Yêu Chiều Fan Hâm Mộ

Chương 43: Quyến Rũ Mê Người




Edit: Kali



Beta: TH



Cỏ dại dưới chân mọc rậm rạp, phía trước chỉ có một đường mòn vì đi nhiều mà tạo thành. Thảm thực vật hai bên rất hỗn tạp, cây cối cao to che khuất ánh mặt trời rực lửa trên đỉnh đầu. Ánh mặt trời chiếu xuống đã bị những tán cây tươi tốt giữ lại, chỉ còn le lói những tia nắng nhạt màu.



Trước khi xuống xe,Trình Như Ca để cô mặc áo mưa màu xanh lá đậm và mang ủng. Lúc ấy cô còn nghĩ có phải hơi làm quá hay không, kết quả là đi tới đây mới biết, không quá chút nào.



Cô né những nhánh cây mọc đâm ngang từ hai bên, cẩn thận đi về phía trước, trong tay còn cầm theo một cái xô lắc lư.



Cuối cùng cũng hết đoạn đường vừa hẹp vừa quanh co này. Tầm nhìn phía trước thoáng đãng hơn, cuối đường có một con dốc nhỏ, đi lên nữa hình như là những phiến đá ngẫu nhiên hợp thành một bậc thang. Trình Như Ca đứng ở đó, vươn tay về phía cô.



"Tới đây, anh kéo em lên."



Cô hậm hực, bắt lấy tay anh, vì cô thình lình dùng lực hơi mạnh mà Trình Như Ca xém chút nữa bị ngã khuỵu xuống. Sau khi anh đứng vững người lại, mới kéo cô lên.



"Sắp đến nơi rồi, chỉ có đoạn đường này hơi khó đi một chút thôi." Trình Như Ca đã nhận ra cảm xúc của Thẩm Ý Nùng, anh trấn an tâm tình đang xuống dốc của cô.



"Cũng lâu anh rồi không tới đây, không ngờ cỏ dại ở đây mọc nhanh như vậy..."



Thẩm Ý Nùng mệt đến mức thở hồng hộc, không hơi đâu nói chuyện với anh. Dứt khoát cắm đầu đi mà không trả lời lại, Trình Như Ca dừng lại, cẩn thận lắng nghe tiếng động từ xa, rồi vui mừng nói với cô.



"Thanh Thanh, em có nghe thấy không? Tiếng nước."



"Dạ nghe thấy ạ." Thẩm Ý Nùng bất đắc dĩ nói. Tiếng nước chảy róc rách vang bên tai muốn ngó lơ cũng khó. Bọt nước bắn vào những hòn đá, không nhanh không chậm chảy từ thượng nguồn xuống. Âm thanh dội lại vang xuyên qua khu rừng vọng tới đây, toàn thân mỏi mệt dường như được gột rửa đi không ít, thần thái sảng khoái.



Đi lên đỉnh của bậc thang bằng đá này, khung cảnh bên dưới bỗng đập vào mắt. Một dòng suối trong veo vắt ngang khe núi, hai bên chồng chất những tảng đá. Bóng của những nhánh cỏ xanh tươi hằn trên mặt nước vừa thon vừa dài. Ánh nắng dịu nhẹ, dường như đã mềm hẳn đi, trong trẻo trùm lên toàn bộ ngọn núi, ấm áp động lòng người.



Hai người đi xuống, Trình Như Ca xác định vị trí bên dòng suối quen thuộc, sau đó mở ô che nắng ra, mở ghế xếp nhỏ, sửa lại cần câu.



Thẩm Ý Nùng thấy anh bận trước bận sau, cả chặng đường đem theo túi lớn túi nhỏ rồi như ảo thuật lấy ra nhiều đồ như vậy, không thể không cảm thán một phen, suốt dọc đường đi cũng vất vả cho anh rồi.



