rấtkì lạ, làm cho cô cảm thấy thực lo lắng. Có lẽ như người ta hay nói,thật không hay nếu từ chối thẳng thừng, cô lại là người hiền lành, lạisợ tổn thương người khác, sợ làm người khác cảm thấy khó chịu.
Cuối cùng, Từ Y Khả nghĩ nghĩ rồi cũng quyết định ra ngoài, tùy tiện tán gẫu hai ba câu, xem như chào đón. Cô gởi lại tin nhắn, nói: “Cô ở đâu, haybây giờ tôi đi đến chỗ cô?”
Trương Uyên rất nhanh đã gởi lại tin: “Bây giờ ư? Tôi chuẩn bị biểu diễn, haycô đến đây đi, tôi ở tầng một gần sân khấu, cô sẽ thấy tôi.”
Từ Y Khả lấy cớ đi xuống, đứng tùy tiện một chỗ ở tầng một. Kết thúc bàihát, ca sĩ đi xuống. Trong chốc lát, quả nhiên có vài vũ nữ lên múa cột, mông to eo nhỏ, trên người chỉ mặc một cái áo mà tựa như không có, tuyrằng tất cả đều trang điểm, nhưng Từ Y Khả vẫn nhận ra Trương Uyển. Trên mặt cô cùng với thường ngày có chút khác, động tác thành thạo, nhấtchiêu nhất thức đều là mị hoặc, đều là khiêu khích, ánh mắt mang theo tà khí quyến rũ. Dưới sân khấu bọn đàn ông sôi trào, vỗ tay kêu gào.
Có một cậu thanh niên trẻ tuổi táo bạo, nhảy lên sân khấu, quăng áo sơmi,dán sát người Trương Uyển cùng nhau nhảy một màn nóng bỏng. Từ Y Khả đột nhiên cảm thấy buồn, nhớ lại lời nói ngày hôm đó Trương Uyển nói vớicô, cô nói “Mọi người chỉ nhớ nói đến cái thấp hèn, nhớ bạn là người bán rẻ nụ cười, chả ai quan tâm đằng sau đấy bạn có bao nhiêu bất lực.
Tuy là có rất nhiều việc bất đắc dĩ. Nhưng Từ Y Khả không rõ, Trương Uyểnrốt cuộc có sự tình gì, cô còn trẻ như vậy, xinh đẹp như thế, hoàn toàncó thể tìm được một công việc bình thường, sau đó tìm một người đàn ôngtốt và kết hôn. Vì sao muốn làm việc ở đây để lãng phí tuổi thanh xuân
Cuối cùng Trương Uyển đã xuống dưới, cô dẫn Tư Y Khả đi đến phòng hóa trang, nói:
-”Tôi nhảy như thế nào?”
Từ Y Khả vẫn đang suy nghĩ chuyện vừa nãy, thuận miệng nói:
-”Rất đẹp!”
Trương Uyển cười cười:
-”Cô có vẻ không thích.” Cô vừa soi gương tháo trang sức, vừa nói: “Tôi đêmnay đã xong việc, đợi chút rồi chúng ta đi ăn khuya, tôi rất đói.”
Thiên Tinh bình thường hai ba người dùng chung một bàn trang điểm, lúc này, trong phòng hóa trang chả có ai.
Từ Y Khả nhìn vào khuôn mặt đã tẩy trang của Trương Uyển trong gương, khuôn măt thật tươi sáng và đẹp đẽ.
Rốt cục nhịn không được hỏi:
-”Trương Uyển, cô thích làm việc ở đây sao?”
Trương Uyển đang cố gắng tháo bông tai ra, lắc đầu, nói:
-”Không thích, nhưng cái này không quan trọng.”
Từ Y Khả vội vàng nói
-”Đương nhiên quan trọng, cô đã không thích nơi này, hoàn toàn có thể tìm một công việc khác, hay là… cô rất thiếu tiền?”
Trương Uyển một lúc sau mới lên tiếng:
-”Thật ra… Anh ta có cho tôi tiền, không phải là ít, không chỉ có thể trả cáckhoảng nợ trong gia đình, thậm chí còn đủ sống thoải mái trong một thờigian dài, anh ta cũng đã đề nghị kiếm cho tôi một công việc khác, nhưngtôi từ chối !”
-”Vì sao?”
-”Bởi vì chỉ ở đây, tôi mới có thể gặp được anh ta.”
