Yêu Cốc Trà Sữa

Chương 14: Vị thứ mười bốn




Tiên Bối ký tới tận trưa, nhìn như đang chăm chỉ lắm, nhưng thật ra… cô không tập trung chút nào cả…



Cằm… chỗ bị ngón tay Trần Chước xoa vào, giống như bị giấy ráp mài mài, cứ nóng rực không thôi.



Tiên Bối đành phải chống cằm như bịt tay trộm chuông, giả vờ như mình không để ý đến, cứ ngoáy bút ký từng quyển từng quyển.



Còn ông chú già nào đó vô ý hâm nóng trái tim yếu ớt của cô bé con, thì ngồi về chỗ cũ, thoải mái đọc truyện.



Lần thứ hai xem, vẫn thấy rất thú vị.



Đây xứng đáng là một tác phẩm đầy sức hấp dẫn.



Một buổi sáng trôi qua trong im ắng.



Viên Viên đi vào xem tiến độ công việc, tiện thể mang đồ ăn cho cô tác giả nhỏ.



Tiên Bối đã ký được hai nghìn bản, hiệu suất khá là cao, Viên Viên hài lòng dâng hộp cơm bằng cả hai tay.



Ngoài ra không thể quên được phần của ông chủ Trần rồi.



Dù sao…



Thái độ nhận cơm trưa của hai người này cũng rất khác nhau nữa. Tiên Bối thì cúi đầu khom lưng cảm ơn vô cùng còn Trần Chước chỉ nói một câu cảm ơn.



Viên Viên ngồi vào bàn đối diện, thấy Tiên Bối cứ che cằm thì khó hiểu: “Tiên Bối, cô đau răng à?”



Tiên Bối đỏ mặt lắc đầu nguầy ngậy.



Đến khi cô mở hộp cơm ra, Viên Viên còn nói: “Tôi mua món mà cô thích đấy.”



Tiên Bối cúi đầu nhìn xem, tôm trứng, canh cá…



Thật ra cô cũng không kén ăn đâu, nhưng mà… nếu nói ra thì phải nhắc đến một năm trước. Lần đầu tiên cô gặp Viên Viên, cô ấy nhiệt tình mời cô ăn cơm.



Viên Viên cầm menu: “Cô ăn gì?”



Trong cửa hàng ồn ào náo nhiệt, bóng người qua lại làm Tiên Bối thấy khó chịu.



Khi đó vì xấu hổ mà cô không trả lời.



Viên Viên hỏi cô: “Ăn được tôm không?”



Tiên Bối gật đầu.



“Vậy còn canh cá xắt lát?”





Gật đầu.



Sau đó Viên Viên lại gọi thêm mấy món ăn khác, và Tiên Bối đều bày tỏ cùng một thái độ như nhau.



Cuối cùng, Viên Viên vui vẻ nói: “Tôi gọi toàn món cô thích hả? Xem ra hai chúng ta có cùng suy nghĩ đó, sau này hợp tác nhất định sẽ vui vẻ lắm!”



Thực ra là Tiên Bối ngại không dám nói gì.



Bởi vì sợ làm người khác phản cảm, chú ý đến quá nhiều thứ mang đến cho cô cảm giác lo sợ không yên, cho dù là phản đối lời người ta nói cũng không dám



Nghĩ đến đây, Tiên Bối thở dài, cũng sốt ruột cho chính mình.



Không được Tiên Bối phụ họa, Viên Viên đành phải chuyển hướng qua Trần Chước, nói đùa: “Ông chủ Trần, thuê phòng ngủ nhà anh, còn được tặng kèm dịch vụ hộ tống khách đi ra ngoài hả?”




‘Cạch’, Tiên Bôi không cẩn thận… bẻ gãy đũa rồi…



Một dài một ngắn, có chút ngoài ý muốn, bởi vậy lại càng làm không khí thêm phần ngượng ngùng.



Viên Viên không nói gì.



Tiên Bối đỏ mặt, sao hôm nay cứ xuất hiện những tình huống làm cô xấu hổ thế này chứ.



Muốn đập đầu quá.



