Yêu Chàng Quân Nhân Đáng Ghét

Chương 133: Trò này không phải chơi như vậy




Tình huống trước mắt rất nguy hiểm, Lệ Diễn rõ ràng có xu hướng hóa thân thành “cầm thú”. Mục Ảnh Sanh tự giác không dám trêu vào, vội vã đầu hàng cho xong chuyện. Cô lại gật gật đầu, có thể nhìn thấy được ý cười thản nhiên trong mắt Lệ Diễn.

“Làm bạn gái tôi.”

Mục Ảnh Sanh:…

Phạm quy nhé. Thủ trưởng Lệ, trò này không phải chơi như vậy. Cô không đồng ý.

Ý cười trong mắt Lệ Diễn thu lại hai phần, vẻ mặt có thể nói là nghiêm túc hơn lúc nãy: “Đồng ý làm bạn gái tôi, tôi sẽ thả em ra.”

Mục Ảnh Sanh dán chặt người vào cửa, đối diện với ánh mắt của Lệ Diễn, cô vẫn kiên quyết lắc đầu.

Lệ Diễn nheo mắt lại: “Em hết sợ rồi à?”

Sợ chứ, sợ muốn chết luôn ấy. Cái bộ dạng kích động của Lệ Diễn lúc nãy làm cô còn tưởng trinh tiết của mình khó giữ nữa ấy chứ.
“Thủ trưởng Lệ, anh đâu phải người như vậy.”

Trước tiên phải nịnh nọt đối phương mới được. Mục Ảnh Sanh lúc này đã lấy lại được một chút lý trí, vô cùng chân thành nhìn vào mắt đối phương.

“Thủ trưởng Lệ. Dưa chín ép thì không ngọt. Cho nên…”

“Dưa chín ép?” Lệ Diễn cong mày: “Sao tôi lại thấy vừa nãy hôn em cũng thích vậy nhỉ?”

Bùm, mặt Mục Ảnh Sanh lập tức lại đỏ tới cổ. Phản ứng của cơ thể không thể lừa được người khác, cô thích hay không trong lòng cô biết rõ.

“Thủ trưởng Lệ, anh đang vi phạm quy định đấy.”

“Hửm?”

“Tôi đã nói là ở trong trường không được phép yêu đương rồi mà.”

“Tôi cũng đã nói là bảo vệ tổ quốc với yêu đương rồi kết hôn không có bất cứ quan hệ tất yếu nào mà.”

Với thân phận, địa vị hiện tại của anh muốn yêu đương hay là kết hôn chỉ cần đi báo cáo vài phút là xong. Quy định là chết, còn con người là sống. Huống hồ đó chỉ là một kiến nghị, không phải là một quy định bắt buộc.
“Tôi, tôi…”

“Em cái gì?”

Mục Ảnh Sanh tôi tôi một hồi bị Lệ Diễn làm cho câm nín. Cô hạ quyết tâm, chỉ có thể phản kích.

“Thủ trưởng Lệ, anh thích tôi?”

“Tôi nhớ tôi nói rồi mà.”

“Vậy nếu anh đã thích tôi thì có phải nên tôn trọng tôi?”

“Là sao?” Lệ Diễn cau mày, thích thú nhìn cô nhóc trước mặt.

“Anh thấy đó. Tôi bây giờ không muốn yêu đương. Cho nên nếu anh thích tôi thì anh phải chờ tôi chứ.”

“Chờ em?” Lệ Diễn bật cười: “Vậy không biết em tính để tôi chờ bao lâu?”

Chờ bao lâu á? Mục Ảnh Sanh đảo mắt một vòng, đột nhiên mắt cô sáng bừng: “Thế nào cũng phải chờ tôi tập huấn xong đã chứ? Sau khi tập huấn xong, lại xem tôi sẽ được phân vào đội nào. Anh xem, lỡ tôi đồng ý với anh, sau này nếu chúng ta không chung đội vậy không phải là lỡ làng sao?”
“Vì sao?”

“Yêu xa thì có bao giờ có kết quả tốt.”

Yêu xa? Từ này trái lại nghe rất mới mẻ. Lệ Diễn mỉm cười, nhìn vẻ giảo hoạt trong mắt Mục Ảnh Sanh: “Cho nên ý của em là, tôi phải chờ em tập huấn xong rồi sau đó chờ em xác định được phân vào đơn vị nào mới có thể đồng ý ở bên tôi.”

“Đúng vậy, chính là vậy.”

Mục Ảnh Sanh gật đầu như giã gạo, nụ cười trên gương mặt Lệ Diễn lại mở rộng hơn vài phần.

“Nhóc con, em có thể không biết một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Kể từ ngày mai, việc tập huấn của bọn em là do tôi phụ trách. Sau đó danh sách các cá nhân được thông qua cũng là do tôi lập.”

“…”

“Cho nên, nhóc con.” Lệ Diễn cười, tiến tới hôn cô một cái: “Em muốn thời gian, tôi sẽ cho em thời gian, em muốn tôn trọng, tôi sẽ tôn trọng. Nhưng mà suy nghĩ của em nhất định không thành.”
Mục Ảnh Sanh chớp mắt, ngượng ngùng kéo kéo khóe miệng. Là suy nghĩ gì vậy? Cô đâu có suy nghĩ gì đâu, có lẽ suy nghĩ mà Lệ Diễn nói có lẽ là sau khi hai người tách ra, anh sẽ dần dần thôi thích cô.

