Edit: Nguyễn Angelevil
Beta: Nhan Tịch
Qua điện thoại, lời "xin lỗi" của Hạ Úy nghe có vẻ không có trọng lượng, nhưng thực chất với một người kiêu ngạo như cô ta, cuộc gọi này như đánh gãy xương cốt, buộc cô ta phải cắn răng chịu đựng.
Thẩm Ý Nùng nhíu mày, không quen được với điều đó, trước lời nhờ cậy của cô ta, chỉ có thể nói.
"Tôi không biết rõ về chuyện này lắm, tôi sẽ giúp cô đi hỏi thăm một chút."
Bên kia im lặng vài giây, mặc dù đã cố hết sức để kiềm chế, nhưng vẫn là miễn cưỡng và không cam lòng, câu nói như thể bị đẩy ra từ kẽ răng.
"... Vậy nhờ cả vào cô."
Đối với chuyện Hạ Úy, Trình Như Ca vẫn như trước không chút e dè né tránh. Ngay cả sau khi Thẩm Ý Nùng kể lại ngắn gọn lúc họ ăn Tết, anh cụp mắt, vẻ mặt khó chịu.
"Xem ra cường độ này vẫn còn quá nhẹ."
Thẩm Ý Nùng nói lại với anh về lời xin lỗi của Hạ Úy, tiện thể nhắn luôn mong muốn xóa video của cô ấy. Thẩm Ý Nùng truyền đạt xong, chỉ nghe anh bình tĩnh nói: "Anh hiểu rồi."
"Vậy là... anh sẽ xóa nó sao?" Cô cẩn thận dò xét, Trình Như Ca ngước mắt lên, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn, khuôn mặt dường như mờ đi, phủ một lớp sương mù.
"Ngày mai đi." Giọng anh trở nên kiên quyết.
"Em không cần phải lo lắng về chuyện này, anh sẽ xử lý."
Hạ Úy thức suốt đêm. Có vô số bình luận về những tin nhắn riêng tư xuất hiện. Điện thoại cô ta cứ như sắp nổ tung. Lần đầu tiên, cô ta phải trải qua cảm giác bị nghìn người chỉ chỏ, nhục mạ.
Tâm tình của cô ta từ phẳng lặng dần dần trở nên rất lo lắng. Cô ta đi đi lại lại trong phòng khách sạn, ngước đôi mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm vào người quản lý đứng cách đó không xa.
"Tại sao video vẫn chưa bị xóa? Không phải tôi đã xin lỗi rồi sao! Cũng đã qua năm sáu giờ đồng hồ kể từ khi lên top tìm kiếm rồi mà!"
"Hạ rồi, đã hạ xuống..." Cô ấy cũng không nói gì, dù vậy, số người đọc vẫn tăng lên rất nhanh.
"Vừa rồi có tin tức từ bên Hoàn Ảnh, sáng mai sẽ xóa video. Cho nên, hay là cô cứ nghỉ ngơi một chút trước đi, mai vẫn còn phải đi quay phim mà..." Cô ấy cực kỳ dè dặt, rất cẩn thận nói nhỏ lại. Hạ Úy nghe xong, không thể tin được trợn mắt.
"Sáng mai!–"
"Vì sao lại phải đợi đến ngày mai?! Qua một đêm là cuộc đời tôi sẽ bị hủy hoại! Còn quay phim cái gì nữa, đi để làm trò cười cho đoàn làm phim à!"
"Hạ Úy..."
"Bên kia đã nói như vậy, chúng tôi cũng không còn cách nào." Trên gương mặt cô lộ vẻ bất lực.
Thực lực của công ty quản lý Hạ Úy chỉ miễn cưỡng ở bậc trung. Bởi vì trong công ty chỉ có cô ta là nữ nghệ sĩ nổi tiếng và kiếm được nhiều tiền nhất, cho nên những người khác cũng không thể nào mà nổi giận cho được.
Kể từ khi cô ta trở nên nổi tiếng, có không ít công ty quản lý đã ra giá cao để đoạt cô ta. Lý do khiến Hạ Úy vẫn không hủy hợp đồng cũng không phải là vì tình xưa nghĩa cũ gì, mà là vì tất cả các tài nguyên của công ty đều được đưa lên để cô ta chọn trước, từ trên xuống dưới đều vây quanh cô ta như là Thiên Lôi sai đâu đánh đó*.
[1] Ý nghĩa thành ngữ này là khi đánh trận quân lính nhìn theo đầu ngựa của chủ tướng mà quyết định phương hướng hành động. Nghĩa câu này là Hạ Úy nói gì thì mấy người trong công ty phải làm thế đó.
