Yêu Cốc Trà Sữa

Chương 3: Vị thứ ba




Hôm sau mãi giữa trưa Trần Chước mới xuống cửa hàng.



Cái gọi là kiểm tra cửa hàng, cũng chỉ là đi xuống cầu thang, dạo quanh một vòng.



Năm ngoái anh đã mua luôn hai tầng của cửa hàng, hơn hai trăm mét vuông, tầng một dùng làm cửa hàng, tầng hai là nơi ở.



Lúc này trong cửa hàng đã không còn chỗ ngồi.



Vừa bước vào lối đi nhỏ thì có một cô gái đang uống trà vẫy tay với Trần Chước, vui vẻ gọi anh là ông chủ Trần.



Trần Chước nở nụ cười.



Nụ cười anh khá quyến rũ, nhẹ nhàng đi vào trong mắt các cô.



Nụ cười kéo dài tới tận khóe mắt, mềm mại như tơ cuốn các cô gái vào trong cảm giác tim đập thình thích.



Sau quầy bar, các nhân viên mặc đồ xám trắng đang nhanh nhẹn pha chế đồ uống đủ màu sắc cho khách.



Trần Chước bước qua bọn họ, bắt đầu làm việc.



Anh mở túi hàng lấy một hộp dâu tây ra, bỏ vào trong bồn để rửa.



Tiếng nước chảy ào ào, Chu Thanh Thụ nghe thấy tiếng thì vòng vào, thấy ông chủ đang rửa kỹ từng quả dâu thì nhướng mày: “Nghĩ ra sản phẩm mới sao?”



“Ừ.” Trần Chước không ngẩng đầu.



“Vị dâu tây?”



Trần Chước không đáp lời, vớt dâu tây bỏ vào rổ cho ráo nước, và bưng đến trước cái máy trên tường.



Hương vị ngọt ngào của trái cây màu đỏ tươi được bỏ vào, Chu thanh Thụ ở bên cạnh, quen tay thêm đá.



“Dâu tây cũng sắp hết mùa rồi, bây giờ cậu mới nghĩ ra vị dâu tây?”



“Đột nhiên có linh cảm mà thôi.” Trần Chước trả lời, mở động cơ máy lên.



Qua vài tiếng roẹt roẹt, Chu Thanh Thụ mới nói: “Đã nghĩ ra tên gì chưa?”



“Chưa.” Trần Chước tới tủ lạnh, lấy phô mai cách thủy.



Đúng lúc đó, điện thoại Chu Thanh Thụ vang lên.



Anh mở ra xem, trừng mắt: “Uh huh, Tiên nữ nhỏ của chúng ta lại đặt hàng nữa rồi.”



Trần Chước quay đầu lại: “Tiểu Thụy đâu rồi?”



Chu Thanh Thụ đáp: “Đi ra ngoài ship hàng rồi, chắc cũng sắp về.”



Trần Chước gật đầu: “Cậu đi pha một cốc nguyên vị thêm ba phần đường, một lát nữa tôi đi có việc, tiện đường sẽ mang theo.”



Chu Thanh Thụ cho rằng mình nghe lầm: “Đơn hàng của Tiên nữ nhỏ sao?”



“Ừ.”



“Nói thật, Tiên nữ giống như bạn gái cũ đã mất đi mà tìm lại được của cửa hàng chúng ta, chúng ta phải đối xử thật tốt đó.” Chu Thanh Thụ xúc động.



Cách so sánh củ chuối gì vậy, Trần Chước cúi xuống, đổ nước dâu tây vào trong cốc: “Đi pha cốc của cậu đi.”



Chu Thanh Thụ tuân lệnh, vén rèm ra ngoài quầy bar.



Vì phải sửa lại bản thảo nên Tiên Bối thức nguyên đêm qua, lúc cô tỉnh dậy thì đã hơn mười hai giờ trưa.



Cô cầm di động, đi vào phòng rửa mặt, bóp tuýp kem đánh răng mới đầy ự thật làm cho người ta cảm thấy an tâm.



Lau mặt xong, Tiên Bối cầm chai toner xịt chút vào lòng bàn tay.



Mời mới xoa lên mặt thì có người gõ cửa.



Cô đi tới trước cửa, nhìn qua mắt mèo.



Trong nháy mắt đó, cô sợ tới mức lùi về sau, mi tâm chau lại, a, tại sao lại là cái tên đầu búi tròn kia vậy.



Tại sao anh ta lại đến đây?



Tiên Bối thoáng trở nên lo lắng không yên, cô gặm đầu ngón tay, không dám mở cửa.



Cô dựa trên cửa, nhìn qua mắt mèo, do dự, chỉ thấy chàng trai ngoài cửa nhìn có vẻ nghiêm trang, cao lớn, trên tay còn có gì đó.



Đợi một lúc, anh lấy di động ra.



Giống hệt ngày hôm qua vậy.



Đột nhiên điện thoại trong túi áo ngủ vang lên inh ỏi.




