Yêu Chàng Quân Nhân Đáng Ghét

Chương 138: Sau này khổ rồi




Cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm rất rõ ràng, cô nhịn không được liền nhìn về phía xuất phát tia nhìn đó. Trên thao trường rất tối, bên phía tòa nhà làm việc của bộ chỉ huy đúng là có đèn nhưng ánh đèn lại trùng với hướng rọi của đèn thao trường cho nên chỉ có thể nhìn thấy được mấy bóng người thấp thoáng. Lúc này lại có không ít người, Mục Ảnh Sanh còn chưa kịp nhìn rõ thì Hà Mỹ Tĩnh đã đến bên cạnh, vỗ vai cô. Lập tức cô thu hồi sự chú ý, có lẽ là cảm giác của cô bị sai. Nhưng không hiểu sao, cô lại có chút hi vọng le lói là có thể nhìn thấy Lệ Diễn.

“A Sanh.”

Cô và Hà Mỹ Tĩnh làm bạn chung phòng với nhau đã hai năm, lại còn là bạn cùng lớp, nhìn vẻ mặt của cô bạn là cô cũng đã biết bạn mình muốn nói gì, cô lắc đầu không cho bạn lên tiếng, đồng thời cũng lắc bỏ cái suy nghĩ thầm kín kia của mình đi luôn.
Hà Mỹ Tĩnh trừng mắt nhìn cô. Mục Ảnh Sanh mỉm cười, giơ tay vỗ vai Hà Mỹ Tĩnh. Lúc các cô ở trưởng, mặc dù huấn luyện căng thẳng nhưng thời gian ở trường vẫn dài hơn. Các thầy cô, chỉ đạo viên, sĩ quan huấn luyện dù sao vẫn tốt tính. Cho dù có không cài móc cài áo hay là biểu hiện trên mặt gì gì đó thì sĩ quan huấn luyện cũng sẽ chỉ trừng mắt liếc một cái chứ không thật sự phạt học trò. Thật không ngờ, vừa mới đến nơi tập huấn đã bị thị uy như vậy. Ngày đầu tiên đã như vậy thật khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

“A Sanh.” Mãi cho đến khi vào ký túc, Hà Mỹ Tĩnh mới dám lên tiếng: “Sau này khổ rồi.”

“Giờ cậu mới biết à?” Mục Ảnh Sanh biết là bạn cô chỉ là thuận miệng nói mà thôi: “Tớ còn tưởng, lúc điền đơn đăng ký cậu đã biết rồi chứ.”
“Lúc đó cũng biết nhưng mà không biết là lại biếи ŧɦái đến mức này.”

Đang nói chuyện thì Khưu Ngưng tiến lại. Đều là chiến sĩ được tuyển chọn từ trăm ngàn người cho nên thể lực của cô ấy tất nhiên cũng không kém. Có điều vẫn phải ngồi phệch xuống giường, liếc mắt nhìn Hà Mỹ Tĩnh.

“Như này thì biếи ŧɦái gì chứ? Cứ chờ đi. Biếи ŧɦái còn ở đằng sau ấy.”

Mục Ảnh Sanh trong lòng đã có chuẩn bị nên cô không sợ. Nhưng mà nhìn gò má ửng đỏ của Khưu Ngưng cô lại thấy có chút khó hiểu. Nhưng cho dù thắc mắc thì cô cũng không phải là người thích nhiều chuyện. Ngược lại, Hà Mỹ Tĩnh lại không kiềm được mà lên tiếng.

“Khưu Ngưng, cậu cố tình chọc giận sĩ quan huấn luyện làm gì chứ?”

“Có sao?” Khưu Ngưng duỗi tay: “Tôi chỉ là nói sự thật thôi. Tôi không tin mới ngày đầu mà các cậu lại sẵn sàng đi chạy thao trường.”
Lời của cậu ta khiến Mục Ảnh Sanh và Hà Mỹ Tĩnh phải đưa mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng không ai lên tiếng mà trở về phòng. Cũng đã gần đến giờ tắt đèn, nếu muốn sạch sẽ để đi ngủ thì bọn cô phải đi tắm sớm. Đèn tắt, Mục Ảnh Sanh nhắm mắt, nghĩ lại những điều đã xảy ra trong ngày hôm nay, trong lòng cô lại thấp thoáng có chút chờ đợi. Thật ra một số người sẽ thấy như thế này là rất vất vả còn cô thì lại thấy rất vui. Cảm giác được rèn luyện cơ thể, được chạy bạt mạng trên thao trường khiến cô cảm thấy mình vẫn còn sống. Cuộc đời có thể trọng sinh một lần, thật là tốt.

Trở mình, cô thả lỏng bản thân đi vào giấc ngủ. Suy nghĩ duy nhất trong đầu cô trước khi ngủ là cô sẽ không kích động, cô vẫn sẽ trung thực huấn luyện thật tốt. Cô phải khiến Lệ Diễn biết, cô cũng đúng.
Về phần những lời Lệ Diễn đã nói, lúc này cô sẽ không nghĩ tới nữa. Tất cả, cứ chờ cô vượt qua huấn luyện binh chủng đặc biệt rồi hẳn nói.