Hạ Úy thích cái cảm giác được tâng bốc, ở trung tâm của sự chú ý như thế này.
Nhưng mà, trong đợt sóng gió này, cô ta hiểu ra rằng, bối cảnh và thực lực của công ty cũng là điều không thể thiếu.
Cô ta vô thức nheo mắt lại, muốn cân nhắc lại ổn thỏa chuyện gia hạn hợp đồng.
Ngày hôm sau tới đoàn làm phim, Thẩm Ý Nùng được thông báo là Hạ Úy đã xin nghỉ phép. Khi sáng, cô thức dậy, nó vẫn còn trên top tìm kiếm Weibo, nhưng độ hot dường như đã lắng dần xuống. Cho đến lúc nãy, cô mới ăn sáng xong thì đã biến mất hoàn toàn, thậm chí ngay cả video trước đó cũng không thể tìm thấy.
Mỗi ngày đều xuất hiện những câu chuyện mới. Trước sự bao phủ bởi những tin hot mới, trí nhớ của công chúng nhanh chóng lật trang với tin tức dâng trào mãnh liệt đập vào mặt mình, chỉ lưu lại dấu vết trong lòng một số người.
Hôm nay, bầu không khí trong đoàn làm phim rất khác thường. Thẩm Ý Nùng đi tới đâu đều có thể kéo đến những cái nhìn chăm chú và lời thì thầm xung quanh. Không giống mọi ngày ở chỗ, những ánh mắt kia đều tràn ngập sự kính nể, ngưỡng mộ; còn có vẻ tìm tòi và bàn tán không áp xuống được.
Chắc là muốn biết rốt cuộc ai là người đứng sau làm chỗ dựa cho cô. Cứng rắn, quyết liệt như vậy. Không ngờ khi đối địch với Hạ Úy vậy mà lại thắng thế, thẳng tay đè cô ta xuống sát đất.
Nhớ tới khoảng thời gian mà cô nhượng bộ trước đây, những người đứng xem không khỏi cảm khái trong lòng, tính ra thì bất kể tính toán nào của người ta cũng là tuyệt sát. [2]
[2] Tuyệt sát "绝杀": có thể hiểu là một đòn cuối cùng đánh bại đối phương. Là thuật ngữ dùng trong bóng rổ. Tiếng anh gọi là "Buzzer beater" chỉ những pha ném rổ quyết định thắng lợi ở những giây cuối trận đấu
Khi bắt đầu quay phim tại trường quay, Lâm Triều nhìn thấy cô, để lộ ra vẻ mặt phức tạp lại bất đắc dĩ, vẫy tay bảo cô nhanh chóng chuẩn bị.
Cảnh này là diễn với Cố Tuyên. Hai người đã thử trước một đoạn. Từ đầu đến cuối anh ta đều nhìn cô suốt. Trong đôi mắt đen là sự suy ngẫm, có ý nghĩ sâu xa nào đó.
Như thể đang chất chứa gì đó nặng nề, khiến Thẩm Ý Nùng khó xử. Diễn thử xong, Lâm Triều điều chỉnh vài động tác. Giữa lúc rảnh rỗi, cô không nén được tới mở lời với Cố Tuyên.
"Đừng nhìn tôi như thế."
"Hả?" Anh ta cười càng sâu hơn.
"Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi." Thẩm Ý Nùng dứt khoát nói.
"Tôi có thể nói gì chứ..." Anh ta thuận miệng đáp, rồi rất tự nhiên bước tới: "Chỉ là đây là lần đầu tiên tôi thấy Trình Như Ca ra tay vì một người phụ nữ. Tôi vẫn còn rất kinh ngạc đây."
"..." Thẩm Ý Nùng hít một hơi thật sâu mới ngăn được mình khỏi bị nhồi máu cơ tim. Cô quan sát xung quanh, hình như mọi người đều đang mải làm việc của mình, không ai để ý đến, thấy vậy cô mới bình tĩnh lại một chút.
"Vì sao anh lại quan tâm đến chúng tôi nhiều vậy? Là do yêu thích Trình Như Ca hay là vì anh bí mật có một tình yêu say đắm với tôi?" Giọng nói cô bình thường, mặt mày không hề dao động. Đúng lúc Cố Tuyên đang uống nước, nghe vậy suýt chút nữa đã phun ra.
Anh ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên, cố định nhìn cô vài giây. Sau đó, không nhịn nổi ôm bụng cười to.
"Ha ha ha ha cười chết tôi rồi, thú vị thú vị, cô hay lắm đấy." Cố Tuyên thích thú nhìn cô, Thẩm Ý Nùng bĩu môi, ngoài cười nhưng trong không cười.