Từ Y Khả không nghĩ rằng chuyên là như vậy, không khỏi nói:
-”Sao cô lại ngốc thế?”
-”Đúng vậy, tôi rất ngốc.” Cả đời cô đều ngốc như vậy , anh ta là một playboy, sáng suốt nhất là tránh xa anh ta trước khi dấn xâu vào, sau đó tìm cho mình một tương lai tươi sáng, nhưng là cô không làm được, không lí trínhư vậy được
Trương Uyển nói:
-”Y Khả, cô vẫn chưa gặp đươc người đàn ông làm cô có thể làm chuyện ngốcnghếch, đến khi nào cô gặp, cô sẽ biết, phụ nữ dù có khôn ngoan vẫnkhông thể trốn khỏi kiếp nạn tuy nhiên nếu cô may mắn có thể sẽ không bị tổn thương, có thể do tôi vẫn chưa đủ may mắn.”
Từ Y Khả cũng không trả lời, không phải cô cũng giống thế sao, chỉ là côkhông có dũng khí giống như Trương Uyển, lúc nào cũng phải luôn nhắc nhở chính mình, không dám lầm bước.
Hai người chính trò chuyện, cửa phòng hóa trang bị đẩy ra, đi vào là Hà Tư Vận.
Trương Uyển đứng lên, nói với Từ Y Khả:
- “Cô đợi tôi một lát, tôi thay quần áo, chúng ta đi ra ngoài.”
Từ Y Khả gật đầu, nhìn thấy ánh mắt cô gái kia thật rất sợ hãi, cô cũng muốn về sớm một chút.
Trương Uyển còn chưa đi hai bước, Hà Tư Vận liền cao giọng quát:
-”Đứng lại.”
Trương Uyển tựa như đã thành thói quen, xoay người, nói:
-”Làm sao vậy, chị Hà?”
Hà Tư Vận đi tới:
-”Sao hả? Cô dựa vào cái gì mà ngồi trên ghế của tôi?”
Trương Uyển nhìn lại vị trí của mình:
-”tôi chỉ ngồi ở chỗ của mình.”
-”Thế ghế tôi đâu?”
Trương Uyển nhìn vào chỗ Hà Tư Vận vẫn hay ngồi, đúng là không thấy ghế đâucả, nhưng không muốn cùng cô ta dây dưa, bởi vậy nói:
-”Tôi cũng không biết, hay là cô ngồi ở đó trước đi.”
Khuôn mặt Hà Tư Vận ngày trở nên khó coi, đẩy Trương Uyển một cái, chỉ nói:
-”Cô là ai chứ? Muốn cho tôi chỗ ngồi ư, cô có tư cách này sao? Cô muốn ngồi trên vị trí của tôi hả? nằm mơ đi, sao, có năng lực như vậy sao vẫn bịanh ta bỏ?”
Từ Y Khả chưa bao giờ thấy qua sự thù địch trắng trợn như vậy, cô lo lắng kéo Trương Uyển, nói:
-”Chúng ta đi thôi.”
Trương Uyển cũng đã muốn nhịn, nhưng Hà Tư Vận nói những câu kia đụng chạm đến nổi đau của cô, từ sau khi chia tay với Trần Mặc Dương, những ngườighen tỵ hồi trước châm chọc khiêu khích, cô đều nhịn, nhưng hôm nay côkhông thể chịu nổi, Trương Uyển ánh mắt lạnh lẽo đi, giọng điệu cũng trở nên đanh đá hơn, cười châm chọc, nói:
“Muốn ngồi vị trí của cô? Cô nghĩ cô vẫn là Hà Tư Vận của trước kia sao? Chỗcủa cô có ai muốn? Có ai dám ngồi? nhưng hàng trăm ngàn người cùng chăngối với kĩ nữ, bọn họ không bỏ cô, chẳng qua chỉ giữ cô lại như gái điếm thôi…”
Trương Uyển còn chưa nói xong, chỉ thấy Hà Tư Vận mặt mày nhăn nhó đi tới,Trương Uyên vẫn chưa phòng bị kịp, bị tát hai cái. Hai người họ bắt đầuẩu đả, kéo tóc nhau, đấm đá.