Từ đầu tới đuôi cô chỉ cầm theo một cái xô, sau khi tới nơi chỉ việc ngồi xổm ở bên bờ quan sát. Kết quả nhìn chằm chằm không chớp mắt mãi mà vẫn chưa phát hiện một con cá nào.



Cô không khỏi đâm ra lo lắng với công việc ngồi chờ như thế này.



Trái lại Trình Như Ca rất đầy lòng tin, hai người ngồi trên ghế xếp, bày mồi câu ra, kiên nhẫn ngồi chờ đợi.



Gió thổi nhè nhẹ, một ngày hè mát mẻ, thỉnh thoáng lá cây trong rừng bị gió thổi xào xạc, trên bầu trời có vài con chim tước bay qua.



Thẩm Ý Nùng ngồi quan sát, không khỏi ngáp vài cái.



Có lẽ là do vẻ mặt tẻ nhạt của cô biểu hiện quá rõ, Trình Như Ca đột nhiên duỗi tay sờ mò trong túi áo khoác, lấy ra một đống kẹo đưa cho cô.



Trong lòng bàn tay anh bày ra những que kẹo với đầy đủ màu sắc, Thẩm Ý Nùng nhìn kĩ, tò mò hỏi.



"Anh lấy đâu ra vậy ạ?"



"Tiện mua trên đường." Cô nhớ lại trên đường xuống xe hình như anh có tới cửa hàng tiện lợi, cô tỏ vẻ đã hiểu, cúi đầu khảy lòng bàn tay của anh một hồi lâu, cuối cùng chọn một cái kẹo màu hồng nhạt vị dâu tây.



Cô lột giấy gói kẹo ra rồi bỏ vào miệng, giọng không rõ.



"Sao anh lại nghĩ tới mua kẹo vậy ạ?"



"Sợ em nhàm chán." Anh quay đầu tiếp tục nhìn mặt nước không một tiếng động gì, tự nhiên đáp. Thẩm Ý Nùng cảm nhận vị ngọt trên đầu lưỡi, vô thức cong môi lên.



"Thầy Trình, trước kia anh hay tới đây cùng ai ạ?" Cô rụt vai lại, cả người chúi về trước, nghiêm túc cầm cần câu.



"Chu Mẫn." Trình Như Ca suy nghĩ, "Chỉ có điều mỗi lần tới đây anh ta đều ngủ mất."



Cô không nhịn được cười, hơi rung mình, có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng kia.



"Sao anh lại phát hiện ra nơi này ạ? Hiếm có dấu chân."





"Trong một lần đi bộ khám phá được, em không cảm thấy nơi này rất yên tĩnh sao?" Trình Như Ca quay đầu nghiêm túc nhìn cô.



"Cả người đều được thả lỏng, từ trong ra ngoài."



"Anh còn đi bộ nữa ạ?" Thẩm Ý Nùng lại quan tâm một vấn đề khác, tò mò hỏi.



Anh dừng lại, mím môi, trả lời với vẻ hơi mất tự nhiên.



"Hồi còn trẻ thì thích."



Lần này, Thẩm Ý Nùng thật sự cười bò, không nhịn được nữa, cô còn khoa trương nói to, "Thầy Trình, bây giờ anh cũng còn trẻ mà!"



"Không già chút nào luôn ấy ạ!"



"Ừm." Anh có chút thẹn quá hóa giận, da mặt mỏng hơi ửng đỏ lên.



"Em dọa cá chạy mất tiêu rồi nè."



"Úi."



Sự thật chứng minh, con suối này thật sự có cá, cá trích to bằng bàn tay. Lúc bị câu lên vẫn nhảy đành đạch, ở trong thùng vẫn còn ngo ngoe, cái đuôi thỉnh thoảng đập vào vách thùng, phát ra tiếng vang lạch bạch.



