Edit: A Tang
Beta: TH
Chuyện này vốn dĩ là khiến người ta tức giận.
Tuyết Cầu được đặt trở về ổ của nó, nơi đã được bố trí đầy đủ và mềm mại. Khi vừa nằm vào ổ, nó đã thoải mái duỗi thân mình, dường như còn thoải mái hơn khi nằm trong lòng cô.
Thẩm Ý Nùng trèo lên giường, quan sát Trình Như Ca mặt mày âm u, sắc mặt không có chuyển biến gì, nghĩ ngợi rồi đưa tay ra kéo tay anh.
"Thầy Trình, anh giận rồi sao?"
Anh khẽ di chuyển, quay sang một bên, tránh tay cô, mắt anh vẫn dán chặt vào cuốn sách.
Thẩm Ý Nùng không nản lòng, dứt khoát quay sang ôm chặt anh, cả người vùi vào lồng ngực anh, bá đạo chiếm giữ ánh mắt và sự chú ý của anh.
Thậm chí cô còn cầm lấy quyển sách của anh rồi ném sang một bên.
Trình Như Ca bất lực cúi mắt nhìn cô.
"Em sai rồi!" Cô cười tủm tỉm, giọng ngọt như mật. Đây là mánh khóe cô thường dùng. Trình Như Ca không muốn trả lời cô, kéo chăn lên, định đi ngủ để bày tỏ mình từ chối giao tiếp.
Không đợi anh thành công, Thẩm Ý Nùng đã ngẩng đầu lên, bất ngờ hôn một cái lên môi anh.
"Đừng tức giận, Như Ca, em sai rồi!"
Cô hạ giọng xin lỗi, vươn sang, hôn lên mặt anh. Sự bất mãn và tức giận của Trình Như Ca ngay lập tức biến mất. Thậm chí khi anh ngẩng đầu lên tránh còn bị Thẩm Ý Nùng chạm vào cổ. Sự ngứa ngáy bất chợt truyền đến khiến anh không nén nổi tiếng cười.
Trình Như Ca ngay lập tức nghiêm mặt, khuôn mặt đanh lại, sau đó đẩy cô ra.
"Nghiêm túc một chút." Anh mắng chính đáng.
"Ồ."
"Vậy được rồi." Cô cúi mắt nói, tủi thân một cách kỳ lạ. Trình Như Ca không đành lòng, đang định nói vài câu an ủi thì thấy cổ áo đã bị mở ra từ bao giờ.
Cô chống cằm lên ngực anh, cười hì hì, bộ dáng đạt được ý đồ.
"Như Ca, em nhớ anh!"
Haiz, Trình Như Ca thầm thở dài trong lòng. Anh từ bỏ chống cự, đầu hàng, ôm lấy cô đảo ngược vị trí, đặt cô dưới thân anh, giơ tay tắt đèn.
Căn phòng trở nên tối đen. Những tiếng động nhỏ hồi lâu vẫn chưa ngừng lại, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng nói chuyện mơ hồ.
"Như Ca..."
"Ừ."
"Anh hết giận rồi à?"
Anh cắn cắn cô, giọng nói ngày càng hỗn loạn mơ hồ. Sau khi nghe xong một lúc lâu, Thẩm Ý Nùng mới miễn cưỡng bình tĩnh để nhận biết câu nói kia.
"Đã hết giận từ lâu..."
Hai ngày sau khi phim đóng máy, Thẩm Ý Nùng khá thoải mái và nhàn nhã. Mỗi ngày cô đều vuốt ve mèo, uống trà, thỉnh thoảng có hứng thú thì chơi 2 ván cờ với Trình Như Ca, ban đêm thì ăn lẩu. Thời gian cứ như vậy không nhanh không chậm trôi qua.
Chị Lâm Lâm đã nhận hai loại chương trình tạp kĩ cho cô, là loại chương trình nhiệm vụ vận động đòi hỏi yêu cầu cao về thể lực.
