Yêu Chàng Quân Nhân Đáng Ghét

Chương 147: Sát ý tiềm ẩn




Phụ nữ đã từng làm lính sẽ không thể chịu đựng được như vậy?

“Mẹ tớ đúng là một người rất mạnh mẽ. Ba tớ làm chuyện như vậy khiến bà rất khó chịu. Sau khi qua hòa giải, bà ấy vẫn kiên quyết muốn ly hôn. Ba tớ cũng đồng ý.”

“Sau đó họ lập tức ly hôn, sau khi ly hôn, tớ vốn là về ở với mẹ. Khi ấy tớ còn nhỏ, mới lên cấp 2. Tớ không muốn về với ba, lại càng không muốn nhìn thấy thằng em đó. Nhưng sau này, trong một lần mẹ đi làm nhiệm vụ vì bắt kẻ bắt cóc mà hi sinh.”

Mục Ảnh Sanh: ….

Cô lúc này hoàn toàn không biết phải nói gì, chỉ biết vỗ nhẹ lên vai Khưu Ngưng: “Xin lỗi cậu.”

“Cậu ngốc à? Cậu có lỗi gì mà phải xin lỗi? Có xin lỗi cũng phải là gã đàn ông đốn mạt đó.” Khưu Ngưng nghiêng đầu qua, không chút lịch sự khinh thường ba mình. Cô ấy nhìn màn mưa bên ngoài: “Lúc mẹ tớ hi sinh, tớ mới vừa lên trung học, bởi vì đang tuổi vị thành niên nên quyền giám hộ lại rơi vào tay ba tớ.”
“Tớ vốn không thèm tài sản nhà họ. Nhưng vì không muốn mụ đàn bà kia đắc ý, không muốn ba tớ thật sự giao tài sản lại cho thằng em kia nên tớ mới nói với ông ấy, tớ nhất định sẽ trở nên giỏi giang để chứng tỏ cho ông ấy xem. Nếu tớ làm được, vậy ba tớ sẽ phải vô điều kiện giao toàn bộ tài sản cho tớ. Không được cho thằng em tớ.”

Mục Ảnh Sanh nhìn Khưu Ngưng, mấp máy môi tính nói gì đó rồi lại nuốt trở lại. Khưu Ngưng xoay mặt đi thì vừa khéo nhìn thấy vẻ mặt cô: “Vẻ mặt cậu là sao vậy? Làm gì vậy? Cậu không tin tớ có thể làm được à?”

“Không phải.” Cô ấy có thể vượt qua tuyển chọn đã chứng tỏ được năng lực của cô ấy, nhưng cô nàng này đúng là có hơi thiếu lý trí: “Cái giỏi giang mà cậu nói là vì ba cậu nói mà cậu mới đi làm lính à?”
“Ừ. Ông ấy nói nếu tớ không thể làm được chuyện mà mẹ năm ấy có thể làm thì sau này đừng nhắc đến nữa. Còn nói là nếu muốn làm lính thì phải làm người lính tốt nhất, xuất sắc nhất.”

“Cậu đúng thật là…” Mục Ảnh Sanh kiếp trước sống cũng được tương đối nhiều năm, những chuyện khác cô không dám nói, nhưng có một số việc chỉ cần liên kết, xâu chuỗi lại thì thật ra lại rất dễ hiểu.

“Cậu có gì thì cứ nói đi. Tớ ghét nhất là người trước mặt mình mà cứ ấp a ấp úng.”

Mục Ảnh Sanh không biết phải nói thế nào, qua lời Khưu Ngưng mới nói, đã cho thấy tính cách của mẹ cậu ấy. Một người thẳng thắn như vậy thì làm sao lại có thể lấy một người quanh co lừa dối như thế?

“Cậu có bao giờ nghĩ vì sao ba cậu lại muốn cậu làm lính không?”

“Vì sao?”
“Tớ hỏi cậu, cậu nói cậu muốn kế thừa công ty của ba cậu, vậy cậu có từng học kinh doanh chưa? Cậu có thể quản lý được không? Cậu có biết mở một công ty cần phải có kiến thức gì, nắm giữ năng lực gì không?”

“Tớ…”

“Cậu không biết gì đã chạy đi làm lính, còn chấp nhận yêu cầu trở thành lính đặc chủng của ba cậu. Cậu có biết là đợi đến khi kết thúc binh dịch ở binh chủng đặc biệt trở vệ thì em trai cậu cũng đã lớn. Ba cậu sẽ không nỡ để nó đi lính đâu, ông ta sẽ cho nó đi học kinh doanh, quản trị doanh nghiệp. Để sau này nó có thể dễ dàng nắm giữ công ty. Còn cậu thì.”

“Tớ…” Khưu Ngưng đứng bật dậy, khuôn mặt tức tối. Mục Ảnh Sanh nhìn hai bên rồi giữ chặt cổ tay bạn: “Cậu tỉnh táo chút đi.”

“Sao tớ lại ngu như vậy chứ?” Khưu Ngưng lúc này tức muốn chết, đánh thật mạnh vào đầu mình, trông vô cùng chán nản.
Dáng vẻ này của cô áy khiến Mục Ảnh Sanh không thể nào mà nói tiếp được. Làm lính đặc biệt vô cùng nguy hiểm. Nếu thực sự đi vào con đường này thì bất cứ lúc nào cũng có thể hi sinh tính mạng. Cô không muốn hướng người khác nghĩ đến chỗ tăm tối, nhưng Khưu Ngưng rõ ràng là không biết. Ba của cậu ấy có lẽ còn tiềm ẩn sát ý đối với cậu ấy.