Đường nhiên là không dám làm thế thật, chỉ tự đập đầu trong lòng mà thôi.



Cô rất muốn giải thích là do mình ký mỏi tay quá nên mới bẻ gãy, chứ không phải vì tâm run dẫn tới tay run đâu… Nhưng mà cô đâu có làm được điều đó, chỉ có thể lặng lẽ hò hét trong lòng.



Trần Chước nhìn cô, đưa đôi đũa trong tay mình: “Cầm lấy, tôi còn chưa dùng đâu.”



Tiên Bối lắp bắp: “Không… không cần đâu…”



“Vậy là muốn tôi gắp đút cho em ăn hả?” Một câu nói đùa thôi mà anh lại nói rất nghiêm túc như vậy.



Tiên Bối lại lắc đầu như trống bỏi.



“Vậy thì nhận lấy chứ?” Ai đó nhướn mày.



Tiên Bối đành nghiêng người đưa tay ra nhận lấy: “Cảm ơn…”



Trần Chước cũng không nói gì, rồi nhận lấy đũa cô đưa qua. Trong đó có một cây bị bẻ nhọn, Trần Chước nhìn rồi mới nói Viên Viên: “Vừa rồi cô hỏi tôi có phải là tặng thêm phục vụ gì không?”



Viên Viên vẫn luôn quan sát hai người bọn họ, nhướng mày.




Dù sao không khí giữa hai người họ rất vi diệu, cũng thấy rất kỳ lạ.



Viên Viên vội vàng trả lời: “Thì là đưa khách đi ra ngoài ấy.”



Trần Chước gật đầu, vui vẻ càng sâu hơn, nói bốn chữ: “Mỗi người khác nhau.”



Lần này, Tiên Bối trượt tay, đầu đũa vạch con tôm thành hai mảnh.



Cô len lén nhìn quanh, cũng may mà không ai để ý. Cô vội vàng đưa vào miệng, nhai nhai và nuốt nuốt, phải hủy thi diệt tích ngay.



——



Sau giờ nghỉ trưa, Tiên Bối tiếp tục công việc ký tên to lớn. Trần Chước vẫn ngồi chờ cô, nhưng mà không đọc truyện nữa mà đổi thành nghịch điện thoại. Cả ngày anh không có việc gì làm sao… Không thấy chán à?



Tiên Bối lại liếc trộm anh một cái. Nghĩ đến những gì sáng anh đã làm, cộng thêm những lời nói mơ hồ không rõ lúc trưa…, Tiên Bối sẽ nghĩ lung tung, sẽ nghĩ viển vông mất… Nhưng vậy ảnh hưởng đến hiệu suất lắm, haiz…. Nếu vậy ngày mai cũng làm chưa xong mất TAT



Tiên Bối lấy quyển sổ tay, xé một trang giấy rồi viết: Bên cạnh có phòng sách báo, anh có thể đi dạo một chút.



Anh nhận tờ giấy, nhìn vào, nét chữ tròn tròn đáng yêu… Nhưng mà, hừm, đuổi anh đi sao?



Trần Chước nhíu mày nhìn Tiên Bối, cô cầm bút đầu cúi gằm xuống, gần như sát vào trang giấy, tư thế viết chữ điển hình của tiểu học. Có phải do vậy nên dưỡng thành thói quen xấu mặt cắm ngực không?



Tiên Bối ngoáy bút viết, làm như không để ý nhưng sống lưng thẳng tưng đã bán đứng cô.



Trần Chước cũng không muốn để cô phải phân tâm, anh đứng lên nói: “Tôi ra ngoài một chuyến.”



Tiên Bối thở phào.




Nhưng một khắc sau, cột sống lưng lại cứng ngắc. Bởi vì có người đi ngang qua thì đột nhiên vỗ lưng cô một cái, cười nói: “Em muốn ăn sách chắc, ngẩng đầu lên chút nào.”



Giọng nói anh nhẹ nhàng bình thản, nhưng trong khoảnh khắc đó lại khiến gò má cô bé nóng lên, còn trái tim như trải qua ngàn gió mưa.