Trong số các nghệ sĩ nữ thì Thẩm Ý Nùng cũng được coi là có thể lực tốt. Ngày thường cô cũng kiên trì luyện tập nên thường nhận được lời mời của các chương trình kiểu này.
Ban đầu, cô muốn từ chối. Cô vừa trở về mấy ngày cũng không muốn lại tiếp tục ra ngoài làm việc. Nhưng khi nhìn thấy địa điểm ghi hình, cô bỗng ngừng lại nhìn.
Tuyên Thành.
Đó là nơi cô sinh ra.
Đã hơn một năm Thẩm Ý Nùng chưa trở về. Thực ra, mỗi lần trở lại, cô cũng chỉ đến thăm bà nội, đi hai vòng quanh thành phố nhỏ quen thuộc rồi lại lặng lẽ lên tàu để trở về Bắc Kinh.
Cô vuốt ve hai chữ kia, mắt dần tĩnh lặng.
Buổi ghi hình của chương trình bắt đầu. Trên một quảng trường rộng lớn, bốn phía đều có camera, người dẫn chương trình nói đùa với cô: "Tôi nghe nói Tiểu Ý là người Tuyên Thành đúng không?"
"Vâng, tôi lớn lên ở đây." Thẩm Ý Nùng cười như bình thường trả lời.
"Thật là trùng hợp. Vậy lát nữa chúng ta có thể giới thiệu một vài đặc sản gì đó." Người dẫn chương trình nói. Thẩm Ý Nùng nghĩ nghĩ rồi bèn nói.
"Thực ra, đặc sản của Tuyên Thành cũng không có nhiều. Từ nhỏ đến lớn tôi thích nhất là bánh táo chua. Nếu thích thì mọi người có thể ăn thử."
"Được rồi, sắp xếp nhà tài trợ, đợi chút nữa sẽ thêm vào quảng cáo tuyên truyền bánh táo chua..."
Ngôn ngữ linh hoạt của người dẫn chương trình khiến mọi người bật cười. Chủ đề quay lại với chương trình. Thẩm Ý nhìn xung quanh, khung cảnh một năm rồi lại một năm, thành phố nhỏ xa lạ lặng lẽ trong ký ức.
Ghi hình trong hai ngày. Ngày hôm trước làm việc đến đêm khuya, ngày hôm sau kết thúc lúc chạng vạng. Phần lớn mọi người đều đặt vé máy bay rời đi vào đêm nay, có một số người sau khi kết thúc công việc đã vội vã ra sân bay. Thẩm Ý Nùng không biết bản thân mình nghĩ gì mà khi đặt vé lại vô thức lùi lại một ngày.
Sự nhộn nhịp tan biến, xung quanh trở nên yên tĩnh. Khi ra khỏi khách sạn thì cô gặp một nhân viên công tác của chương trình. Anh ta đang xếp hành lý lên xe để ra sân bay, nhìn thấy Thẩm Ý Nùng thì lên tiếng chào hỏi.
"Cô Thẩm, cô đặt vé lúc mấy giờ?" Sau khi anh ta nói xong lại nhìn thấy cô nhàn nhã trang điểm tùy ý thì nghĩ về điều gì đó rồi đột nhiên nhận ra: "A, cô là người Tuyên Thành đúng không? Có phải là muốn về thăm nhà không vội đi đúng không? "
Thẩm Ý Nùng không biết nên gật đầu hay lắc đầu, nên cô chỉ mỉm cười với anh ta và nói: "Đi đường chú ý an toàn."
Cô đã nhớ kỹ tuyến đường này. Sau khi xuống xe buýt, không cần não bộ phải suy nghĩ, người đã tự động đi vào con đường phía trước, rẽ phải rồi tiến vào một ngõ nhỏ sạch sẽ. Bên cạnh hàng rào là những dây thường xuân phủ kín cả bức tường mang ánh sáng mềm mại dưới ánh đèn đường màu vàng ấm áp.
Chốc lát, tiểu khu đã xuất hiện trước mắt cô.