Cũng có thể không có, là do cô nghĩ nhiều. Nhưng sự thật là không có người cha nào lại thích con mình đi làm những việc nguy hiểm như vậy. Cho dù cô không phải con gái ruột của Mục Quý Hòa, mà lúc cô muốn đi con đường này, ông còn rất đau lòng, bối rối, cũng từng thử ngăn cản nhưng không được.

Ba Khưu Ngưng rõ ràng là không hề có ý tốt. Nhưng cho dù như vậy, Mục Ảnh Sanh cũng không thể nào mà nói ra được. Đây dù sao cũng chỉ là suy đoán của cô, cho dù có gần với sự thật thế nào thì vẫn rất tổn thương người khác. Chưa kể nhìn dáng vẻ của Khưu Ngưng mà xem, chỉ mới nói như vậy thôi mà đã khiến cô ấy bị đả kích đến vậy rồi.
“Tớ mặc kệ.” Khưu Ngưng lại nổi chứng: “Tớ phải về hỏi cho rõ ràng.”

“Cậu xem cậu đi, lại kích động nữa rồi.”

Mục Ảnh Sanh giữ chặt tay bạn, nhìn dáng vẻ của Khưu Ngưng: “Cậu có biết bây giờ cậu về thì sẽ phải đối mặt với cái gì không? Em trai cậu bây giờ mấy tuổi rồi?”

Mấy năm trước vào tiểu học thì giờ cũng phải lên trung học rồi, đúng không?

“Đang học cấp 3. Sắp vào đại học.” Giọng Khưu Ngưng nghe thật trớ trêu: “Không phải như cậu nói đó sao, đến lúc tớ phục binh trở về thì nó cũng vừa hay tốt nghiệp đại học?”

Đến lúc đó đương nhiên sẽ tiếp nhận gia nghiệp. Thật là…

Mục Ảnh Sanh chưa từng trải qua chuyện như vậy nên không thể nào an ủi. Nhưng nếu Khưu Ngưng vì kích động mà rời khỏi căn cứ thì rõ ràng là vô cùng không ổn.
“Khưu Ngưng, đừng kích động, bây giờ cậu có về cũng không làm được việc gì.”

Mục Ảnh Sanh thật sự lo Khưu Ngưng sẽ kích động bỏ chạy ra ngoài. Khưu Ngưng đứng đó, sắc mặt vô cùng khó coi, Lúc trước chưa nghe Mục Ảnh Sanh phân tích còn may, giờ phân tích ra cô lại không thể nào mà ở lại thêm được.

Khưu Ngưng cắn răng, hai tay nắm chặt, lao vào trong màn mưa. Mục Ảnh Sanh lập tức kéo cô ấy lại, động tác hơi mạnh nên động phải chỗ vừa bị Chiếm Tuyết Liên đá. Cô ối một tiếng khiến Khưu Ngưng lập tức dừng bước, xoay người qua nhìn cô.

“Cậu không sao chứ?”

“Không có gì nhiều đâu, hơi đau bụng thôi.” Cô tay ôm bụng, ra hiệu Khưu Ngưng dìu mình: “Cậu đưa tớ về ký túc nghỉ đi. Tớ khó chịu quá.”

Cô không đau đến mức đó, so với những tổn thương nghiêm trọng mà các cô đã chịu thì cơn đau này chẳng nhằm nhò gì. Cô chỉ là không muốn Khưu Ngưng nhất thời kích động mà rời khỏi đây.
Đúng là Khưu Ngưng mặc dù hay xoi mói, có lúc lại tỏ ra bất cần nhưng cô biết trong lòng cô ấy vẫn rất muốn ở lại. Bằng không cô ấy sẽ không liều mạng như vậy. Nếu không thật sự muốn ở lại thì cần gì phải chuyện gì cũng muốn dẫn đầu.

Bị cô cản như vậy, ý muốn trở về của Khưu Ngưng quả nhiên liền bị áp xuống. Mục Ảnh Sanh được Khưu Ngưng đưa về ký túc, thật ra vết thương của cô cũng không nghiêm trọng, nhưng Khưu Ngưng vẫn rất lo lắng. Đưa Mục Ảnh Sanh tới cửa ký túc, cô ấy nói muốn tới phòng y tế lấy thuốc cho Mục Ảnh Sanh. Mục Ảnh Sanh muốn từ chối nhưng cô ấy đã chạy mất. Cô lắc đầu cười, Khưu Ngưng thật ra cũng rất tốt. Ở bên cạnh người tính tình thẳng thắn, bộc trực như vậy sẽ không bị mệt.

Giờ chỉ hi vọng ba cậu ấy vẫn còn nghĩ đến tình cha con, bằng đến lúc cậu ấy đi rồi thì hỏng bét.
Vào phòng, cô quay về ngồi lên giường. Lúc này đôi mắt sắc bén của Mục Ảnh Sanh liền phát hiện ra chăn của mình hình như đã bị ai đó động vào. Cô nhẹ nhàng vươn tay nhấc một góc chăn lên, bên trong là một lọ cao. Vỏ lọ cao này cô rất quen, bởi vì trước đó cô đã nhìn thấy nó hai lần.