Bên trong phần lớn là chiến lợi phẩm của Trình Như Ca, đây là lần đầu tiên Thẩm Ý Nùng câu cá. Khi nào cảm giác cần câu có chút nặng xuống, Trình Như Ca sẽ ra hiệu để kéo cần câu lên, con cá bị nhấc khỏi mặt nước. Cả thân hình giãy giụa đung đưa giữa không trung, vảy cá lấp lánh dưới ánh mặt trời và bọt nước bắn ra tung tóe.



Khoảnh khắc ấy khó có thể miêu tả được hết nỗi phấn khởi và thỏa mãn trong lòng.



Cô cảm thấy câu cá cũng rất vui.



Đến chiều, thùng chứa đã đầy hơn nửa, Trình Như Ca thu dọn đồ đạc chuẩn bị về. Cô vẫn còn có chút chưa đã thèm, nhìn những con cá trong thùng mỉm cười như một người mẹ hiền.



"Đây đều là giang sơn mà trẫm đánh chiếm vì khanh." Cô đắc ý ngẩng đầu nói với Trình Như Ca, hoàn toàn quên mất lúc trước là ai cả đường ủ rũ, ngay cả ngồi cũng liên tục ngáp ngắn ngáp dài, dáng vẻ chẳng chút hứng thú gì.



Trình Như Ca cũng không vạch trần cô, gật đầu hùa theo.



"Tạ chủ long ân." Anh cầm lấy thùng từ tay Thẩm Ý Nùng, đưa cần câu cho cô cầm.



"Đi, đi ăn cơm chiều."



Trình Như Ca dẫn cô đi qua hai chỗ rẽ ngoặt, rừng cây rừng rạp bỗng nhiên biến mất. Trước mặt là một mảnh đất với những người nông dân về hưu và các ngôi nhà na ná nhau. Đường cái thẳng tắp bằng phẳng, nối thẳng dưới chân núi, từ xa còn có thể trông thấy thành phố cạnh đó.



Sau đó Thẩm Ý Nùng mới biết, Trình Như Ca cũng không phải mang cô vào núi sâu rừng già gì cả, mà chỉ là ở phía sau nhà người dân.



Trong lòng cô nảy sinh sự khó hiểu, không hiểu nổi nhìn về phía anh, "Nơi này rõ ràng có đường mà, vì sao anh lại dẫn em đi đường vòng trong núi vậy ạ?"



"Anh nghĩ không khí trong núi rất trong lành, lâu lắm rồi ở thành phố cũng không vận động, vừa hay có thể nhân tiện vừa tản bộ vừa ngắm phong cảnh." Trình Như Ca cũng hơi xấu hổ.



Chỉ là không ngờ đường bên này đều bị cỏ mọc chắn.



"..."



Hai người đi đến phía trước, thì có một chú lớn tuổi tới chào hỏi, Trình Như Ca thoạt nhìn cũng khá thân với người kia, sau khi thăm hỏi lẫn nhau vài câu dạo gần đây, anh đưa hết cá trong tay cho chú ấy.



"Làm phiền chú rồi."



"Muốn chế biến thế nào, vẫn làm giống như trước sao?" Chú ấy hỏi, Trình Như Ca suy nghĩ, bèn đáp.



"Thêm một phần thịt kho tàu nữa, cho thêm một ít ớt ạ." Anh quay sang nhìn Thẩm Ý Nùng, "Được không?"



"Dạ." Cô gật đầu, nhớ tới thịt kho tàu vị cá trích, không kiềm được nuốt nước miếng.



Giờ ăn trưa đã tới, đợi đến bây giờ đã được vài tiếng. Lúc trước nói chưa dứt lời, vừa nhắc tới đã cảm thấy cơn đói cồn cào, cần lắm những món cá trích tươi ngon tới lấp đầy dạ dày. Hai mắt cô lại lần nữa nhìn về phía thùng cá, chỉ có điều lần này không còn là ánh mắt trìu mến của một người mẹ nữa, mà là ánh mắt mài đao xoèn xoẹt.