……

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng. Tiếng còi tập hợp lại réo. Trời tháng mười, gió buổi sớm đã bắt đầu trở lạnh. Sáng nào căn cứ cũng có buổi huấn luyện tính thích ứng. Huấn luyện xong là đến giờ ăn sáng. Vừa ăn sáng xong là lại bắt đầu một ngày huấn luyện bình thường chân chính. Hôm nay ngoài Chiếm Tuyết Liên, bọn họ còn biết tên sĩ quan huấn luyện nam, Thành Lập Tân.

Nhóm Mục Ảnh Sanh vừa đến đã bị yêu cầu không giống như lúc học ở trường. Bọn họ sẽ được huấn luyện thành một chiến sĩ ưu tú toàn diện, các phương diễn kỹ năng đều phải là xuất chúng. Việc này trước kia Mục Ảnh Sanh đã biết. Cô cũng không bài xích, thậm chí lại âm thầm có chút chờ mong.
Sau này mọi người mới dần dần nghe được danh tiếng của Chiếm Tuyết Liên ở căn cứ. Cô ấy rất có tiếng ở quân khu. Hiện cô ấy không thể ra chiến trường là bởi vì chân của cô ấy đã bị thương trong một lần chiến đấu. Cô ấy cũng là người rất kiên cường, mặc dù đã cố gắng phục hồi chức năng nhưng cái chân bị thương không thể nào phát huy được tốc độ như trước kia. Nhưng cô ấy vẫn rất thích căn cứ này cho nên mới từ chối đề nghị chuyển cô ấy sang làm việc văn phòng của cấp trên để lựa chọn ở lại huấn luyện tân binh. Đã từng trải chiến trường nên cô ấy đối với các chiến sĩ cũng vô cùng nghiêm khắc.

“Các đồng chí đã không còn là tân bình. Tôi sẽ không theo tiêu chuẩn của tân binh mà yêu cầu các đồng chí. Các đồng chí muốn làm bộ đội đặc chủng thì phải tự giác như một người bộ đội đặc chủng. Nếu không thì tôi sớm muộn gì cũng sẽ khiến các đồng chí phải biến khỏi đây.”
Mục Ảnh Sanh nhìn đồng hồ bấm giây trên tay Chiếm Tuyết Liên mà có cảm giác như đang trở về ngày đầu tiên huấn luyện quân sự sau khi vào trường.

“Đừng nghĩ các đồng chí là nữ thì tôi sẽ thương các đồng chí. Trong quân đội không có phụ nữ, chỉ có chiến sĩ.”

“Muốn thoải mái? Được chứ. Biến khỏi đây ngay. Chỉ có biến khỏi đây các đồng chí mới được sống thoải mái. Còn ở chỗ tôi thì đừng có mà nghĩ đến.”

Đến trưa lại leo núi, đánh trận, tăng cường thể năng, tăng cường sức mạnh. Lúc cô ấy ở đằng trước quan sát, hễ chiến sĩ nào động tác không đúng tiêu chuẩn, cô ấy sẽ bất chấp tất cả mà gọi người đó ra ngoài.

Tới giờ cơm trưa, cho dù thể lực tốt như Mục Ảnh Sanh cũng bắt đầu thấy hơi mệt. Nhìn dáng vẻ của Thành Lập Tân và Chiếm Tuyết Liên thì đây rõ ràng chỉ mới là bắt đầu.
……….

Ăn xong, các cô có một tiếng nghỉ ngơi, huấn luyện buổi chiều sẽ bắt đầu vào lúc 2h. Mọi người căn bản không có ai ở lại bên ngoài, ăn xong là về ngay ký túc, tranh thủ thời gian ít ỏi để nghỉ ngơi.

Mục Ảnh Sanh cũng nằm một lát, đúng là mệt, cường độ huấn luyện đột ngột thế này khiến gân cốt bị kéo giãn đến cực điểm. Cô ngủ một lát, không biết có phải là do mệt quá hay không mà trong lúc mơ mơ màng màng cô lại nằm mơ.

Trong mơ là một khu rừng xanh mướt. Những bụi cây cao lớn che khuất con đường phía trước, cô nhìn thấy phía trước đang có rất nhiều chiến sĩ đang ngụy trang. Có một bóng dáng ai đó rất cao lớn cũng đã ngụy trang như các chiến sĩ ẩn nấp trong rừng. Trận chiến nhanh chóng bắt đầu. Bọn họ cùng đối phương xông lên. Vừa mới bắt đầu đã chiếm thế thượng phong, theo chiến sự càng lúc càng kịch liệt. Hai bên đều đã có người thương vong, cuối cùng đối phương cử một người từ phía sau vòng qua đánh lén, có một chiến sĩ trong khoảng khắc xoay người đã phát hiện được. Cả người tập kích của đối phương lẫn chiến sĩ nọ đều giơ súng lên bắn một phát.
Cái người cao lớn nọ thấy tình hình như vậy liền không suy nghĩ nhiều trực tiếp nào lên người chiến sĩ nọ. Phát súng đó liền găm thẳng vào người anh ta khiến anh ta ngã gục ngay tức khắc. Lúc này thì Mục Ảnh Sanh đã trông thấy rõ mặt người đó. Dưới lớp màu ngụy trang rõ ràng là gương mặt của Lệ Diễn. Cô nhìn khóe miệng Lệ Diễn chảy máu, nhìn anh ngã xuống.

Mục Ảnh Sanh lập tức bừng tỉnh. Cô để tay lên ngực, ngay vị trí của trái tim, nhìn các chiến hữu khác đang ngủ, đột nhiên cô lại không tài nào ngủ được đành lặng lẽ rời giường đi ra ngoài.