Tiên Bối khinh hoảng, giống như kẻ trộm bị bắt tại trận, cô lấy điện thoại ra ngắt chuông.



Thể rắn là vật dẫn âm nhanh nhất và cũng rõ ràng nhất.



Trần chước biết được cô nàng chỉ cách mình một cách cửa thì cong khóe miệng, cho biết mục đích tới: “Tôi đến đưa trà sữa.”



Anh nhớ lại dáng vẻ bối rối của cô tại siêu thị tối quá, nên cố gắng nói thật nhẹ nhàng, cũng bởi vậy mà anh cảm thấy mình như con sói xám đang diễn sâu để dụ chú thỏ nhỏ ngoan ngoãn mở cửa cho mình.



Thì ra… đầu búi tròn là nhân viên ship hàng mới à.



Tiên Bối vặn mở khóa cửa, cẩn thận dịch ra một khe rất nhỏ.



Trần Chước đứng bên này, có thể nhìn khung cảnh, không khác gì Tiểu Thụy miêu tả.



Một cánh tay giấu dưới ống tay áo rộng thùng thình, cánh tay trắng trẻo thò ra, hoàn toàn không dám để lộ bất cứ bộ phận nào khác.



Bàn tay trước mặt anh nhỏ bé, trắng bệch như bị bệnh, là màu trắng do nhiều năm không tiếp xúc với ánh mặt trời.



Nhút nhát, e lệ, dường như chỉ chạm thoáng qua sẽ sợ sệt mà rụt về.



Như râu của ốc sên á, chắc là cấu tạo khác nhau nhưng lại giống nhau đến diệu kỳ.



Trần Chước giao túi giấy vào bàn tay nhỏ bé không được tự nhiên kia.



Do trọng lực nên tay cô nàng hơi rơi xuống, năm ngón tay lập tức siết chặt, lập tức chuyện động vào trong khe hở.



Trần Chước thú vị nhìn một loạt hành động này, động tác chậm mà thú vị.




Cái túi hơi to nên cánh cửa mở cũng to ra chút, anh cũng mượn việc này mà liếc qua cô bé, cánh mũi nho nhỏ, cái cằm mảnh mai, mái tóc ngắn chỉ dài tới gáy.



Ánh mắt cô như một chú nai bị hoảng sợ trong rừng, chỉ một tiếng gió xoẹt qua cũng tháo chạy về đồng cỏ mênh mông.



Tại sao có thể có một cô gái như thế này?



Hẳn nào nhân viên ship đồ của bọn họ đi khắp các nơi nhưng lại có ấn tượng sâu với cô nhất.



Về phần Tiên Bối đang đứng trong cửa….



Cô chỉ cảm thấy cái túi hôm nay nặng hơn trước nhiều quá…



Cô mở túi ra, phát hiện bên cạnh cốc trà sữa quen thuốc, còn có thêm một cốc…. màu hồng phấn? Đưa sai rồi à?



“Nhìn thấy chưa?” Cửa còn chưa đóng, cô đang không biết làm thế nào thì nghe được giọng nói của chàng trai đó.



Tiên Bối sững sờ mở miệng: “Cái gì?”



Chỉ là một tiếng thoảng qua rất nhỏ, Trần Chước cũng không nghe thấy mà nói: “Đây là sản phẩn mới của cửa hàng chúng tôi, sữa dâu tây, còn chưa đưa ra thị trường, làm trước cho cô uống.”



“…” Tiên Bối lại cứng đờ.



Vì sao đột nhiên lại đưa thêm cho cô một ly?



Bây giờ cô nên làm thế nào?



Có phải là nên cảm ơn anh ta không?



Nên cảm ơn anh ta thế nào cho tốt?



Trống trong cửa nói cảm ơn có phải sẽ không lễ phép? Có lẽ anh ta cũng sẽ không nghe thấy đâu…



Nhưng bây giờ cô chưa chuẩn bị đầy đủ tư trang, không dám bước ra xíu nào hết á…



Mãi sau không có động tĩnh gì, Trần Chước cũng quen, đồng thời anh cũng cảm giác sâu sắc được năng lực thích ứng mạnh của mình, anh định nói lời tạm biệt:



“Tôi đi đây.”



Lúc này, ‘râu nhỏ’ cánh tay chợt thò ra cửa.



(*Trước đó Trần Chước so sánh cánh tay của cô như râu của ốc sên, chạm vào sẽ rụt lại)



“Chờ, chờ một lát.”



Giọng nói vẫn nhỏ như thế, nhưng Trần Chước nghe thấy được, anh không đi mà kiên nhẫn đứng chờ.



Cô rụt tay lại, đợi lát sau, ‘râu nhỏ’ lại đưa một trang giấy ra, Trần Chước nhận lấy nhìn.



Giấy trắng, trên đó có viết.



“Cảm ơn!”



Đằng sau là phác họa nhanh khuôn mặt cô gái tóc ngắn, biểu lộ >