Thẩm Ý Nùng đứng dưới tòa nhà, ngẩng đầu lên lên, nhìn vào ánh đèn ở một tầng. Ánh sáng lọt qua một khung cửa sổ nhỏ, như một ngọn hải đăng sừng sững qua năm tháng.
Rất nhiều ký ức hiện lên trong đầu cô, không tính là thực sự hạnh phúc và đẹp đẽ. Hầu hết chúng đều bình thường không có gì khác biệt, còn cả chút cay đắng. Chúng được giấu kín trong những bức ảnh cũ mờ.
Những thứ này tạo nên tất cả thời thơ ấu và tuổi thanh xuân của cô, không thể tách rời và trở thành một phần của cơ thể cô.
Cô đút tay vào túi áo khoác và nhìn chằm chằm vào nơi đó, đứng lặng lẽ một lúc. Khi cô định rời đi, cô bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở trước cửa.
Hình như ông ấy ra ngoài đổ rác. Ông ấy mặc đồ ngủ và đi đôi dép cũ, hoa văn màu đen trên nền trắng, tất cả đều xù xì và phai màu. Hàng ngày ông ấy vẫn mặc như vậy, từ khi cô học cấp 3 đã bắt đầu như vậy.
Cuộc sống của Thẩm Chiếu rất đạm bạc, toàn bộ tiền lương đều dùng để mua đồ cho cô đi học thêm. Quanh năm ông ấy chỉ có hai bộ quần áo đó, cả người xám xịt, tóc chưa từng được chăm sóc. Lúc ông di chuyển luôn chậm chạp và vô thần, có vẻ vừa keo kiệt vừa lôi thôi.
Thẩm Ý Nùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông, mũi chua xót, nghĩ về số tiền mình gửi về nhiều năm, có lẽ ông ấy cũng không động đến.
Ngẫm lại cũng đúng, một con người kiêu ngạo và cố chấp như vậy sao có thể động vào số tiền cô cho.
Thùng rác không còn xa, Thẩm Chiếu càng ngày càng đến gần. Cô nhanh chóng cúi đầu xuống, vội vã rời khỏi ven đường. Một buổi đếm không sáng rõ, mọi thứ đều mơ hồ. Khi gần bước ra khỏi tiểu khu, Thẩm Ý Nùng vừa thoải mái lại vừa mất mát. Khi cô chuẩn bị cứ thế biến mất, phía sau truyền đến một tiếng gọi chần chừ mà nhẹ nhàng.
"Tiểu Ý?"
Cô khựng lại vài giây, băn khoăn lựa chọn giữa dừng và không dừng. Như không đợi cô suy nghĩ ra đáp án, giọng Thẩm Chiếu lại vang lên một lần nữa, rất cẩn thận.
"Con về lúc nào? Sao lại không vào nhà?"
Thẩm Ý Nùng hít một hơi thật sâu, quay lại sau khi đã kìm nén ẩm ướt nơi đáy mắt và nở một nụ cười với ông ấy.
"Ba!"
Có lẽ là không thể tin nổi, Thẩm Chiếu nhìn cô một lúc lâu, đôi môi run rẩy thốt ra một câu.
"Con trưởng thành rồi..."
Đã không còn giống như trước kia, không còn là một cô bé, đã thành người lớn rồi.
Với đôi mắt đỏ hoe, ông ấy đưa tay lên lau nước mắt, nhưng không thể không cười tự giễu.
"Đó là ba vô dụng, bao nhiêu năm... mẹ con bà ấy..."
"Bây giờ con rất tốt." Thẩm Ý Nùng ngắt lời ông, cong môi, dịu dàng mà kiên định.
"Ba, ba có khỏe không?"
"Tốt, tốt, tốt..." Ông liên tục gật đầu, bình ổn cảm xúc. Hai người đứng dưới màn đêm, chỉ đơn giản là trò chuyện về cuộc sống gần đây, cho đến một lúc nào đó, cả hai đều im lặng.
Thẩm Ý Nùng đột nhiên lên tiếng.