Từ Y Khả bị dọa đến muốn khóc, cố gắng kéo họ ra, không ngừng hét to: “Các cô đừng đánh , đừng đánh nữa … Trương Uyển… Trương Uyển… Các cô buôngtay ra đi…”
Cái chén, lược, trang sức bên cạnh đồ trang điểm ào ào rơi xuống đất , tình cảnh vô cùng hỗn độn.
Xô đẩy nhau, cũng không biết ai đã đẩy Y Khả ngã xuống đất, đầu bị đập trúng vật cứng, đau đến nỗi cô chảy cả nước mắt.
Trương Uyển dùng sức đẩy Hà Tư Vận ra, chạy lại giúp cô, nói:
-”Y Khả, cô không sao chứ, mau đứng lên đi… Tay cô làm sao vậy…”
Trên mặt đất toàn là những mẫu nhỏ thủy tinh, vừa rồi bị ngã xuống cổ tay bị trượt qua, từng giọt chảy xuống, cô lắc đầu, có chút choáng váng nói:
-”Tôi không sao, chúng ta đi thôi…”
Bên kia Hà Tư Vận đã đứng dậy , vơ một cái bình thủy tinh bên cạnh ném tới, Trương Uyển đưa lưng lại nên không nhìn thấy, Từ Y Khả theo bản nănglấy thân mình che lại cho Trương Uyển, chiếc bình rơi trúng bàn trangđiểm, thủy tinh của chiếc gương văng tung tóe ra. Từ Y Khả a một tiếng,chỉ thấy trên tay toàn là máu.
Tiếng đông bên trong rốt cục kinh động đến phía ngoài, lập tức một đống người đi vào,, một loạt vệ sĩ chuyên nghiệp, còn có Chu Lạc Khiết.
Chu Lạc Khiết liếc mắt một vòng, nói: “Sao lại thế này?”
Hà Tư Vận lau mặt mày, sửa sang lại tóc, nói:
- “Chuyện là thế này, tôi chỉ dạy cho con tiện nhân này một bài học!”
Chu Lạc Khiết liếc mắt một cái cũng đã biết đại khái, nói:
-”Hà Tư Vận, cô còn không biết phép tắc sao, an phận một chút, cô chắc hẳn biết ở đây có cách dạy dỗ cô chứ.”
Hà Tư Vận ngược lại nở nụ cười khinh khỉnh:
-”Chu lạc khiết tôi chờ cô , cô tốt nhất hãy đem hết tất cả các kỹ xão ra luôn đi!”
-”Tôi không chỉ có những loại kia, cô muốn thể nào tôi đều cho co toạinguyên!” người trả lời Trần Mặc Dương, không biết anh ta vào từ lúc nào.
Anh ta vẫn như cũ chỉ mặc một chiếc áo somi, chỗ ngực lộ một chút hình xăm. Cổ tay áo cuốn lên cao, lộ ra hai cánh tay màu đồng mạnh mẽ.
Tất cả mọi người yên tĩnh lại, Trần Mặc Dương đi đến trước mặt Hà Tư Vận, dùng hai ngón tay nâng cằm cô ta, nói:
-”Tốt lắm, có năng lực.”
Anh ta kéo tóc Hà Tư Vận làm cô ta ngẩng đầu lên:
-”Xem ra, cô không biết chữ “chết” viết như thế nào?” Một tay anh ta ném côxuống đất. Xoay người ra hiệu cho hai vê sĩ, hai người kia gật đầu, đemHà Tư Vận đang giãy dụa ra ngoài.
Từ Y Khả không biết ở ngoài kia Tư Vận kia sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng nghe thấy Hà Tư Vận khóc lóc giãy dụa kịch liệt, cũng biết cũng không phảitrừng phạt bình thường.
Trong lòng không ngừng run sợ, cô vẫn biết anh ta là loại đàn ông tàn nhẫn,nhưng chứng kiến bộ dáng ác độc của anh ta vẫn bị dọa sợ khiếp, chỉ biểu tình đó thôi cũng làm cô lạnh run .
Trần Mặc Dương lại nói với Chu Lạc Khiết:
-”Lần sau không cho phép lại phát sinh chuyện như vậy nữa, đúng là lòng dạ đàn bà!”
Chu Lạc Khiết gật đầu, nói:
-”Tôi hiểu rồi.”
Trần Mặc Dương lúc định rời khỏi, anh mắt liếc qua, lúc này mới phát hiện Từ Y Khả, hắn giật mình, ánh mắt nheo lại đến nguy hiểm:
-”Cô sao lại ở trong này?”