Không có, tuyệt đối không có.

“Thủ trưởng Lệ, anh cũng không được lấy việc công để làm việc riêng chứ. Cái này là vi phạm kỷ luật đấy.”

Nói cách khác, nếu anh mượn chút quyền lợi trong tay mình mà cố ý cho tôi vào đơn vị của anh thì chính là vi phạm quy định.

Lệ Diễn nhìn bộ dạng đáng yêu của cô nhóc nọ mà thật hận không thể nuốt luôn cô vào bụng.

“Sao tôi lại nhớ trước đây có ai đó đã đâm đầu tới nói là muốn vào đơn vị của tôi vậy?”

Ớ… Mục Ảnh Sanh lại nghẹn không nói được. Đúng ha, đó là Giao Long cơ mà. Ai da, ghét quá đi. Cô thế mà lại bị anh cho vào tròng. Người này đúng là gian xảo.
Lệ Diễn nhéo nhéo má cô, đột nhiên mỉm cười.

“Cố lên, nhóc. Hi vọng em có thể cho tôi cơ hội để lấy việc công làm việc riêng.”

Mục Ảnh Sanh xoa xoa má, có chút bực bội nhìn anh.

“Thủ trưởng Lệ, anh cứ chờ đó cho tôi. Tôi tuyệt đối sẽ không để anh có cơ hội lấy việc công để làm việc riêng đâu.”

………..

Mục Ảnh Sanh cùng Hà Mỹ Tĩnh, theo các chiến sĩ tham gia tập huấn nhảy xuống chiếc xe tải quân dụng. Đi qua những đoạn đất trống, đồi trọc, mãi đến giờ mới nhìn thấy căn cứ, ánh mắt cô sáng bừng lên. Đây chính là cơ sở huấn luyện đặc biệt của binh chủng đặc biệt đó sao?

Sáng sớm hôm nay bọn cô được máy bay quân dụng đưa đến tỉnh An, vừa xuống máy bay thì xe quân dụng đã chờ sẵn ở phi trường, đem tất cả những người tham gia tập huấn lần này đến đây. Trong khoảnh khắc nhảy xuống xe, dường như có thể cảm giác được hương vị bảo cát ẩn trong ngọn gió đang thổi vào.
Hà Mỹ Tĩnh tặc lưỡi hai cái rồi đến gần Mục Ảnh Sanh nhỏ giọng nói: “A Sanh, chỗ này vừa nhìn đã biết là không có ai ở.”

Mục Ảnh Sanh nhìn bạn bằng ánh mắt hàm ý là cô cũng thấy vậy, Hà Mỹ Tĩnh chép chép miệng. Không phải ai trong bọn họ cũng là tân binh nhưng nơi này đối với họ vẫn rất mới lạ.

Mục Ảnh Sanh cũng tò mò nhưng hưng phấn nhiều hơn. Những người lần này đến tham gia tập huấn đều được chọn từ trong các quân khu lớn, cả những người được chọn từ trong trường, tổng cộng gần 200 người đều xem như tinh anh. Nhưng có thể đi tiếp hay không còn phải xem biểu hiện của họ trong thời gian sắp tới.

Mục Ảnh Sanh đại khải nhìn quanh một cái, trong 200 người này số lượng nữ binh không nhiều lắm, cô nhẩm tính sơ sơ thì một xe của bọn họ đều là nữ, khoảng chừng 30 người, tính ra thì tỷ lệ thực sự rất thấp.
Sau khi tất cả chiến sĩ đã xuống xe, đi theo sĩ quan huấn luyện đến tập trung ở thao trường. Phía trước vang lên một hồi còi, mọi người căn cứ theo thứ tự lúc nãy ngồi trên xe mà đứng tập trung lại thành vài tiểu đội.

Sau khi đã vào đội hình, rất nhiều người nhìn xung quanh, nhưng khi một vài lãnh đạo xuất hiện bọn họ liền thu hồi ngay tầm mắt. Các vị lãnh đạo vừa xuất hiện đứng ở trước đội ngũ của bọn họ. Mục Ảnh Sanh nhìn thoáng qua nhưng không hề thấy Lệ Diễn. Cô thực sự không biết mình nên vui hay nên buồn. Lúc trước nghe Lệ Diễn nói anh là người phụ trách lần này, cô còn tưởng mình sẽ gặp được anh. Không ngờ…

Trong số các lãnh đạo đang đứng trước mặt bọn họ, có một người trên cầu vai có hai vạch ba sao. Người này mặt mũi ngăm đen vì cháy nắng, ngũ quan không xuất chúng nhưng đôi mắt lại vô cùng dữ dằn.
“Nghiêm, nghỉ.”

Thao trường lập tức im bặt, không một ai nhìn người thượng tá nọ, tất cả đều đứng nghiêm, mắt nhìn về phía trước. Người nọ tiếng tới trước một bước. Mục Ảnh Sanh cũng như mọi người, nhìn tư thế của người này đều sẽ nghĩ đây là lãnh đạo muốn bắt đầu phát biểu. Kết quả anh ta vừa đứng bên hông, một sĩ quan huấn luyện ngũ quan anh tuấn, thân hình cao lớn từ đằng sau đi ra.

Cầu vai người này là hai gạch bốn sao nhìn vô cùng chói mắt, cái gương mặt nghiêm túc lạnh lùng thế kia không phải Lệ Diễn thì còn là ai?