Trình Như Ca dẫn cô băng qua ngôi nhà, Thẩm Ý Nùng mới phát hiện phía sau còn đất trống. Là một mảnh vườn tược được trồng trọt có hàng lối, kéo dài tới núi, dùng hàng rào tre vây lại, trồng cây ăn quả và hoa màu. Trong góc còn có một cái ao nhỏ, thực vật bên trong tự do sinh trưởng, mấy con cá tung tăng dưới nước, một con ếch xanh nhảy lên rồi nằm lẳng lặng trong bụi cỏ.



"Nơi đây rất giống nhà bà ngoại em hồi còn nhỏ." Thẩm Ý Nùng xúc động, trên mặt lộ vẻ hoài niệm.



"Chú ấy ở đây một mình sao ạ?"



"Ừm, chú ấy là bộ đội đã xuất ngũ, không thích cuộc sống ở thành thị, nên chọn sống ở đây." Trình Như Ca đứng dưới một cây lê, giơ tay lên cố sức kéo một nhánh cây xuống, hái xuống từ đầu cành một quả lê xanh tươi, đưa cho cô.



"Lê này rất ngọt, em ăn thử xem."



Anh rất quen thuộc dẫn cô đi tới giếng nước phía trước, cầm thanh sắt, nâng lên hạ xuống vài cái, ống dẫn ở đó chảy ra nước, ào ào chảy ra. Thẩm Ý Nùng nhanh tay cầm quả lê rửa, làn nước rất mát và trong.



Trên quả lê xanh tươi vẫn còn dính những giọt nước óng ánh long lanh, cô đưa lên miệng cắn một phát, vừa ngọt vừa giòn, trong lòng đầy thỏa mãn.



Cô vui vẻ gật đầu, "Thật sự rất ngon ạ."



Thẩm Ý Nùng đưa quả lê trong tay tới bên môi anh, Trình Như Ca cúi đầu cắn một miếng, hai mắt hơi cong lên rồi gật đầu.



"Ừm, rất ngọt."



Buổi chiều câu được một thùng cá cuối cùng biến thành một bàn tiệc cá.



Canh đậu hũ cá trích sữa trắng, thịt kho tàu toàn cá, cá con chiên, cá hấp.



Lại thêm hai bó rau mới hái, dư dả cho ba người ăn.



Khi chú lớn tuổi dọn bàn, còn xách ra một chai rượu mơ, để ly xuống trước mặt Trình Như Ca, vừa nghiêng sang một bên vừa lên tiếng, "Năm nay cây mơ vừa chín, trĩu quả, ăn không hết nên dùng ngâm rượu."



Chú rót đầy ly cho Trình Như Ca, hương rượu tỏa ra bốn phía.



"Mùi vị cũng được, cháu uống thử."



"Rất thơm ạ." Trình Như Ca nói, rồi anh cầm ly lên, sau khi nếm thử, bình luận dư vị còn đọng lại trong miệng.



"Ngọt thanh, khoan khoái và nhẹ nhàng, nhưng thời gian vẫn còn thiếu một chút nữa, chưa đạt tới độ ngon hoàn hảo."



"Chỉ có điều đây cũng là một hương vị khác." Anh gật đầu, lần nữa nâng chén lên, hai người như hai người bạn già tri kỷ chạm nhẹ ly vào nhau, uống một hơi cạn sạch.



"Đã lâu không có người uống rượu với chú, hôm nay chúng ta phải uống một bữa ra trò." Ông chú thả ly xuống nói với vẻ thoải mái, Trình Như Ca cười mà không đáp, nhưmg tay đã sờ tới chai rượu, lại rót đầy ly một lần nữa.



Thẩm Ý Nùng vốn định khuyên anh uống ít lại, nhưng thấy dáng vẻ này của bọn họ, lời đến cửa miệng lại phải nuốt xuống.