"Ba, con có bạn trai rồi."
Trong mắt ông lộ ra sự ngạc nhiên rồi lại nhanh chóng chuyển sang vui sướng. Khi ông định mở miệng thì thấy Thẩm Ý Nùng cười nói.
"Lần sau có cơ hội con sẽ đứa anh ấy về gặp mọi người."
...
Không biết tại sao, đây rõ ràng là một cuộc gặp gỡ vui vẻ và ấm áp của những người thân yêu nhưng nó lại khiến Thẩm Ý Nùng cảm thấy buồn bã và cô đơn chưa từng thấy khi trở về.
Cô vội đổi vé máy bay, về khách sạn lấy hành lý rồi trực tiếp đến sân bay. Sau một mớ thủ tục hỗn loạn cuối cùng cô cũng lên máy bay. Lúc máy bay cất cánh giữa không trung, cô nhìn qua cửa sổ và thấy ánh đèn rực rỡ của mọi nhà. Khi thành phố thu nhỏ dần và biến mất vào màn đêm, không thể biết được liệu trong lòng cô cảm thấy mất mát nhiều hơn hay giải thoát và nhẹ nhõm nhiều hơn.
Thẩm Ý Nùng đột nhiên quyết định trở lại mà không nói với ai. Đến Bắc Kinh đã là đêm khuya. Sáng sớm du khách kéo vali đi qua đi lại, mệt mỏi trở về nhà. Cô ngồi trong một chiếc taxi, những cảnh sắc lướt qua cửa sổ lại khiến cô cảm thấy quen thuộc.
Ban đầu, cô nghĩ rằng Trình Như Ca đang ngủ. Trong đầu cô đang suy tính cách để sau khi nhẹ nhàng đi qua phòng khách tối đen thì cô sẽ trộm xốc chăn lên và chui vào lòng anh. Nhưng khi cánh cửa mở ra, phòng khách vô cùng sáng sủa, người đàn ông mặc đồ ngủ ngồi đó. Trên ghế sofa, một con mèo trắng cuộn tròn trong tầm tay.
Anh ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng động, vô thức cau mày khi nhìn thấy cô, đứng dậy đi tới.
"Không phải em nói mai mới bay về sao, tại sao lại về muộn như vậy?" Anh cầm chiếc vali trong tay Thẩm Ý Nùng, xách lên tầng. Cô đi theo phía sau, thấy Tuyết Cầu nhảy lên chân cô kêu meo meo, không nhịn được ngồi xuống vuốt hai cái.
"Em đổi vé ngay lập tức." Cô thuận miệng trả lời: "Sao anh còn chưa ngủ?"
"Lúc nãy nhắn tin cho em nhưng không thấy trả lời."
"Dạ?" Thẩm Ý Nùng mờ mịt ngẩng đầu lên, nghĩ ra điều gì đó, vội vàng giải thích.
"Điện thoại của em hết pin rồi. Lúc ở trên máy bay thì không có tín hiệu, sau khi hạ cánh thì sập nguồn."
Trình Như Ca im lặng không nói, chỉ đứng đó cầm vali nhàn nhạt nhìn cô. Cô ngay lập tức đặt con mèo xuống, đứng dậy, kéo cánh tay anh đi về phía trước.
"Em xin lỗi, em đã khiến anh lo lắng..."
Cô dụi mặt vào vai anh, làm nũng cực kì thành thạo. Trình Như Ca cười bất lực, phải để cô dụi suốt đường về phòng.
Ngày hôm sau, Thẩm Ý Nùng nhận được điện thoại của Thẩm Chiếu. Ở đầu dây bên kia, ông đè thấp giọng, cẩn thận nói.
"Tiểu Ý, con về rồi sao?"
"Vâng con về bên này rồi ba ạ."
"À, chuyện đó..." Ông hơi ngập ngừng, muốn nói lại thôi. Thẩm Ý Nùng cũng đoán được nguyên nhân, lập tức hỏi.
"Có chuyện gì vậy ạ?"
