Yêu Chàng Quân Nhân Đáng Ghét

Chương 140: Tôi chỉ quan tâm tắc loạn




Cửa đang khép hờ nên cô chỉ có thể nhìn thấy một kẽ hở. Còn chưa kịp nhìn rõ ràng thì cô đã bị Lệ Diễn ấn ngồi xuống ghế. Bàn làm việc của anh là loại bàn gỗ kiểu cũ, trải khăn màu xanh lục, phía trên là mặt kính thủy tinh. Mục Ảnh Sanh có thể nhìn thấy phía dưới mặt kính có một tấm ảnh, trong ảnh là một nhóm chiến sĩ mặt vẽ thuốc màu ngụy trang, trên tay người nào cũng cầm một khẩu súng. Chỉ liếc một cái là cô đã có thể nhìn thấy Lệ Diễn đứng ở ngay chính giữa.

Tấm ảnh có lẽ đã được chụp từ rất lâu, nhìn thần thái của Lệ Diễn trong ảnh và hiện tại thì có lẽ là lúc anh còn trẻ. Dáng vẻ này ngược lại có chút tương tự như trong giấc mơ của cô lúc trước.

“Bị xước to như vậy sao không xử lý?”

Trên tay khẽ truyền tới cảm giác đau đớn, cô muốn thu tay nhưng lại nhìn thấy Lệ Diễn đang cúi đầu, vô cùng chuyên tâm bôi thuốc cho cô.
“Không chảy máu thì xử lý hay không cũng chẳng sao.”

Lệ Diễn ngẩng đầu nhìn cô một cái nhưng không nói gì chỉ lau vết máu cho cô, sau đó lại dán băng dán lên. Tuy anh không nói gì nhưng đôi mắt anh lại rất dịu dàng khiến Mục Ảnh Sanh thật không thể nói lòng mình đang thấy như thế nào. Cô thậm chí không biết vì sao mình lại mơ thấy Lệ Diễn, huấn luyện rõ ràng là vất vả và mệt đến như vậy cơ mà. Cô phải ngủ thẳng một giấc đến khi tập hợp chứ không phải là mơ thấy Lệ Diễn như thế, lại còn vì một giấc mơ mà vội vàng chạy tới đây.

“Hối hận không?”

Mục Ảnh Sanh ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Lệ Diễn. Anh đã đặt thuốc qua một bên, ngồi xuống ghế đối diện mà nhìn cô.

“Tôi đang hỏi em hối hận không? Hối hận vì đã tham gia tuyển chọn để tới chỗ này, hối hận vì đã vào căn cứ.”
Mục Ảnh Sanh hơi hơi nhíu mày: “Vì sao phải hối hận?”

“Hôm nay mới là ngày đầu tiên.” Lệ Diễn tin ngày đầu tiên đã cho cô những nhận thức bước đầu: “Em có biết Chiếm Tuyết Liên luôn nổi tiếng là sĩ quan huấn luyện mặt lạnh của quân khu không? Câu cửa miệng của cô ấy là nếu để bọn em thoải mái thì cô ấy sẽ không thoải mái.”

Mục Ảnh Sanh gật đầu: “Có thấy.”

Lệ Diễn nhìn tay cô, chỉ mới có một buổi trưa mà tay của cô nhóc đã vì leo núi mà xước một đường. Cứ tiếp tục huấn luyện, cô nhóc này còn có thể chịu những vết thương khác. Không chỉ là bị thương. Anh lại nghĩ đến tấm bia trong giấc mơ, có thể vào một ngày nào đó, cô nhóc còn có thể mất cả mạng….

“A Sanh, nếu em hối hận thì bây giờ em có thể đi ngay. Tôi sẽ đưa em quay về trường. Tôi đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến bất cứ điều gì. Em vẫn có thể tiếp tục là một học viên của trường, sau này em vẫn có thể làm một người lính, chỉ là đổi sang bộ phận khác.”
Một bộ phận không nguy hiểm như thế này.

Lời anh vừa nói khiến sắc mặt Mục Ảnh Sanh liền thay đổi.

“Anh nói cái gì?” Cô đứng phắt lên: “Tôi không hối hận, và cũng sẽ không hối hận. Mãi mãi không.”

Những người lúc này mà rút lui đều sẽ bị người ta chê cười. Cô sao có thể khiến mình mang tiếng như vậy được?

Cô có chút tức giận, cô giấu bàn tay bị thương ra sau, không muốn ngồi tiếp nước, xoay người đi ra không thèm nhìn lại. Lệ Diễn lại ôm eo cô, kéo cô quay trở về đồng thời xoay người lại đối diện với cô.

Gương mặt cô nhóc đầy tức giận, trong mắt còn ẩn chưa sự giận dữ và không cam lòng, bất mãn vì bị anh coi thường mà ra.

“Xin lỗi.” Anh biết tính cô nhưng mà: “Tôi không có ý coi thường em.”

Lời này vừa nói ra, vẻ giận dữ trong mắt Mục Ảnh Sanh liền bớt đi mấy phần. Cánh tay Lệ Diễn khoanh lại, ôm cô vào lòng.
“Tôi chỉ là có chút quan tâm tắc loạn.”

Bốn chữ cuối anh nói rất nhẹ. Lúc nói, hơi nóng lại lướt qua cổ họng cô, cô rụt cổ lại, đột nhiên đẩy anh ra.