Dù gì cũng là cô lái xe, uống nhiều uống ít cũng không sao, hiếm có dịp được gặp nhau thế này.



Tay nghề của ông chú cũng không tính là quá khéo tay, nhưng lại có thể khiến mấy con cá này được chế biến cực kì tuyệt vời. Cá tươi ngon vốn đã rất hợp để phát huy hương vị, mỗi một món đều có cảm giác rất tuyệt.



Cô vùi đầu ăn, chẳng biết lúc nào đã ăn những ba chén cơm. Thẩm Ý Nùng vừa buông muôi cơm xuống chuẩn bị gắp đồ ăn, thì nghe tiếng nói chuyện bên tai dừng lại, hoàn toàn yên tĩnh.



Cô quay đầu, đối diện với ánh mắt đang cười tủm tỉm đầy trêu ghẹo của Trình Như Ca, mặt không tự giác nóng lên, ông chú vui vẻ hớn hở lên tiếng.



"Xem ra tay nghề của ta vẫn chưa bị mòn, ăn nhiều một chút, không cần lãng phí một bàn cá tươi ngon này."



"Dạ dạ." Cô vội gật đầu không ngừng, không quên nói ra lời khen ấp ủ cả buổi.



"Chú nấu thật sự rất ngon ạ, đây là món cá ngon nhất mà cháu được ăn trong năm này."



"?" Trình Như Ca dừng động tác lại, nhíu mày nhìn chằm chằm cô, nghiêm túc đặt câu hỏi.



"Trước kia anh làm cá không ăn được sao?"



"..." Thẩm Ý Nùng im lặng, mặt không đổi sắc thành thạo vỗ về, thành khẩn đáp.




"Đều ngon ạ, có đều hai hương vị không giống nhau."



Trình Như Ca nghe xong vừa lòng quay đi chỗ khác, uống một ngụm rượu, vẻ mặt sung sướng.



Bữa cơm kết thúc, chai rượu mơ nhỏ trên bàn đã thấy đáy, bị bọn họ uống cạn. Hai người chuẩn bị ra về, ông chú tiễn ra tận cửa, vẻ mặt như thường, không hề bị ảnh hưởng bởi rượu.



Chú vỗ vai Trình Như Ca, hai người ôm nhau, tạm biệt và rời đi. Đi được một đoạn, Thẩm Ý Nùng quay đầu mới thấy bóng lưng ông chú xoay người đi vào nhà, không hiểu sao lại thấy cô đơn.



Cô đột nhiên nảy sinh một chút xót xa, đang muốn nói khi nào rảnh thì tới đây nhiều hơn một chút, vừa nhìn sang đã thấy Trình Như Ca dắt cô chạy thẳng tới cái cây đại thụ phía trước.



Cô giật mình, vội vàng giữ chặt cánh tay anh lại.



"Anh làm gì vậy, phía trước là cây đó!"



"Hả? Thế à?" Anh dừng bước lại, nhìn chăm chú, xoa trán, ngữ điệu bình thường nhưng thật ra đang giải thích.



"Trời tối quá, anh nhìn không rõ."



"Không phải anh uống say đấy chứ?" Đôi mắt của Thẩm Ý Nùng lộ vẻ hoài nghi. Mặc dù từng thấy Trình Như Ca đụng vào mấy thứ liên quan tới cồn, nhưng hình như từ trước đến nay chưa từng thấy anh uống say, Thẩm Ý Nùng cũng không rõ tửu lượng của anh thế nào.



"Không có." Anh lắc đầu, biểu cảm trầm ổn như thường, tiếp tục dắt cô đi đường khi sải bước như bình thường, Thẩm Ý Nùng cẩn thận quan sát rồi mới yên tâm.



Xe của hai người dừng phía dưới bên cạnh đường chính, đi bộ khoảng chừng mười phút, cô không xác định được phương hướng. Dù sao lúc đến đây cũng đi bằng đường hoàn toàn khác, Trình Như Ca dắt cô dọc theo một hướng đi về phía trước, cuối cùng cũng thấy được chiếc xe màu đen kia.