"À, là thế này. Mẹ con biết con có bạn trai nên muốn hỏi một chút đối phương là người như thế nào, có đối xử tốt với con không..." Thẩm Chiếu ngập ngừng nói. Thẩm Ý Nùng đoán lời bà ấy nói ban đầu không phải như vậy, những vẫn là bà ấy nói.
"Anh ấy là một người rất tốt, rất rất tốt ạ." Trình Như Ca rất tốt. Thẩm Ý Nùng không thể miêu tả bằng lời, vì vậy khi nói với người khác cô chỉ có thể nói như vậy.
Anh ấy là một người cực kỳ tốt, cái cực kỳ ấy có thể là vô hạn tuần hoàn.
"Thế thì tốt rồi, thế thì tốt..." Ông tự lẩm bẩm một mình, trong lòng có lẽ rất vui mừng. Sắc mặt Thẩm Ý Nùng thả lỏng, cô vừa định nói điều gì đó thì đầu bên kia truyền đến giọng nói rất thận trọng.
"Phải rồi, Tiểu Ý, mẹ con nói, muốn con nhất định không được yêu đương với mấy ngôi sao trong giới giải trí. Những người này không đáng tin cậy, chỉ biết dựa vào mặt để kiếm cơm. Tìm bạn trai phải tìm một người có công việc ổn định, có năng lực mới tốt." Lời nói hơi dừng rồi lại nhanh chóng vang lên bên tai, cất giấu đầy ý thăm dò.
"Bạn trai con là...?"
Trái tim như bị dội một gáo nước lạnh, lạnh buốt toàn thân. Thẩm Ý Nùng cắn chặt răng, kiềm chế sự xúc động, một câu dường như nói qua kẽ răng.
"Thân phận của anh ấy không quan trọng, con thích anh ấy là đủ rồi."
"Ba, bây giờ đừng nói gì thêm nữa, lần sau có thời gian chúng ta nói chuyện ạ." Không đợi câu trả lời, Thẩm Ý Nùng đã cúp máy trong hoảng loạn. Cô ngồi trên bệ cửa sổ tay nắm chặt điện thoại, mờ mịt nhìn ra ngoài, mắt hơi ẩm ướt.
Sao có thể, sao có thể còn ôm hy vọng với họ, bao nhiêu năm qua còn chưa đủ hay sao?
Là cô cố chấp không tỉnh, là cô hy vọng xa vời.
Đau buồn chưa từng thấy, dữ dội hơn mọi lần trong quá khứ. Có lẽ là do nhắc đến Trình Như Ca hoặc vì đêm qua cô gặp Thẩm Chiếu. Những ký ức trong quá khứ bắt đầu vượt qua sự ức chế, ép lồng ngực cô chua xót, đau đớn không chịu nổi.
Hai tay Thẩm Ý Nùng ôm lấy đầu gối, mặt vùi vào bên trong mà khóc, bất giác nước mắt đã đẫm đầy mặt.
Cả người đắm chìm trong đau buồn không thể kiềm chế, cửa phòng bị đẩy ra khi nào cô cũng không biết. Khi Trình Như Ca bước vào, anh thấy cô đang khóc. Trong phòng vang vọng tiếng nức nở kìm nén, bả vai gầy yếu không kiềm chế được run rẩy. Cô run rẩy ngồi trên bệ cửa sổ, như một đứa trẻ tủi thân vì bị bắt nạt nhưng không biết nói cùng ai, chỉ biết lén khóc trộm.
Cảm xúc mãnh liệt dâng trào, không thể biết được là đau đớn nhiều hơn hay tức giận nhiều hơn. Trình Như Ca bước tới, không nói lời nào ôm cô xuống khỏi bệ cửa sổ. Thẩm Ý Nùng kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt sưng đỏ lộ ra ngoài.
Giận dữ đã chiếm nhiều hơn. Trình Như Ca đặt cô lên giường, kéo chăn lên cuốn chặt, giọng điệu nặng nề.
"Ngủ đi."