Tiên Bối lập tức ngồi thẳng lưng… Như cô học sinh nhỏ bị cô giáo chỉnh tư thế… Chết cũng không dám cong người xuống…



——



Trần Chước ngồi chờ trong phòng sách báo, ở đây có rất nhiều giá sách, những quyển sách được xếp gọn gàng chỉnh tề, gáy sách vuông vức đầy màu sắc rực rỡ, như những viên kẹo tri thức được trưng bày trong hộp.



Trần Chước đi vòn hai vòng, rồi mới lấy bừa một quyển nào đó.



Anh không thích đọc manga cho lắm, có rất nhiều việc, tựa như anh đã từng nói, mỗi người sẽ khác nhau. Bởi vì muốn hiểu rõ một người nên anh mới bỏ thời gian ra đọc tác phẩm của cô. Bởi vì cho lắng một người nên mới có thể nhắm mắt đi theo sau lưng cô.



Đi qua một cái giá sách thì Trần Chước gặp Viên Viên.




Cô gái buộc bím tóc đuôi ngựa đang sửa sang lại sách vở, cô nàng cũng thấy anh, ngước mắt hỏi: “Đến đọc sách hả?”



Trần Chước đáp: “Đi linh tinh thôi.”



Viên Viên hỏi: “Anh đọc truyện Tiên Bối chưa?”



Trần Chước gật đầu: “Có đọc.”



Viên Viên mỉm cười, rất tự tin với tác giả dưới tay mình: “Có phải tác phẩm của cô ấy rất vĩ đại không?”



Trần Chước ừ một tiếng, tỏ vẻ đồng ý. Nhưng mà, so với manga thì có chủ đề khác mà anh muốn để ý hơn, cho nên, anh cũng không ngại mà hỏi: “Trước giờ cô ấy cứ như vậy sao?”



Viên Viên ngầm hiểu: “Từ khi tôi quen, cô ấy vẫn cứ như vậy.”



Trần Chước không nói tiếp mà suy nghĩ gì đó, đi ra ngoài. Viên Viên chống tay lên giá sách, ngăn anh lại: “Anh không thấy hiếu kỳ sao?”



Trần Chước dừng lại: “Cô biết được?”



Viên Viên cong môi: “Bởi vì không chỉ mình anh tò mò với tính cách cô ấy.”



Cô nói tiếp: “Tôi cũng rất tò mò, thử đi thăm dò tìm hiểu bạn học của cô ấy, từ trung học đến đại học, cũng nhờ vậy mà biết được chút đáp án.”



Giọng cô mang bảy phần dụ dỗ: “Anh, muốn biết không?”



Trần Chước không tỏ thái độ mà chỉ nói: “Có một ngày, tự bản thân cô ấy sẽ làm được sao?”



Viên Viên nghiêng đầu: “Anh muốn nói là mở rộng lòng?”



Trần Chước: “Ừ.”



Viên Viên mỉm cười lắc đầu: “Cô ấy sẽ không đâu.”



Trần Chước hơi bất ngờ: “Sao cô biết là không?”



Viên Viên vẫn đặt tay lên giá sách, nghiêng đầu nhìn anh: “Chúng ta dễ dàng thổ lộ tất cả với những mối quan hệ xung quanh, bởi vì đó là cách để chúng ta bày tỏ tín nhiệm, bày tỏ yêu thương.”



“Nhưng Tiên Bối thì khác, cô ấy là kiểu người không nói chuyện với bất kỳ ai, tốt nhất không lộ chút cảm xúc với người ngoài, như vậy mới không bị người khác tổn thương, nhưng cô ấy lại không ngờ rằng hoàn toàn ngược lại, người vô cùng hướng nội thì sẽ không được người ta thích, bởi vì mọi người đều muốn có qua có lại, bộc lộ trực quan, ai rảnh mà đi suy nghĩ về người khác?”



Viên Viên thở dài: “Nhưng mà, có thể làm sao đây? Nhưng mà có một kiểu người như vậy, tình yêu với thế giới không được nói ra.”



Vừa dứt lời, cô nhìn Trần Chước, ánh mắt sắc bén: “Bây giờ anh còn có thể nói được rằng, mỗi người sẽ khác không?”