Cô thở phào nhẹ nhõm, dò xét bốn phía, phát hiện con đường nhỏ mà lúc trưa hai người đi lên núi.



Cách đó thật sự rất gần.



Lên xe khởi động, trời đã hoàn toàn tối đen, bên cạnh chỉ còn đèn đường màu cam lướt qua từng chiếc xe ngoài cửa sổ. Trình Như Ca lên xe, thắt chặt đai an toàn thì không nói gì nữa, chỉ ngồi ở ghế phụ chú ý đến đường xá, thỉnh thoảng lên tiếng chỉ đường nhắc nhở cho cô.



Sau khi đã lái vào nội thành thì anh hoàn toàn im lặng, Thẩm Ý Nùng lái xe một hồi lâu không nghe được giọng nói của anh, xoay đầu qua thì thấy, anh tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt lại như là ngủ rồi.



Xe cộ trong thành phố khá nhiều nên hơi kẹt xe, lái chừng một tiếng mới về đến nhà. Thẩm Ý Nùng vừa dừng hẳn mở đai an toàn ra, người bên cạnh liền tỉnh, mở mắt ra thoạt nhìn vẫn tỉnh táo lắm.



"Tới rồi à?" Anh hỏi, Thẩm Ý Nùng gật đầu.



"Anh ổn chứ ạ?"



"Ừm... Vừa rồi có ngủ một chút nên đỡ rồi." Trình Như Ca đẩy cửa xe đi xuống, giọng nói mơ hồ truyền đến, Thẩm Ý Nùng không nghĩ nhiều, đi theo vào.



Hai người từng người tắm rửa trước, chờ xong xuôi đi ra, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh. Ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống, Trình Như Ca nghe thấy động tĩnh nên ngẩng đầu lên, khóe mắt ướt át ửng đỏ. Ánh mặt chăm chú nhìn cô, môi khẽ mở, hết sức quyến luyến.



"Thanh Thanh..."



Anh say rồi.



Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu của Thẩm Ý Nùng, sau đó cô kinh ngạc đến gần anh. Trong đầu vô số suy nghĩ đang lóe lên, lại không thực hiện được, chỉ ngồi trước mặt anh hơi ngẩng mặt lên, nhìn anh hỏi.



"Anh say rồi à?"



Anh không đáp, hai mắt vẫn nhìn cô, ánh mắt sáng lên. Đôi mắt ấy còn quyến rũ và say đắm lòng người hơn cả gương mặt ấy.



Thẩm Ý Nùng đang định cất lời, anh đã chồm người qua, lông mi run rẩy, chạm nhẹ trên môi cô. Tiếp theo rời đi, như đang nghiền ngẫm một hồi, mới tiếp tục dính sát lên, hôn một cách nhẹ nhàng và trằn trọc.



Hơi thở của cô ngưng trệ, theo phản xạ tay ở hai bên sườn nắm chặt lấy áo ngủ của anh, áp sát gần hơn, triền miên dựa sát vào nhau hôn không một tiếng động.



Trình Như Ca say rượu làm cô không có chút sức chống cự nào, như một màn đêm bao phủ lên mặt nước biển. Hơi lạnh tĩnh mịch, cái lặng yên không một tiếng động ngập tràn, làm cô cam tâm tình nguyện bị nhấn chìm trong đó.



Thẩm Ý Nùng đắm chìm trong hơi thở của anh, trong làn sóng chìm nổi lên xuống, tối nay anh như thể mất đi sự tỉnh táo của trước giờ. Anh không biết mệt mỏi, trước khi ý thức mơ mơ màng màng biến mất, Thẩm Ý Nùng nghĩ bụng. Sau này không thể để anh uống say được.



Quá hấp dẫn rồi.