"Nào có, là thầy Cố thú vị, chuyện điều hòa là do anh và đạo diễn đề nghị mà."
"Lắp đặt một vài cái trước, ưu tiên cho các vai chính, đồng thời dặn dò nhân viên, bất cứ ai không thoải mái đều có thể đi đổi???" Cô bình tĩnh nói.
"Tôi thật sự muốn hỏi một chút, thầy Cố có suy nghĩ gì."
Nụ cười trên khuôn mặt của Cố Tuyên từ từ biến mất, quan sát cô, dần dần gương mặt anh ta không hề đổi sắc.
"Tôi cũng không có suy nghĩ gì cả."
"Dạ?"
"Chẳng qua là tôi muốn xem xem sau này sẽ xảy ra chuyện gì." Anh ta nhướng mày: "Không phải là rất thú vị sao?"
"Anh dở à." Thẩm Ý Nùng buột miệng, phản xạ có điều kiện muốn mắng người.
"Không lẽ trong lòng anh có bóng ma gì đó không thể tiêu tan, nên phải giải tỏa bản thân bằng cách này?"
"Chắc vậy." Cô vốn tưởng rằng Cố Tuyên sẽ thẹn quá hóa giận, ai ngờ anh ta lại gật đầu, nghiêm mặt nhìn cô nói.
"Nhưng mà thật ra thì không hẳn là bóng ma đâu, phần nhiều có lẽ là do thú vui xấu thì đúng hơn."
"..."
Chắc là bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc của cô hợp ý anh ta, Cố Tuyên cười, trông rất sung sướng.
"Được rồi, không trêu cô nữa, đi quay phim đi."
Cảnh này vốn là cảnh sát thẩm vấn nghi phạm, toàn bộ quá trình đều căng thẳng, đầy áp lực. Cần phải thể hiện được cuộc đối đầu giằng co quyết liệt giữa hai bên, bởi vì quay ở ngoài trời, nên lại càng khó khăn hơn.
Không ngờ, Thẩm Ý Nùng lại phát huy rất tốt, vượt ngoài dự kiến. Sự đè nén nỗi căm hận, phẫn nộ cùng với nhẫn nhịn, không cam lòng toát lên một cách rõ nét thông qua thần thái, biểu hiện của cô. Cố Tuyên vẫn điêu luyện như cũ. Hai người diễn một lần là thông qua. Lâm Triều kinh ngạc, vui mừng khen ngợi.
"Diễn tốt lắm! Chỉ cần giữ nguyên trạng thái này, tới đây, hai người tới xem lại này. Tiểu Ý, ánh mắt này quá tuyệt, thật sự giống như chính là Ân Hạ vậy."
Vậy chứ sao.
Bộc lộ tình cảm chân thành thì mới có thể lay động được lòng người.
Thẩm Ý Nùng vừa đi qua, sắc mặt không hề thay đổi.
Hai hôm sau, Hạ Úy mới tới đoàn làm phim để tiếp tục quay phim. Cả người cô ta thoạt nhìn không có thay đổi gì lớn, chỉ là vẻ mặt dường như có hơi tiều tụy. Khi gặp mọi người thì vẫn giống trước kia, mang bộ dạng vênh mặt hất cầm sai khiến, trông chẳng có tí gì là giống như người vừa bị đả kích.
Vì vậy, trái tim Thẩm Ý Nùng lại chùng xuống.
Mặc dù sau vụ việc này, trên mạng đã đột ngột thay đổi cách nhìn về cô ta nhưng nhìn chung thì dường như địa vị cũng không bị ảnh hưởng gì lớn. Một số người hâm mộ bỏ yêu thích, hầu hết đều ở lại. Sự tình được xử lý nhanh chóng, hiệu quả, khống chế được chuyển biến xấu của dư luận, cứu vãn được tình thế tổn thất rất lớn trước đó.
Gần đây, không khí trong đoàn làm phim rất yên bình.
Cố Tuyên dường như đã an phận, sau khi bị cô chọc phá thì không còn tác yêu tác quái nữa. Hạ Úy càng im như thóc. Mỗi ngày, buổi sáng thì quy củ tới quay phim, xong việc thì đúng giờ tan làm quay về khách sạn, ngay cả nói chuyện cũng không. So với ồn ào náo nhiệt lúc trước, quả thật yên tĩnh đến đáng sợ.
Cái bầu không khí ngột ngạt này lặng lẽ lan tới mọi người. Thỉnh thoảng, khi đang tự mình làm việc trong trường quay chỉ nghe thấy tiếng máy móc hoạt động. Có hôm Lâm Triều đi qua, đang bưng bát bún trên tay, nuốt một ngụm xuống, phát ra âm thanh. Vậy mà lại vang vọng rất rõ ràng khắp bốn phía, trong chớp mắt ông dừng lại, hơi xấu hổ hai giây, ho nhẹ một tiếng.
"Tại sao lại yên tĩnh như vậy, mọi người đều là thanh niên trai tráng, tràn đầy sức sống, tới nói chuyện và cười đùa chút đi!"
Không ai phản ứng lại, chỉ có anh quay phim bớt thì giờ liếc mắt nhìn ông, lại quay về khoảng lặng, bầu không khí thậm chí càng yên tĩnh hơn.
Đến khi còn hơn nửa tháng là đóng máy, Trình Như Ca đã bay tới thăm đoàn, không đến trường quay, trực tiếp đến khách sạn Thẩm Ý Nùng ở, tính toán trước mặt cô khoản nợ mà lần trước quên mất.
Khoảng cách cơn bão lịch sử đen tối vừa trôi qua không lâu, mới gặp mặt anh đã xụ mặt, dò xét quanh phòng của Thẩm Ý Nùng một lần.
"Anh đang nhìn gì vậy?" Cô tiến đến trước mặt anh hỏi, mỉm cười.
"Trong cả căn phòng này, nhìn em là tốt nhất."
Trình Như Ca lạnh nhạt cúi xuống nhìn cô, một lớp mí mắt mỏng, có cảm giác lạnh lùng: "Đừng có cười đùa nữa."
Nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Ý Nùng bỗng chốc biến mất, đưa tay ôm lấy anh.
Anh không đẩy cô ra, chỉ hơi ngẩng đầu lên, để mặc cho cả người cô kề sát vào trong lồng ngực, hai tay vòng qua ôm chặt lấy eo anh.
"Em nhớ anh nhiều lắm." Cô dùng sức dụi đầu trên vai anh, giọng điệu đầy cảm động. Làm nũng xong, cô len lén liếc nhìn nét mặt của anh, vừa lúc nhìn thẳng tầm mắt đang hướng xuống dưới của Trình Như Ca.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Ý Nùng mỉm cười rồi mặt dày chủ động hôn anh.
Đôi môi khẽ chạm lên môi anh, một lần, hai lần, rốt cuộc anh nhịn không được giữ lấy gáy cô cúi xuống, phủ hết cả người lên.
Thời tiết nóng nực, cũng chẳng có gì hay ho trong thành phố nhỏ này. Thẩm Ý Nùng đi quay phim, Trình Như Ca thì ở trong khách sạn, ăn không ngồi rồi giết thời gian vài ngày, vậy mà lại bắt đầu chơi game.
Không biết từ đâu ra, anh mua được một cái máy chơi game, kết nối với màn hình lớn của TV. Anh ngồi khoanh chân trên giường, hai tay cầm bộ điều khiển, ánh mắt tập trung nhìn chằm chằm phía trước. Trên màn hình có một nhân vật đội mũ đỏ nhảy lên xuống lướt qua.
Thẩm Ý Nùng: "..."
"Anh đang làm gì vậy?" Cô giả vờ không biết hỏi, Trình Như Ca đang bận rộn thực hiện các thao tác, một cái liếc mắt cũng không nhìn cô.
"Chơi game."
"Có vui không?" Thẩm Ý Nùng lại gần bên người anh hỏi, vẻ mặt của Trình Như Ca không thay đổi, chỉ thuận miệng trả lời.
"Em có việc gì cứ làm đi, để anh giết thời gian thêm một lúc nữa."
Không có đâu!
Thẩm Ý Nùng nhìn dáng vẻ tập trung tinh thần muốn dừng cũng không được của anh, trong lòng thì khinh thường, nhưng ngoài miệng lại nói.
"Nếu vậy thì, tối nay chúng ta ra ngoài đi chơi đi."
"Đi đâu?" Mới vừa hỏi xong, cô còn chưa kịp trả lời, Trình Như Ca đã thẳng thừng chối bỏ.
"Ở đây có gì hay đâu, thời tiết lại nóng thế này nữa, hay là thôi đi."
"..."
"Không phải anh đang rất chán à?"
"Cũng được, trò chơi nhỏ này rất thú vị." Anh tập trung ấn điều khiển trò chơi, đang lúc trăm công nghìn việc, bớt chút thời giờ trả lời.
Thẩm Ý Nùng liếc nhìn "Super Mario" trên màn hình, thật sự cô không muốn nói trò đó cô từng chơi khi còn học tiểu học đâu.